Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

chương 163: 163: hỏng mất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ trước đến nay anh làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật thời gian, hiện giờ còn khổng thể phân biệt rõ đang là ngày hay đêm, cửa sổ chặt chẽ đóng kín, khuất đi những tia sáng bên ngoài.

Bạch Thành Úc khẽ ho, đôi mắt ngây ra nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cơ thể bị kích thích dịch lên trên một chút, tay anh nắm chặt khăn trải giường dưới thân, khó nhịn muốn trốn tránh, một lần nữa bị người kia chế trụ vòng eo, kéo xuống.

Ngày trước anh còn không hiểu rõ, Kiều Ngạn nói sẽ ở nhà bồi anh một tuần là có ý gì, hiện tại anh đã biết.

Đến một hơi thở dốc Kiều Ngạn cũng không cho anh kịp thở, không ngừng tạo dấu vết trên người anh, mấy năm nay anh đã sắp quên đi quá khứ, nhưng rồi lại một nữa tái hiện rất rõ ràng, khiến anh gần như không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý.

Anh ngất đi, rồi lại bị người kia làm cho tỉnh, Kiều Ngạn sẽ đút cho anh một chút thức ăn lỏng, nếu anh không ăn, đối phương lập tức nắm hàm dưới, miệng đối miệng, rót chất lỏng vào cổ họng anh.

Bạch Thành Úc giọng nói khản đặc, đứt quãng kêu không ra bất cứ âm thanh nào.

Ngay từ đầu, anh sẽ còn khẩn cầu vài câu, anh không rõ vì sao Kiều Ngạn lại làm thế với anh, rõ ràng đối phương bên cạnh chưa bao giờ thiếu người, anh coi như là một người rất vững lý trí nhưng hiện giờ, lý trí đã sớm bị cơn tra tấn dài dằng dặc, làm cho mất hết.

Kiều Ngạn ôn nhu hôn lên môi anh, hôn đến đỏ tươi như máu, lúc rời đi, cánh môi anh vẫn hơi hé, ngực phập phồng, hai mắt ướt đẫm liếc qua Kiều Ngạn.

Kiều Ngạn hỏi, "Em vẫn sẽ rời khỏi tôi sao?" ánh mắt của Kiều Ngạn, dịu dàng thâm tình như nhìn người yêu lâu năm, tóc không chút lộn xộn nào, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ngực anh.

Toàn thân Bạch Thành Úc run lên, giờ phút này, anh cực kỳ giống như con thú nhỏ bị mãnh thú tập kích đến mình đầy thương tích, chỉ muốn cuộn tròn người lại, tự vệ chính mình.

Kiều Ngạn cũng không sẽ theo ý anh, lúc anh nhắm mắt lại, mặt nghiêng sang một bên, ngón chân anh co quắp lại, miệng khẽ ho, chất lỏng trong trẻo, từ khóe mắt anh chảy xuống.

Đau quá.

Mặc kệ bao nhiêu lần, anh vẫn không thích ứng được sự kịch liệt như vậy.

Bạch Thành Úc chưa bao giờ biểu lộ vẻ chật vật đến vậy, anh nhỏ giọng cầu xin không thể chịu đựng được nữa, sẽ hỏng mất.

Kiều Ngạn giọng trầm đục hỏi, "Đau không?"

"..." Bạch Thành Úc gật đầu một cái.

Kiều Ngạn nắm tay anh, đặt trên vai mình, một lúc sau, quanh cổ tay in hằn vệt tím đen.

Kiều Ngạn nói, "Không ăn đau, thì sao em có thể ghi nhớ rõ tôi đây, nếu lần này tôi không có gặp được em, có phải em sẽ tiến tới với ả đàn bà kia?"

"Hức." Bạch Thành Úc thật sự chỉ,"....!Tôi với cô ấy chỉ là đồng nghiệp, lần trước cô ấy đã giúp đỡ tôi, tôi đáp ứng mời cô ấy ăn một bữa cơm."

"Cô ta thích em."

Kiều Ngạn ôm anh lên, rồi sau đó hôn hôn khuôn mặt anh, nhìn như săn sóc hỏi anh, "Rất lạnh sao? Vì sao em lại run rẩy như vậy? "

"Kiều..."

"Em vẫn luôn như vậy, thích ở bên ngoài thông đồng với người khác, sau đó giả bộ vô tội." Kiều Ngạn trầm giọng nói, "Chẳng lẽ, tôi đối với em không tốt sao?"

Bạch Thành Úc không lên tiếng.

Kiều Ngạn như vậy, khiến anh cảm thấy xa lạ, hắn trước kia rất tốt.

