Ninh Tu Viễn sắc mặt âm lãnh đến lợi hại, nghĩ đến Giang Ngôn nói thấy Sầm Lễ cùng người khác ở bên nhau, còn nắm tay, tức khắc bàn tay nắm chặt, như là muốn đem điện thoại trong tay bóp nát.
"Cậu rốt cuộc đang ở đâu??" Ninh Tu Viễn lại hỏi, thanh âm nghe tới liền biết rất tức giận.
Từ thái độ đối phương, liền phảng phất như cậu đi đâu đều phải thông báo cho hắn vậy, nhưng bọn họ có quan hệ gì?
Hàn Kham nhìn đến sắc mặt Sầm Lễ thay đổi không ít, hỏi, "Là ai gọi tới?"
Nghe thấy bên cạnh có tiếng nam nhân, Ninh Tu Viễn cười, "Được lắm, Sầm Lễ, nhanh như vậy liền đổi kim chủ khác, còn ở trước mặt tôi giả vờ, cậu con mẹ nó chính là cái loại kỹ nữ thiếu làm mà."
Sầm Lễ trực tiếp chặt đứt điện thoại.
Hàn Kham chỉ là thầy giáo, Sầm Lễ không nghĩ tới Ninh Tu Viễn sẽ đem người khác nghĩ xấu xa như vậy." Hàn.....!Thầy Hàn, em đây về trước ký túc xá." Sầm Lễ tận lực đem cảm xúc điều chỉnh tốt, mới đối Hàn Kham nói.
"Lần sau thế nhưng đừng không trả lời tin nhắn tôi." Hàn Kham đôi mắt thâm trầm nhìn cậu.
"Vâng." Sầm Lễ lên tiếng, điện thoại để trong túi chuyển sang chế độ im lặng, nhưng từ bên trong lộ ra ánh sáng, biểu hiện điện thoại không ngừng bị người khác gọi tới.
Ninh Tu Viễn thời điểm đi tìm cậu, luôn là mặc kệ cậu đang làm cái gì đều phải lập tức đến trước mặt hắn, nhưng đem hắn ném đến một bên, cũng chỉ là một cách.
Sầm Lễ đối Giang Ngôn có chút ấn tượng, lúc ấy Giang Ngôn cùng Ninh Tu Viễn quan hệ rất thân mật, thậm chí trong lớp học còn truyền ra bát quái, nói hai người bọn họ có khả năng đang hẹn hò, bằng không Ninh Tu Viễn vì cái gì đối Giang Ngôn tốt như vậy, lúc ấy Sầm Lễ chỉ là nghe một chút thôi, tâm tư của cậu nhiều hơn đều đặt trên học tập.
Hiện tại Sầm Lễ nghĩ, nếu là Giang Ngôn thật có thể cùng Ninh Tu Viễn ở bên nhau thì tốt rồi.
Những thứ tâm tư nhỏ nhặt của cậu ta, cậu đều biết, đại để là đem cậu trở thành tình địch, cũng giống như thiếu niên hai ngày trước gặp ở phòng ktv.
Sầm Lễ trở lại ký túc xá, thấy mặt đất chồng chất không ít tàn thuốc, bên trong tràn ngập khói thuốc, làm cậu sặc khói hai tiếng.
Bởi vì Ninh Tu Viễn tới đây, trong ký túc xá những người còn lại đã sớm đi ra ngoài, trên người hắn tràn ngập lệ khí, một bộ muốn tìm người gây phiền toái, bọn họ cũng không nghĩ trêu chọc đến vị Diêm Vương sống này.
"Đã trở lại?" Ninh Tu Viễn thấy cậu đẩy cửa ra, âm khí trầm trầm mở miệng.
Sầm Lễ nhíu mày, Ninh Tu Viễn vài bước liền đi đến trước mặt cạu, một tay đem cậu vây đến góc tường.
Ninh Tu Viễn cúi thấp đầu xuống, Sầm Lễ bộ dáng đến xinh đẹp, bởi vì quanh năm suốt tháng đều ở phòng học, một thân làn da trắng nõn vuốt ve lên xúc cảm thật tốt, chính là tính tình quật cường, khó có thể thuần phục, rõ ràng bộ dáng khuất nhục phẫn hận lại trên khóe mắt hàm chứa nước mắt, không nghĩ tới như vậy càng gợi lên thú tính trên người mọi thằng đàn ông.
Sầm Lễ đem đầu nghiêng tới một bên, dường như muốn cùng hắn giữ khoảng cách cách xa một ít, nhưng Ninh Tu Viễn thân mật dùng ngón tay vuốt ve nâng cằm cậu, làm đối phương không thể không nhìn thẳng vào mặt hắn.
Có lẽ là bởi vì sắc mặt hắn âm trầm, Sầm Lễ thân thể co rúm lại một chút.
"Biết sợ hãi, vì cái gì còn muốn chọc tôi không vui?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"......" Sầm Lễ mày nhăn đến càng thêm sâu.
"Tôi nói cho cậu biết, cậu là thứ đồ vật thuộc về tôi, đừng cả ngày ở bên ngoài kiếm phiền phức cho tôi." Ninh Tu Viễn cảnh cáo nói.
Sầm Lễ thấp giọng hỏi, "Nếu như đến lúc cậu kết hôn?"
Đến lúc đó Ninh Tu Viễn khẳng định sẽ tìm một cuộc hôn nhân thật môn đăng hộ đối, Ninh gia cũng sẽ không để một người đàn ông như cậu có bất cứ liên quan gì, đương nhiên, nếu là Giang Ngôn liền không nhất định.
Ninh Tu Viễn không cần nghĩ ngợi nói, "Vậy ở bên ngoài tìm cho cậu một chỗ ở, như thế nào, cậu còn sợ tôi nuôi không nổi cậu?"
Sầm Lễ tâm trầm xuống.
Không hiểu sao, trai hay gái đều lên cơn ghen tuông mù quáng:))) hỡi ơi con người từ EQ đến IQ đều thấp.