Đầu thường xuyên lên cơn đau nhức, cậu phải dùng tay để chống đỡ thân thể, nhưng không còn chút sức lực nào, quần áo trên người vẫn là bộ đồ lúc trước, nhìn không ra điểm sai ở chỗ nào.
Cậu vẫn nhớ rõ lúc đó mình vẫn còn ở hộp đêm, bàn chuyện làm ăn, nhưng tại sao bây giờ cậu lại xuất hiện ở đây?
Kiều Nguyên bật nguồn điện thoại lên, gọi điện thoại cho trợ lý, nhưng không ai bắt máy.
Kiều Nguyên nhíu mày, bước xuống giường, chân vừa mới chạm đất, dường như không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, mềm nhũn ngã xuống sàn.
Cậu không muốn theo hướng khác, cả người không hề có cảm giác dính nhớp nào, quần áo vẫn chỉn chu mặc trên người, loại cảm giác khó chịu sau chuyện hoan ái, cũng không hề mãnh liệt, cậu tình nguyện tin bản thân chỉ vì say rượu, mới nhũn cả người như thế.
Nghe thấy tiếng động, Ninh Tu Viễn tiến lên, khẩn trương hỏi, "Không sao chứ?"
Tay Kiều Nguyên cọ rách, máu chảy ra, bây giờ cậu mới để ý, trong phòng ngoại trừ cậu, còn có một người khác nữa.
Ninh Tu Viễn ngồi xổm xuống, muốn đỡ Kiều Nguyên đứng dậy.
Kiều Nguyên cắn chặt môi, ngay lúc Ninh Tu Viễn tới gần, tàn nhẫn tát đối phương một phát, sức lực không lớn, nhưng tiếng động lại đặc biệt vang dội.
Ninh Tu Viễn giật mình.
Kiều Nguyên thong thả đứng lên, bước chân có chút không vững, cậu lại gọi cho trợ lý một lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Ninh Tu Viễn không tính nói chuyện Định Hạo bỏ thuốc cho Kiều Nguyên biết, hắn biết, Kiều Nguyên là một người có tính cách rất cao ngạo.
"Trợ lý của em có việc nên rời đi trước rồi, hiện tại có lẽ không thể tới đây." Ninh Tu Viễn nói.
Hắn muốn tố cáo đám lão tổng kia với gã Đinh Hạo tội lừa đảo, vừa lúc ngày hôm qua cũng có một số tiền, truyển vào thẻ ngân hàng của Đinh Hạo, trước kia Đinh Hạo đã hại Sầm Lễ, hắn sẽ không để loại người này, ở lại bên cạnh Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên nắm chặt, nhưng có một số việc đối phương không nói toạc ra, cậu cũng không định nhắc tới, chính cậu cũng không thể xác định, có phát sinh ra loại chuyện kia không.
Kiều Nguyên cúi đầu nhìn lướt qua một lượt, cũng chỉ có chỗ da bị chày xước, chờ tới khi chạy đến bệnh viện, sợ là cũng đã khép lại, người này ngược lại cũng rất biết cách chuyện bé xé ra to.
Nhưng nhìn sắc mặt của đối phương, lại rất nghiêm túc.
Ngày thường gặp phải chuyện gì, Kiều Nguyên đều sẽ tự mình giải quyết, rất ít khi nói với Diệp Mân, tính cách Diệp Mân cứ như mấy bé gái vậy, rất thích bám dính lấy cậu.
Chẳng qua đoạn thời gian gần đây, Diệp Mân lại rất ít tìm đến cậu.
Kiều Nguyên nhíu nhíu mày, nói, "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
Cậu tát người kia một cái, đối phương cũng không tức giận, còn mang bộ dạng lấy lòng người khác.
"Ở đây khó bắt xe, đợi lát nữa tôi đưa em về, hiện tại gọi người mang chút đồ ăn tới, em ngủ lâu như vậy, hẳn cũng thấy đói bụng rồi." Hiện giờ Ninh Tu Viễn suy xét mọi mặt rất chu đáo, nhìn không ra mặt xấu nào.
Kiều Nguyên định nói không cần, bụng lại phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng lại đặc biết vang trong bầu không khí hiện tại.
