Edit & Beta : Đòe
"Em ấy còn chưa đuổi tôi đi, dựa vào đâu mà anh đòi đuổi tôi?"
"Dựa vào gì à?" Hàn Kham cười cười, "Chỉ bằng việc tôi đã cứu em ấy, nhưng cậu thì làm được những gì? Dồn em ấy đến đường cùng, hại em ấy mất tong sự nghiệp và tương lai, bắt em ấy phải nhận hết sự nhục mạ sỉ vả từ kẻ khác, coi em ấy như sủng vật mà nhốt trong nhà, cậu vẫn còn là người sao?"
"..." Một tràng dài này, nói đến Ninh Tu Viễn mặt trắng bệch.
Là Hàn Kham đã cứu Sầm Lễ.
Cho nên một đấm vừa rồi kia, hắn không định đáp trả.
Hàn Kham lại nói, "Cậu chẳng lẽ còn muốn em ấy phải sống lại như trong quá khứ sao ?"
"Đương nhiên là không." Ninh Tu Viễn nhíu mày nói, "Tôi biết trước kia mình đã làm ra rất nhiều chuyện khốn nạn bỉ ổi, nhưng tôi sẽ bù đắp và trả giá, sau này tôi sẽ đối xử với em ấy thật tốt, anh cũng đã thấy đứa nhỏ của chúng tôi rồi, chỉ khoảng thời gian nữa thôi nó sẽ tới trường học tập, trẻ nhỏ cũng cần phải có một môi trường tốt để học tập và trưởng thành."
"Đừng lấy con ra biện cớ."
"Cậu đừng quên, đứa nhỏ là vì sao mà ra đời."
Ninh Tu Viễn không muốn nói nhiều với Hàn Kham.
Dù thế nào, Hàn Kham cũng vì lòng mang ý xấu, nếu không thì vì sao cuối tuần không ở nhà nghỉ ngơi, lại cố ý tới đây đưa áo khoác cho Kiều Nguyên.
Chỉ là những lời nói kia của Hàn Kham, một lần nữa chạm trúng tim đen của hắn.
Chuyện quá khứ, hắn chưa từng quên, nhưng sẽ luôn lảng tránh.
Hắn không dám nhớ lại những chuyện xấu mà mình từng làm với Sầm Lễ, thời điểm cậu mang thai đứa bé đầu tiên, trên bàn cơm chỉ toàn món mặn, làm Sầm Lễ cảm thấy không khoẻ hắn lại mặt lạnh nhìn cậu động đũa.
Chỉ cần có ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, hắn đều sẽ phát tiết sự bất mãn lên người cậu.
Những chuyện đã xảy ra, quả thật không thể xoay chuyển đường sống, thế cho nên Ninh Tu Viễn vẫn không thể tìm được lý do để biện giải cho bản thân, hắn chỉ có thể tận lực trả giá đồng thời bù đắp.
Hắn chưa từng hầu hạ ai, nhưng lại vì đối phương, trong khoảng thời gian ngắn tích cực học nấu nướng, chú ý đến những món Sầm Lễ thích, sau đó học nấu từng món, phải trải qua nhiều lần thất bại, mới có thể thành công nấu ăn ngon được.
Một lần nữa đi vào nhà, Kiều Nguyên thấy trên mặt hắn có vết sưng hỏi, Ninh Tu Viễn tự giác giải thích nói, "Không cẩn thận va vào tường."
Kiều Nguyên cũng không hỏi thêm nữa.
Đêm đã khuya, biết Ninh Tu Viễn ở đây, Hàn Kham cũng không rời đi.
Vì thế, ba người ngồi trong phòng khách, Ninh Mặc đã sớm chìm sâu vào mộng đẹp rồi.
Kiều Nguyên hỏi, "Các anh định ngồi đây đến khi nào? "
"Hắn đi rồi thì tôi cũng đi."
Kiều Nguyên có chút không kiên nhẫn nói, "Sắp rạng sáng rồi, ngày mai các anh không định đi làm sao?"
"Có thể xin nghỉ."
"Tương tự."
"Cậu đừng có nhại lại tôi."
