Edit & Beta : Đòe
Trước đây, hắn luôn không chịu thừa nhận tình cảm của mình với Kiều Nguyên, có lẽ vì cũng đoán được phần nào đối phương sẽ từ chối mình, nên hắn tự chừa cho bản thân chút thể diện.
Nhưng đã tới nước này, cũng không còn gì để cha giấu nữa.
Hai năm qua tính tự đại của Ninh Tu Viễn dần được sửa đổi, có lẽ trong tương lai sẽ có người nói ba chữ này với Kiều Nguyên, nhưng hắn muốn để lại chút ấn tượng tốt trong ký ức của cậu.
Ninh Tu Viễn nói, "...Không cần phải đáp lại tôi.... Tôi chỉ muốn nói với em..."
Những gì hắn chuẩn bị nói cũng chỉ vì muốn cậu biết, nhưng biết rồi thì thế nào, tình cảm của hắn là nguyên nhân khiến Kiều Nguyên sụp đổ, đến nỗi đối phương dứt khoát muốn vạch rõ ranh giới với hắn.
Ninh Mặc ngủ đến bảy tám giờ sáng mới tỉnh dậy, hôm nay nhiệt độ cao hơn ngày thường, bộ đồ ngủ bò sữa mà nhóc mặc tối qua cũng chưa thay ra, đang tu bình sữa, hai má cũng hơi phồng lên. Ninh Mặc đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Kiều Nguyên, sững người tại chỗ trong hai giây, sau đó lập tức chạy về phía Kiều Nguyên mà không thèm tu bình nữa.
Mặc dù trước đó đã bị Kiều Nguyên đẩy ra một lần, nhưng trẻ con làm sao có thể nhớ được nhiều chuyện như vậy? Ninh Mặc vươn bàn tay ngắn ngủi nắm lấy áo gió của Kiều Nguyên, ngẩng mặt lên nói:
"Con muốn thơm thơm."
Vẻ mặt Kiều Nguyên hơi thay đổi.
Ninh Tu Viễn vội ngồi xổm xuống, gỡ tay Ninh Mặc ra, ôm nhóc vào lòng, áp môi lên khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, "Daddy hôn con nhé."
Bởi vì hắn, Kiều Nguyên sẽ càng thêm chán ghét Ninh Mặc.
Ninh Mặc hiển nhiên không hài lòng, miệng dẩu lên, lúc này bảo mẫu chạy tới, Ninh Tu Viễn giao Ninh Mặc cho cô, nói: “Đừng để nó chạy lung tung."
"Hu hu hu sao..." Ninh Mặc hu hu khóc hai tiếng, vươn cánh tay ngắn nhỏ với với Kiều Nguyên, "Bảo...bảo bảo muốn thơm thơm ba nhỏ."
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc ướt đẫm nước mắt, giọt nước mắt to bằng hạt đậu lên dài trên mắt má, vốn gương mặt nhỏ nhắn ngày thường rất rạng rỡ đáng yêu nhưng hiện tại thì lại ủ rũ đau buồn.
Kiều Nguyên đứng yên không động đậy. Thẳng đến khi Ninh Mặc được bảo mẫu bế về phòng, dường như tiếng khóc của đứa nhỏ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Kiều Nguyên cũng không phải tỏ ra thờ ơ, chỉ là cậu thực sự không biết phải làm thế nào. Vì cậu không thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Nếu thực sự quên đi nó, cậu đã không phải cô đơn lạc lõng một mình như bây giờ sống hết quãng đời còn lại. Không ai thích sống một mình. Khi già đi, hầu hết những người cùng thế hệ đều có bạn đời, họ cùng nhau vi vu khắp chốn. Không phải một thân buồn tủi ăn không ngồi rồi, chủ ý gì cũng không có.
Ngày nào cũng vậy, từ sáng sớm cho đến đêm khuya, căn nhà to như thế cũng chỉ có một mình, có đôi khi cậu làm việc trong thư phòng đến khuya muộn, cũng không có ai nhắc nhở đi nghỉ ngơi một câu."
Kiều Nguyên thỉnh thoảng cũng muốn tìm cho mình một người bạn đời.
Cậu hẹn hò với Diệp Mân được vài tháng, có vô vàn chuyện xảy ra, nhiều lần Diệp Mân muốn thân cận với cậu hơn nhưng đều bị cậu từ chối một cách lịch sự nên chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình vẫn có thể hẹn hò với phụ nữ.
Đối với đàn ông,
Cậu không thể nói với đối phương rằng cậu có thể mang thai mà không có vướng bận gì, cậu cũng không thể chấp nhận việc mình ở thế bị động. Kiều Nguyên hy vọng có thể làm bạn với Hàn Kham, nhưng nếu vượt qua ranh giới đó, cậu nghĩ chắc cả đời cũng sẽ không có một người bạn thân thiết nào.
