Edit & Beta : Đòe
Cậu sợ hãi nơi đó.
Điện thoại ở trên bàn làm việc reo vang lên, phá tan không gian tĩnh mịch đáng sợ, quanh quẩn tiếng chuông điện thoại dễ nghe, phảng phất bên tai, nhưng lại không rõ ràng.
Trán Kiều Nguyên đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, dính bết cả tóc mái, trước mắt như bị sương mờ che khuất, chỉ còn lại một bảng trắng mông lung, tay cậu ôm chặt bụng.
Mới vừa rồi không cẩn thận va phải góc bàn làm việc, dường như trước kia cũng từng trải qua chuyện như vậy.
Cậu thấy hiển thị người gọi tới là Ninh Tu Viễn.
Rõ ràng người đàn ông còn lại trong ảnh chụp, chỉ lộ phía lưng rộng lớn, nhưng cậu lại có thể đoán ra mặt người ấy ra sao.
Mặc cho tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, cậu cũng không bắt máy.
Trong hòm thư, lại có người gửi mail mới tới, là một đoạn video.
"Nếu cậu sắp về ở chung với hắn, tôi đây cũng nên tặng cậu một phần đại lễ, cậu thật là đáng thương, tới tới lui lui cũng không thoát kiếp bị người ta chơi."
Một đoạn tin nhắn rất ngắn gọn.
Kiều Nguyên đặt tay lên con chuột, mu bàn tay trắng nõn có thể thấy gân xanh nổi lên, cậu nắm chặt con chuột, qua một lúc lâu, cũng không bấm mở video kia.
Cuối cùng, vẫn là không chịu khống chế mà bấm mở nó.
Trong video là bóng dáng hai người đàn ông đang giao triền làʍ ŧìиɦ, có lẽ là người đàn ông kia không chịu nổi, vươn tay cánh tay đặt trên ngực người còn lại, muốn đẩy hắn ra, một cánh tánh vững chắc khác của người còn lại bóp chặt tay cậu, người đàn ông nhỉ bé kia không còn động đậy nữa.
Bên trong truyền đến các loại từ ngữ tục tĩu bẩn thỉu.
"Đã bị tôi "chơi" nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn rụt rè sao ?" Đối phương hung hăng nắm cằm dưới của người đàn ông, ép cậu phải đối diện với ánh mắt của hắn.
"Không có."
"Đừng cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì trong lòng, cậu muốn cùng Hàn Kham ở bên nhau, quả thực là đang nằm mơ, đời này, cậu là đồ thuộc quyền sở hữu của tôi."
"Chỉ sợ anh ta còn không biết, cậu đã sớm bị tôi chơi đến hỏng."
Bị bắt nâng mặt lên, dấu đỏ ngón tay in hằn lên da, tên đàn ông kia ghì môi tới, sau đó tham nhập càng đi sâu.
Một tia trong suốt chảy ra từ khóe miệng người kia, trong phòng toàn bao trùm bởi không khí dâm dật ái muội.
Vì sao trong video lại nhắc đến tên Hàn Kham?
Hàn...
Hàn Kham là người bạn tốt nhất của cậu, là người đầu tiên cậu thấy sau khi tỉnh lại ở bệnh viện.
Kiều Nguyên muốn tắt video đi, nhưng ngón tay giống như không nghe theo cậu, gắt gao cầm chặt con chuột, cả người cậu run lên, dường như bóng đen vô tận kéo đến bao trùm lấy cậu.
"Tôi là Kiều Nguyên, tôi là Kiều..." Kiều Nguyên miệng nhỏ giọng lặp lại.
Đã từng chết một lần, Vì sao ? Vì sao còn không chịu buông tha cậu...
Đầu Kiều Nguyên đau như búa bổ.
Hình ảnh mơ hồ trong đầu, dần dần trở nên rõ ràng, cho dù không liên tục, nhưng đủ để thấy rõ, người thanh niên hòa mình trong biển lửa, khuôn mặt giống y hệt cậu, người ấy mặc một chiếc áo bông đã cũ, trên mặt nở một nụ cười khi được giải thoát.
Đã lâu rồi cậu chưa từng được cảm thấy nhẹ nhõm thanh thản đến vậy.
Sống lâu một ngày, nhiều hơn một ngày tra tấn, mỗi ngày cậu đều phải giả bộ thành dáng vẻ mình không thích, và hận nhất khi cứ phải triền miên với kẻ kia, nghe những lời nói hư tình giả ý của hắn.
Cậu đã sớm không có tương lai, mấy năm nay, đã bào mòn tinh thần cậu, tự tôn cậu, bị người ta ném khắp nơi, nhiều đến nỗi cậu không thể nhặt lại.
Không còn cách nào để sống một cuộc sống bình thường như bao người, cho dù muốn bắt chuyện vài ba câu với người ta, cũng mang theo vài phần khiếp sợ.
Cậu không dám đứng lâu dưới ánh mặt trời, cậu đã quen cuộn mình trong bóng tối, chỉ dám nhìn người khác thân mặt nói chuyện với nhau, trong lòng thì cực kỳ hâm mộ.
Điện thoại đặt trên bàn làm việc reo lên, cứ dừng lại được một lúc lại reo lên.
Kiều Nguyên vươn tay, ấn nghe.
Vang lên là giọng điệu khẩn trưởng của Ninh Tu Viễn, "Em đang ở công ty sao? Vì sao không thấy em nghe máy..."
"Bữa trưa em muốn ăn gì nào, tôi sắp đến siêu thị, Tiểu Mặc cũng rất nhớ em, tôi nấu cơm xong sẽ mang đến công ty cho em."
"Tôi còn mua dâu tây em thích ăn nữa, dưa hấu cũng chọn quả ngọt nhất, chuyện tối hôm qua em đừng.... Tuy rằng Hàn Kham lòng dạ hẹp hòi, nhưng tôi cũng chả quan tâm anh ta."
"..."
"Kiều Nguyên?"
"Em sao vậy, sao không nói câu nào, đừng hù dọa..."
Giọng nói Kiều Nguyên nghèn nghẹn, "Ninh Tu Viễn, chúng ta trước đây có quen biết nhau sao?"
Gòy xong đồng chí Viễn cẩu :)))) Mi định giải thích với con ta thế lào đây 乁( • ω •乁)