Sáng sớm cậu không ăn gì nhiều, chỉ uống một chén thanh cháo thì đi ngay, bây giờ ngoài trời đã tối đen, thời gian lâu như vậy, tất nhiên là sẽ bị đói bụng.
Kiều Nguyên xấu hổ buồn bực liếc nhìn Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn rất hiểu chuyện trả lời,"Tôi cái gì cũng không nghe thấy."
"..." sắc mặt Kiều Nguyên càng thêm khó coi, "Anh câm miệng."
Ninh Tu Viễn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau đó nhắn tin gọi cơm, tay chân nhẹ nhàng, một chút âm thanh cũng không phát ra.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, điện thoại Ninh Tu Viễn lại reo lên, là bảo mẫu gọi đến, hình như có liên quan đến Ninh Mặc.
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu, tựa hồ là đang dò hỏi Kiều Nguyên, có thể nghe điện thoại ở đây không.
Ở cùng với người này, lông mày Kiều Nguyên không thả dãn ra.
"Điện thoại của anh, thì liên quan gì tới tôi?" Kiều Nguyên nói.
Ninh Tu Viễn chấp nhận cuộc gọi.
Bảo mẫu sốt ruột hỏi, "Thiếu gia, hôm nay khi nào cậu về nhà? Tiểu thiếu gia lại sốt cao, miệng vẫn luôn gọi tên cậu."
Ninh Tu Viễn nói, "Cô cứ gọi tài xế đưa nó tới bệnh viện trước đi, lát nữa tôi qua ngay."
"Cậu nói trước tạm mấy câu, dỗ dành tiểu thiếu gia một chút." Bảo mẫu nói, sau đó bật loa ngoài.
Ninh Tu Viễn nghe thấy bên kia điện thoại Ninh Mặc đang hừ hừ nức nở, dường bị bị sốt đến mơ hồ, miệng vẫn luôn nói mê sảng, trẻ con vốn có thiên tính, mặc kệ là làm gì, trước tiên phải gọi tìm mẹ.
Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng nói, "Tiểu Mặc, daddy đây con, con tới bệnh viện với dì trước, đợi lát nữa daddy mang dâu tây mà con thích ăn nhất đến nhé."
"Muốn...Muốn mẹ cơ..
"Ninh Mặc nhỏ giọng nói, khóc không thành tiếng, hôm nay bảo bảo đựic ra ngoài chơi, lại bị kích thích.
Các bạn nhỏ khác, đều có mẹ, Tiểu Mỹ nói tối hôm qua mẹ cô bé làm một chiếc bánh kem rất lớn, ăn rất ngon, Tráng Tráng nói mẹ nhóc nấu cho nhóc một nồi thịt kho tàu, tối hôm qua nó ăn hẳn hai bát cơm, Cơ Cơ cũng có mẹ, mẹ cô bé sẽ mặc cho cô bé những bộ váy thật đẹp, trang điểm xinh xinh đáng yếu.
Nhưng mà daddy của nhóc, nấu trứng gà có vị như hồ keo, đến bộ quần áo vịt vàng nhóc thích nhất, cũng chỉ mua cho nhóc mỗi một bộ.
Trong vòng bạn bè nhóc không thể phát biểu ngôn luận của mình.
Bảo bảo cảm thấy mình không thể dung nhập được vào vòng bạn bè, nhóc muốn tự bế.
Ninh Tu Viễn né tránh vấn đề này, nói, "Ngoan, bây giờ đi bệnh viện với dì trước."
"Hu hu..."
Để tránh nói nhiều sai nhiều, Ninh Tu Viễn dặn dò bảo mẫu mấy câu, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Ninh Tu Viễn chống tay trên trán, sắc mặc buồn rầu, Ninh Mặc đứa nhỏ này, rất dũng cảm, chuyên cho nói mấy câu khiến hắn không thể nào trả lời được.
Đây là chuyện nhà Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên vô tâm tham dự.
"Điện thoại trong nhà?" Kiều Nguyên lạnh lùng nói.
"Vậy anh cứ đi đi."
"Không có gì, đưa em về nhà trước đã." tình trạng bây giờ của Kiều Nguyên, hắn cũng không yên tâm để cậu từ về một mình.
Kiều Nguyên trầm mặc, nhìn kỹ hắn hỏi, "Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
"..." Ninh Tu Viễn mím môi, không lên tiếng..