Edit & Beta : Đòe
Cách đó không xa có một gian hàng, Ninh Tu Viễn trói hai tay người đàn ông ra sau lưng, người đàn ông nằm trên mặt đất đầy vết bầm tím, không nhúc nhích.
Kiều Nguyên cầm ô rời đi, Ninh Tu Viễn nhìn theo bóng lưng người nọ, quần áo ướt sũng nước nhỏ tí tách, bùn đất trộn lẫn với máu bẩn khiến hắn vừa xấu hổ vừa cô đơn.
Người đàn ông nằm trên mặt đất tỉnh lại, van xin lòng thương xót, "Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ta rồi, khi nào thì cậu chịu thả tôi ra?"
Ninh Tu Viễn đang muốn dò hỏi tiếp, nhưng người đàn ông nằm trên mặt đất nhìn thấy hắn thận trọng, vội vàng đi về phía Kiều Nguyên, coi gã ta như một tội nhân tra hỏi, trực tiếp đá gã một cái, nghiêm nghị nói: "Mày câm mồm."
Người đàn ông thút thít vài tiếng rồi nhanh chóng nói: "Tôi sẽ im im ngay, ... Xin cậu đừng đánh nữa, còn đánh nữa là gãy xương tôi mất!"
Ninh Tu Viễn không chút thương hại người ngoài, liền đạp lên ngực gã đàn ông này, "Ai cho mày cái gan dám động vào người của tao? Vì mày đã làm rồi, thì phải nghĩ đến hậu quả phải chịu chứ."
Một lúc lâu, gã đàn ông không biết nên giải thích hay giữ im lặng, dù anh ta có làm gì đi nữa thì anh ta cũng không thể thoát khỏi những trận đòn.
Điện thoại của gã kia đã bị Ninh Tu Viễn lấy đi, tin nhắn vẫn chưa thấy hồi âm.
Người bên kia đã gửi vài tin nhắn cho người đàn ông lúc trước đó, cảm xúc của Ninh Tu Viễn lẫn lộn khi nhìn thấy đống nội dung, lời nói cuối cùng của Giang Ngôn là muốn gã đàn ông kia trói Kiều Nguyên tống vào trong xe cho đến khi cậu chết, còn đề cập đến ma túy và chất gây ảo giác.
Tuy không xảy ra án mạng nhưng loại hành vi này không khác gì gϊếŧ người.
Nhìn thấy những tin nhắn này, Ninh Tu Viễn không khỏi rùng mình, nếu hôm nay hắn không đi theo cậu, người đàn ông đó sẽ mang Kiều Nguyên đi mất, rồi ...
Vẻ mặt của Ninh Tu Viễn trở nên ngưng trọng hơn, sức lực chân dẫm lên xương cốt gã kia cũng tăng lên.
Mười phút sau khi tin nhắn được gửi đi, nhận được câu trả lời, đầu dây bên kia yêu cầu gã đàn ông chở Kiều Nguyên đến một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố L.
Gã đàn ông phụt máu mồm, giọng như muỗi kêu, "Đại ca ... Xin anh đừng giẫm nữa ..."
Ninh Tu Viễn tỏ vẻ cáu kỉnh, vừa nhấc chân lên định đá thì nghe thấy người đứng ngoài gian hàng nói: "Tôi đã mua thuốc tiêu viêm, anh có muốn bôi không?"
Ninh Tu Viễn vội vàng thu chân lại, kiềm chế vẻ ủ rũ trên mặt.
Khi nhìn thấy Kiều Nguyên, đôi má của hắn đã trở nên trắng bệch vì mất máu quá nhiều, những vết thương trên lòng bàn tay đã mờ đi, hai thứ nước loang lổ trên khuôn mặt hắn vẫn chưa khô hẳn, trông hắn đáng thương hề hề như bị người ta bỏ rơi vậy.
Ninh Tu Viễn bị thương ở tay phải, bôi thuốc bằng tay trái cũng không tiện, hắn suy nghĩ một chút, "Thôi bỏ đi..."
Máu ở lòng bàn tay vốn đã ngừng chảy, Ninh Tu Viễn khẽ nắm tay lại, vết thương lại rách ra, máu chảy xuống, nhìn hơi rợn người.
Ninh Tu Viễn giấu tay sau lưng, hỏi: "Em vẫn chưa đi ngủ sao? Đã muộn rồi, đừng để trễ nãi công việc ngày mai."
Kiều Nguyên khẽ cau mày, cậu không muốn mang ơn của Ninh Tu Viễn nên đã đền đáp, nhưng lại xảy ra chuyện này, cậu bước đến gian hàng, đặt hai chiếc ô xuống, trong tay còn đang cầm một túi nilong đựng thuốc khử trùng và băng gạc.
Ninh Tu Viễn cho rằng Kiều Nguyên đã rời đi, không nghĩ tới đối phương lại đến tiệm thuốc.
Hắn trước kia lại thường xuyên nói cậu tâm địa độc ác, nhưng lần đầu họ gặp mặt, lúc tan học trên đường về nhà hắn bắt gặp người kia đang đợi mấy con mèo hoang trong hẻm để cho chúng nó ăn, rõ ràng cuộc sống của bản thân cậu cũng chẳng dư dả gì, ngay đến cả một cục tẩy dùng chỉ còn một tẹo cũng không muốn vứt đi mua cái mới.
Mặc dù hắn đã làm nhiều việc ác với Kiều Nguyên, nhưng cậu vẫn không hoàn toàn bỏ mặc hắn.
Hốc mắt hắn nóng bừng lên.
Kiều Nguyên không chê hắn bẩn, dùng thuốc khử trùng giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, có hơi đau, nhưng hắn lại ngơ ngác nhìn người đang kiên nhẫn cúi đầu xuống giúp mình, khi ngón tay của người ấy chạm vào, hắn cảm nhận được sự dịu dàng, cho dù vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
"Nếu em không muốn nói chuyện với tôi, vậy thì không cần giúp tôi xử lý nó đâu. Lần này tôi không phải muốn quấy rầy em, tôi chỉ muốn nhìn em về nhà an toàn ..." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay thì không hề có ý định rút về.
Sau khi Kiều Nguyên giúp hắn đơn giản băng bó vết thương, hắn vẫn đang mải suy nghĩ, tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy ... Hắn không cảm thấy vết thương đau, nhưng khoảnh khắc Kiều Nguyên buông tay ra, trong lòng hắn lại sinh ra nỗi nuối tiếc.
Toàn bộ quá trình Kiều Nguyễn luôn im lặng.
Ninh Tu Viễn nghĩ đến chuyện kia, nói: "Tôi muốn cùng gã ta tới khu ngoại ô, em đừng đi, về nhà nghỉ ngơi sóm, có thể sẽ rất nguy hiểm, tôi sẽ gửi tin nhắn báo cho em khi có kết quả."
Kiều Nguyên nhướn mày, "Tôi là đàn ông."
Kiều Nguyên lạnh lùng nhìn hắn.
Bầu không khí trở nên trầm mặc.
Ở những khoảng thời gian khác nhau, tâm trạng cũng không hẳn sẽ giống nhau, đôi khi nghĩ lại những gì mình đã làm cách đây vài năm, hắn thực sự muốn tát chết bản thân trong quá khứ.
Ninh Tu Viễn xấu hổ ho khan hai tiếng, hắn cũng nghĩ đến quá khứ không tốt đẹp gì, lúc trước hắn kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ hối hận gấp đôi.
Tại sao lúc ấy, hắn không biết điều mà chừa cho mình một đường lui cơ chứ ??
Lễ Tình Nhân Vui Vẻ (^^)/~♡