Lúc này Kiều Nguyên mới phát hiện, người thật sự có thể thân cận với cậu ít đến đáng thương.
Một lúc lâu sau, Kiều Nguyên mới hỏi,"...Anh bị bệnh sao?" Ninh Tu Viễn sững sờ, hắn tưởng đã giấu rất kỹ rồi, nhưng không ngờ mọi người xung quanh đều biết chuyện.
Sau đó, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt," Không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là cảm vặt thôi, ho đến khản cổ." Hắn đã từng nghĩ đến chuyện muốn giành được thiện cảm của đối phương, nhưng sau đó hắn lại nghĩ lại, Ninh Tu Viễn cứ như đang ở tuổi xế chiều vậy, hai mươi năm ngắn ngủi này là tất cả những gì hắn có.
Hắn không muốn Kiều Nguyên sẽ đau buồn vì mình.
Cho dù chỉ là đoán mò, nhưng trước kia hắn đã làm Kiều Nguyên tổn thương vô số lần.
Kiều Nguyên mím môi, hai mắt đen láy nhìn hắn vài lần.
Sau lúc tìm hiểu được mọi chuyện từ chỗ Đinh Hạo, sắc trời cũng đã tối muộn. Vậy nên cậu quyết định hôm sau mới tới đây, hiện tại vẫn còn sớm.
Ninh Tu Viễn hỏi,"... Em ăn sáng chưa? Để tôi gọi người hầu chuẩn bị thêm bát đũa."
"..." Kiều Nguyên trầm mặc không nói.
Kiều Nguyên đang mặc một chiếc áo khoác rộng che đi phần bụng, Ninh Tu Viễn hoảng hốt nghĩ, có lẽ khi mà đứa nhỏ này được sinh ra, hắn cũng chẳng còn nữa.
Việc đầu tiên hắn làm khi tỉnh lại là hỏi bác sĩ, Kiều Nguyên từng phá thai một lần, may mà cả đứa nhỏ và người lớn đều không sao, chứ nếu bệnh nhận cứ nhất quyết muốn phá thai, tỉ lệ rủi ro rất cao, nên sẽ không bệnh viện nào nhận.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Kiều Nguyên sao có thể giữ lại thứ có liên quan đến hắn.
Ninh Tu Viễn nói, "Hôm nay em sẽ ở lại đây sao ?"
Kiều Nguyên lắc đầu, cậu đã đặt vé máy bay giờ chiều.
Lý do đến đây lần này không gì khác hơn là muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong trong viên và bệnh tình của Ninh Tu Viễn.
Trước đây, cậu rất muốn người này chết quách đi cho xong, nhưng khi Ninh Kỳ nói Ninh Tu Viễn bị ung thư, cậu không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.
Từ nhỏ đã sống trong một gia đình đơn thân, cậu thấu hiểu cái cảm giác đứa nhỏ luôn khát khao muốn có một gia đình hoàn chỉnh, vì vậy cậu không muốn có con với người khác mà không theo ý mình, nhưng người tính không bằng trời tính (Kiều Nguyên tính không bằng trời bấm mấy tính =]]]). Năm sau là Ninh Mặc có thể tới trường nhập học.
Cho dù Ninh Tu Viễn có làm chuyện xấu xa gì, thì cậu vẫn luôn đối xử tốt với Ninh Mặc.
Kiều Nguyên do dự hai giây, nói, "Ngày hôm nay anh sẽ đến bệnh viện để tiến hành điều trị."
Vốn dĩ cậu thực sự không muốn tỏ ra mềm lòng đối với Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên cau mày, “Nếu đã bị bệnh, thì phải đến bệnh viện chữa trị, chuyện thường như vậy chẳng lẽ anh không hiểu ?"
Kiều Nguyên cười lạnh, "Anh biết không ?? Nếu như anh biết thì đã không trốn trong nhà cả ngày chơi trò tình thân mến thân như vậy, anh nghĩ nếu anh chết rồi thì tôi sẽ nhớ tới anh sao? Không, tôi sẽ hoàn toàn quên đi anh. Về phần Ninh Mặc, nó là con cháu Ninh gia mấy người, không liên quan gì đến tôi."
"Đừng hy vọng tôi sẽ đối xử tốt với nó, vì đâu mà nó tồn tại trên đời này chẳng lẽ anh quên rồi ?"
Ninh Tu Viễn không biết nên nói thế nào, chỉ có thể miệng gọi "Nguyên..."
"Đừng gọi tôi như thế."
Vốn dĩ muốn trực tiếp từ chối, nhưng cuối cùng lại nói: "Còn tùy tình hình." Kiều Nguyên chưa bao giờ nghĩ đến lời nói của mình sẽ ảnh hưởng đến Ninh Tu Viễn như thế nào, nhưng sau khi ăn sáng xong, Ninh Tu Viễn đến bệnh viện trao đổi với bác sĩ giải pháp điều trị. Đã lâu không gặp Ninh Kỳ, người đàn ông trung niên với mái tóc hơi hoa râm vẫn còn khí chất của một người bề trên, Ninh Kỳ hẹn cậu ra gặp mặt, đích thân cảm ơn, sau đó cầm lấy một chiếc đồng hồ quả quýt cũ. Hai người đều có ấn tượng về chiếc đồng hồ này. Nó luôn được mẹ cậu nâng niu, có lẽ sau đó mẹ cậu đã tặng cho Ninh Kỳ thứ quý giá nhất của bà như một món quà, và bây giờ nó được trả lại cho cậu.
Từ biết Ninh Tu Viễn bị bệnh, Ninh Kỳ luôn trong trạng thái lo ấu, trước mắt mẹ Ninh Tu Viễn vẫn chưa biết chuyện này.
"Ngày đó cậu không chịu đến gặp Tu Viễn. Điều đầu tiên nó hỏi khi tỉnh lại là cậu có an toàn không. Ta cũng đã dạy cho nó một bài học, muốn nó đi xem mắt rồi chọn người kết hôn, nhưng tất cả... Nó đều từ chối, tôi đã cho nó thời gian để theo đuổi cậu, nhưng nó vẫn không thành công."
"Chuyện của đám người trẻ tuổi các cậu, rất nhiều thứ ta không thể hiểu nổi, nhưng nó thật sự rất quan tâm đến cậu."
Kiều Nguyên vẫn luôn im lặng trong suốt thời gian đó.
Ban đầu Kiều Nguyên đặt vé chuyến bay lúc giờ, nhưng cậu lại nhận được một cuộc gọi thông báo rằng Kiều Thành Minh đã qua đời. Có đôi khi cái chết đến rất thản nhiên, rõ ràng hai ngày trước ông vẫn còn trò chuyện vài ba câu với cậu, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại người đó nữa.
Kiều Nguyên đã đổi vé chuyến bay, lúc trở lại, Kiều Ngạn đã tới rồi.
Kiều Thành Minh yên lặng nằm trên chiếc giường mềm mại, hai tay đặt trước ngực, nhắm chặt mắt nằm yên, như thể vừa chợp mắt, nếu nhẹ nhàng gọi tên ông, có thể ông sẽ tỉnh lại.
Nhưng Kiều Thành Minh không còn dấu hiệu duy trì sự sống nào nữa.
Trong nhà có rất nhiều khách khứa tới viếng thăm, Kiều Thành Minh đã sớm tìm luật sư lập di chúc, giữa cậu và Kiều Ngạn cũng không xảy ra chuyện tranh giành tài sản.
Trước khi Kiều Thành Minh ra đi, Kiều Nguyên sẽ đến trò chuyện cùng ông, cuộc sống của ông dường như càng ngày càng đơn điệu.
Sau đó, Kiều Nguyên đặt chiếc đồng hồ quả quýt bên cạnh chiếc bình cùng chôn xuống đất, Kiều Nguyên không tỏ ra quá mất mát, nhưng trái tim cậu vẫn ẩn ẩn đau đớn. Ký ức của về Kiều Thành Minh là trong hai năm qua, ông bị bệnh tật quấn thân một thời gian dài, phải uống rất nhiều thuốc để duy trì sự sống.
Ninh Tu Viễn cũng sẽ đột ngột chết đi sao ?
Là người đẩy cậu xuống vực sâu, cũng là người hèn mọn tìm mọi cách để lấy lòng cậu, khuya muốn sẽ khuyên nhủ cậu nên nghỉ ngời, sáng sớm thì pha trà nóng để cậu uống cho ấm bụng, bất cứ chuyện nhỏ lặt vặt nào, Ninh Tu Viễn cũng tỉ mỉ chăm sóc cậu, thế cho nên đến bây giờ cậu vẫn luôn tự hỏi hắn và tên đàn ông xấu xa trong quá kia có phải cùng một người không.
Nếu như trước kia Ninh Tu Viễn chết đi, cậu sẽ không cảm thấy đau buồn vì hắn dù chỉ là một chút.
Kiều Nguyên vẫn luôn rất lý trí, nhưng hiện tại, cậu không muốn Ninh Tu Viễn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Từ giờ trở đi chương truyện sẽ dài hơn, edit lâu hơn chút, mọi người chịu khó chờ mình nhé ಥ‿ಥ