Ninh Tu Viễn cười lạnh, "Tôi việc gì phải nhại lại anh."
Kiều Nguyên xoa xoa huyệt Thái Dương, đen mặt nói, "Tôi, sáng mai còn có cuộc hẹn với khách hàng."
Hai người kia, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Hàn Kham nói, "Vậy cùng nhau đi."
"Ha hả."
Ninh Tu Viễn ôm lấy bảo bảo đang ngủ say trên sô pha lên, Ninh Mặc mở hé mắt buồn ngủ, tìm một tư thế thoải mái trong lồng ngực Ninh Tu Viễn tiếp tục ngủ.
Thẳng đến khi bọn họ đều rời đi, trong nhà mới yên tĩnh lại.
Kiều Nguyên cũng không phải nhìn không ra, giữa hai người đấu đá gay gắt, chỉ là cậu không rõ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, mà cứ như kẻ thù lâu năm vậy.
Xả / nước ấm vào trong bồn tắm, Kiều Nguyên ngâm mình, như vậy có thể thả lỏng tinh thần căng thẳng, cậu hơi hơi nhắm mắt, hàng lông mi dài, bao phủ một tầng hơi nước mỏng. Một đêm này, Kiều Nguyên đều rất bình thản.
Từ phòng tắm đi ra, mặc quần áo ngủ vải lụa rất thoải nái, nằm trên giường, nhắm mắt lại, không bao lâu lâm vào giấc ngủ say.
Có lẽ vì Kiều Nguyên, ngủ trong trạng thái tinh thần ổn định, không mơ thấy những cảnh tượng tuyệt vọng nữa, cũng không toát mồ hôi lạnh đẫm người, bị giật mình tỉnh lại, rồi lại quên mất tất cả cảnh tượng mình vừa gặp phải trong mơ.
Ngày hôm sau, cậu lái xe tới công ty như mọi ngày, chỉ là nhân viên trong công ty, đều dùng quái dị mắt đánh giá cậu, sau đó có vài người nhỏ giọng thảo luận.
"Kiều tổng hẳn không phải loại người như vậy, cảm giác không giống, không phải anh ấy có bạn gái sao?"
"Không phải tháng trước đã chia tay rồi à? Ai mà biết được mặt ngoài thoạt nhìn đứng đắn, sau lưng lại là cái dạng gì, thế nhưng mà đời sống cá nhân quả thực rất loạn..."
"Nghe nói ở phương diện kia Kiều tổng không được, bằng không cô cho rằng vì sao lại chia tay, có lẽ là bởi vì không thể làm chuyện kia, mới có thể ở sau lưng đi tìm đàn ông ?"
"Nhưng mà kia bức ảnh rất mê người, đến phụ nữ cũng không so được với anh ấy, tôi nhìn mà thiếu chút nữa nổi lên phản ứng."
"Không chừng anh chủ động tiến đến, Kiều tổng cũng có thể cho anh bò lên giường đấy."
Rồi sau đó một đám người, nhỏ giọng nở nụ cười.
Kiều Nguyên đi vào văn phòng, cậu mở máy tính, thấy trong hòm thư, nhận được thư mới gửi, cậu click mở.
Lúc này, trợ lý hoang mang rối loạn vội vàng chạy vào, đưa điện thoại cho cậu nhìn tấm ảnh trong đó, "Kiều tổng, người này... Chắc không phải là anh đi?"
Không phải cậu, nhưng gương mặt lại giống nhau như đúc.
Ảnh chụp, có thể nhìn thấy rõ mặt cậu, mà một tên đàn ông khác, chỉ có thể nhìn thấy từ sau lưng, người đàn ông đó đè cậu lên cửa, ôm lấy hai chân mảnh khảnh của cậu, bám lấy khuỷu tay người kia, xuyên qua vẻ mặt của cậu, có thể thấy rất rõ ràng, ảnh chụp hai người đàn ông đang làm chuyện gì.
Toàn thân Kiều Nguyên, đột nhiên bị sự sợ hãi bủa vây lấy.
Giang Ngôn như con gián đánh mãi không chế.ch :))))))