Từ trước tới nay theo hiểu biết của anh về đối phương, mỗi lần đều là anh đơn phương nói về sinh hoạt của anh thế nào với Kiều Ngạn, đối phương lặng im nghe anh nói những chuyện vụn vặt ấy.

Kiều Ngạn nhìn anh mỉm cười, hay tới kí túc xá tìm anh, anh liền cho rằng hai người coi như bạn bè mà thổ lộ tình cảm.

Trong phòng kí túc xá có bốn người, trừ bỏ anh ra, ba người kia thường xuyên đi chung với nhau, cùng nhau đi học, hay là cùng nhau đánh bồn cầu.

Có một lần cuối tuần, trong ký túc xá mọi người đều đã tỉnh dậy, anh từ trên giường xuống, muốn lấy lòng hỏi, "Các cậu có muốn ăn cơm không?"

"Đương nhiên muốn." Có người không kiên nhẫn đáp lời anh.

Cứ việc như thế, anh cũng sẽ cảm thấy có người nguyện ý cùng giao lưu với anh.

Anh tới nhà ăn, mang theo bữa sáng cho bạn cùng phòng, tiền sinh hoạt của anh cũng bay màu theo? Đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn bọn họ, không ai cho anh mặt mũi.

Người ngồi đối diện anh bắt bẻ nói, "Tôi không phải đã nói không ăn cay sai, cậu có phải bỏ ngoài tai lời tôi nói không, nhìn không ra mấy ngày nay tôi bị nóng sao? "

"Còn không bằng đi ra ngoài ăn." Người nọ không kiên nhẫn nhặt ớt trong đồ ăn ra, sau đó quẳng thật mạnh đôi đũa lên bàn, nói, "Thật là đen đủi."

Hai người kia, ngược lại cũng không đứng ra khuyên một câu, đều đứng một bên xem náo nhiệt.

Vẫn là Kiều Ngạn khi tới kí túc xá của anh, vừa lúc nghe thấy một câu như vậy, trực tiếp cầm hộp cơm nóng kia lên, ném thẳng vào mặt gã còng phòng.

Người ngồi đối diện anh, miệng không ngừng mắng chửi, nhìn Kiều Ngạn trước mặt, chỉ vào mặt hắn nói, "Mày có bệnh à?"

Kiều Ngạn bắt lấy tay hắn, trong không khí tựa hồ vang lên tiếng bẻ xương khớp, người kia mặt mũi trắng bệch, định gọi hai người bên cạnh tới giúp gã.

Hai người kia dường bị biết Kiều Ngạn không hề đơn giản, khuyên, "Đây đều là hiểu lầm, đừng làm lớn chuyện lên."

Kiều Ngạn sắc mặt âm trầm buông người kia ra, giọng nói rét run," Tốt nhất là không có lần sau."

Tay người nọ thiếu chút nữa bị bẻ gãy, trên người toàn là cơm, thoạt nhìn dơ bẩn chật vật.

Bạch Thành Úc không muốn gây chuyện, có hơi sốt ruột hỏi Kiều Ngạn, "Em làm gì vậy?"

"Không làm gì cả." Kiều Ngạn giống như không có việc gì, dọn ghế ngồi bên bàn học của anh, nói, "Học trưởng, em rất đói."

"..."Bạch Thành Úc đưa hộp cơm mình chưa kịp ăn cho Kiều Ngạn.

Dì phụ trách ở nhà ăn cho anh thêm một đôi đũa, Kiều Ngạn ăn một lúc, hỏi anh, "Anh không ăn sao?"

"..." Anh vốn định ăn chút bánh quy linh tinh lặt vặt cho đỡ đói, hai người ăn một phần ăn, nói thế nào cũng có chút không hợp vệ sinh.

Nhưng Kiều Ngạn lại không ghét bỏ anh.

Bạch Thành Úc cầm lấy một đôi đũa khác, ngay lúc đó anh tưởng, có thể có một người bạn như Kiều Ngạn, xem như nhân sinh anh may mắn.

Nhưng anh không có nghĩ tới, vận may đó sau này phản bội lại anh gấp đôi.

Hiện giờ, ánh mắt Kiều Ngạn nhìn anh, sẽ chỉ khiến trong lòng anh sợ hãi.

Giống như muốn trừng phạt anh, Kiều Ngạn bóp chặt eo anh hung hăng ấn xuống, Bạch Thành Úc thanh âm biến điệu, mặc kệ khàn giọng xin tha, hay mỏng manh nghẹn ngào, đều không ai để ý đến anh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio