Edit & Beta : Đòe
Khi Kiều Nguyên cười, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đen sáng như sao, ánh nắng chiều như màu rượu rót qua tấm kính cửa sổ lên lói vào trong phòng, như buổi chiều ngày ấy cảnh đẹp khiến lòng người nao nao.
Trong tay cậu thiếu niên là bài kiểm tra cuối cùng, bước đến bàn học nơi hắn đang ngồi, nhìn lời phê trên tờ đề kiểm tra hai mắt cong cong ý cười, lẫn trong ánh nắng của mùa hè, gam màu vàng ánh mật xuyên qua những kẽ lá ở phía tây đang đung đưa theo làn gió.
Hắn đã sớm động tâm.
Bầu không khí trong phòng dường như trở nên ấm áp hơn, trong lòng người kia đang ôm một nhóc con tướng mạo tương tự mình, Ninh Mặc như sợ bị ngã xuống, cánh tay ngắn ngủn ôm chặt lấy bả vai Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn nói,"... Cười rộ lên rất xinh đẹp."
Kiều Nguyên đang mải trêu chọc Ninh Mặc, không đáp lời hắn.
Ninh Tu Viễn cũng cúi người, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn non nớt của Ninh Mặc, thật ra lực chú ý của hắn không ở trên người Ninh Mặc, hắn chỉ muốn tìm lý do để đến gần Kiều Nguyên hơn.
Trên người Kiều Nguyên tản ra mùi hương nước hoa Cologne nhàn nhạt, không quá nồng, rất dễ ngửi, Ninh Tu Viễn ngẩn người, tay còn đặt trên mặt Ninh Mặc hơn nửa ngày, Ninh Mặc không vui, né tránh, Ninh Tu Viễn theo thói quen vươn tay chạm lên mặt Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn... Không muốn thu tay về.
Cằm Kiều Nguyên thon gầy, làn da mịn màng, khuôn mặt thanh tú, lông mày đen mảnh, lông mi như rẻ quạt, mũi cao, đôi môi nhợt nhạt như cánh hoa anh đào. Làm người ta muốn hôn lên.
Dáng vẻ này làm gì có ai lại không thích đâu, Ninh Tu Viễn sợ Kiều Nguyên sẽ bị người khác cướp đi.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, cả người như nóng lên, điên cuồng thiêu đốt ý chí hắn, người hắn thích đang ở trước mặt, sao hắn có thể không có ý nghĩ nào muốn tới gần cậu cơ chứ.
"Nhìn đủ chưa?" Kiều Nguyên hờ hững, đánh gãy ảo tưởng của hắn.
Lúc này Ninh Tu Viễn mới không cam lòng rụt tay về, biện minh nói, "Khi nãy là do Tiểu Mặc nó quấy rối, tôi chưa kịp phản ứn lại..."
Vẻ mặt Kiều Nguyên rất lạnh nhạt, không nhìn ra là đang tức giận hay cảm xúc khác.
Ninh Tu Viễn lại nói với Ninh Mặc, "Daddy không được chạm vào con nữa đúng không ?? Lại còn né tránh, hư lắm nha, lần sau không mua quần áo mới cho con nữa."
Thật ra, hắn đang khóc thầm trong lòng, Ninh Mặc hiểu chuyện, hắn rất vui mừng.
Trên đầu ngón tay còn sót lại một chút hơi ấm của đối phương, Ninh Tu Viễn xoa xoa cảm nhận, như thể tay vẫn đang chạm vào má Kiều Nguyên, thậm chí hắn còn không muốn rửa tay.
Nghe thấy lời chỉ trích của Ninh Tu Viễn, Ninh Mặc ủy khuất vùi mặt vào lòng Kiều Nguyên,"...hu hu... Daddy hôm nay cũng rất hung dữ với bảo bảo."
Kiều Nguyên nhìn hắn một cái.
Ninh Tu Viễn vội nói, "Daddy hung dữ với con lúc nào? Vừa rồi cũng đâu có hung dữ đâu, đừng có nói lung tung."
"..."
"Bán thảm không khó."
Ninh Mặc mở to hai mắt, bĩu môi, thương tâm nhìn Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên lạnh lùng nói, "Ninh Tu Viễn."
So với hắn, Ninh Mặc đang được Kiều Nguyên ôm một cách trìu mến, hắn hơi ngẩng mặt lên "thở hổn hển" đối mặt với Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn mấp máy môi vài cái, cũng không biết nên nói gì, muốn dạy dỗ Ninh Mặc, nhưng cuối cùng lại là Kiều Nguyên khiển trách hắn, Ninh Mặc cũng không biết học thói hư tật xấu ở đâu, giả bộ đáng thương bán thảm lấy lòng Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn đau lòng vì bị chia cắt, nhưng sau khi Ninh Mặc tới đây, Kiều Nguyên chẳng mấy khi đặt tầm mắt lên người hắn.
Lần trước Ninh Nạc gọi Kiều Nguyên là ba nhỏ, Kiều Nguyên còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, lâu dần, Ninh Mặc cứ gọi cậu như vậy, biểu hiện của Kiều Nguyên trở nên bình thản hơn, sau khi phát hiện thái độ Kiều Nguyên thay đổi, trong lòng như có ngàn con kiến bò qua, hắn muốn bộc lộ chút cảm xúc gì đó, nhưng Kiều Nguyên còn đang ở trong phòng bệnh, hắn chỉ có thể cực lực đè nén xuống.
Nhìn xem, bọn họ có phải là người một nhà không ??
Ý nghĩ này nảy sinh từ tận đáy lòng của hắn, rồi sau đó bành trướng một cách điên cuồng.
Kể từ khi nhớ lại chuyện trước đây, Kiều Nguyên hiếm khi ở bên hắn được cả ngày yên bình như bây giờ, Ninh Mặc không nỡ để Kiều Nguyên đi, Ninh Tu Viễn nhờ trợ lý sắp xếp bữa tối, chuẩn vị cho Ninh Mặc cà rốt luộc mềm + mỳ trẻ em, Ninh Mặc cầm Tiểu Bạch Tử trong tay, kề miệng gần bát gỗ, và hai miếng mì vào miệng, hai má bánh bao phồng lên.
Ninh Mặc ăn rất ngon miệng, tướng ăn như bị bỏ đói hai ngày, người dính đầy nước canh, mặt mũi cũng dính tèm lem.
Ninh Tu Viễn nhíu mày nói, "Ăn cơm phải ăn từ từ bình tĩnh, cũng không ai giành ăn với con cả."
"Bảo bảo..." Ninh Mặc nói.
Mấy lời này nghe vào tai Kiều Nguyên lại mang tầng ý khác, Ninh Tu Viễn mở miệng nói," cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bỏ đói nó, sữa dê trong nhà một tuần nó tu hết một bình, ngày nào cũng có sẵn trái cây tươi, tôi sợ là sợ dinh dưỡng không cân bằng, bây giờ sắp béo thành lợn con luôn rồi, sao có thể nói là bị bỏ đói được."
Kiều Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, "Mấy chuyện này không cần giải thích với tôi."
Ninh Mặc chỉ lo ăn cơm, cũng không tâm tư chú ý tới Ninh Tu Viễn đang nói gì, ăn rất ngon miệng, ăn đến cả người dính toàn mỳ.
Mối quan hệ giữa hai người dường như đã có sự thay đổi, có lẽ bởi vì thời gian của hắn không còn nhiều, Kiều Nguyên mới có thể buông bỏ khúc mắc trong lòng, Ninh Tu Viễn có thể cảm nhận được từ một vài chi tiết nhỏ, Kiều Nguyên không còn đối chọi gay gắt với hắn như trước nữa, có đôi khi thậm chí cậu còn ngầm đồng ý cho hắn dựa gần tới, cũng không cố ý né tránh hắn nữa.
Nhưng những chuyển biến tốt đẹp đó, cũng không xua tan được phiền não trong hắn.
Hắn nói với Kiều Nguyên rằng hắn chỉ có thể duy trì được hết tháng này, nhiều nhất cũng chỉ có thể sang đầu tháng sau, nhưng đến cuối tháng, khí sắc của hắn trở nên tốt hơn.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Xuyên cũng có vài lần liên lạc qua lại với Ninh Ti Viễn, đối phương vốn muốn tới bệnh viện thăm hắn, nhưng đều bị hắn từ chối.
Ninh Tu Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong tâm trạng của Hạ Xuyên, trước đây hắn thường mang đến cho người ta cảm giác u ám khó dò, bây giờ khi nói chuyện với hắn, Ninh Tu Viễn thậm chí còn phát hiện ra sự thỏa mãn từ chân mày hắn.
Hạ Xuyên trước nay không sợ sẽ bị Hạ Sơ Ngạn nhìn thấy, thậm chí trong lòng hắn còn ẩn chứa vài phần chờ mong.
Hắn muốn biết, Hạ Sơ Ngạn sẽ thấy thế nào khi bị chiếm hữu lúc đang trong trạng rất tỉnh táo.
Có thể đối phương sẽ cảm thấy bất ngờ, khó chịu, phẫn nộ hay xấu hổ, nhưng hơn thế nữa, điều hắn muốn thể hiện, là hắn và cha hắn không phải cùng một người.
Người luôn âu yếm đối phương là hắn !!!
Kể từ thời còn học cao trung, Hạ Sơ Ngạn vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ và những lần mộng xuân của hắn.
Rõ ràng là mặc một thân tây trang đi giày da, ở trước mặt hắn luôn mang phong thái cao ngạo, là một trưởng bối khiến người ta phải tôn trọng, nhưng khi ở nhà lại ăn mặc rất phóng túng, áo ngủ hơi rộng để lộ làn da trắng nõn nà, còn tới phòng ngủ của hắn hỏi han tình hình học tập dạo gần đây. Cả người toát ra mùi thơm mát dễ chịu, mái tóc dính hơi nước ẩm, đôi môi mỏng hồng hào, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu không nhanh không chập, nghe lâu sẽ làm người ta thấy nghiện.
Ban đầu hắn cũng không chẳng có tâm tư gì đâu, nhưng rồi có một ngày, Hạ Sơ Ngạn về nhà trong tình trạng say mèm, hắn đỡ người kia tới phòng tắm, kiên nhẫn cẩn thận giúp đối phương tắm rửa sạch sẽ, nhưng Hạ Sơ Ngạn vẫn luôn miệng gọi một cái tên mà hắn rất quen thuộc.
Hạ Xuyên thiếu chút nữa cho rằng đối phương nhận nuôi mình là xuất phát từ lòng tốt, sau khi biết được sự thật, mới phát hiện chẳng qua mình chỉ là một thế thân.
Hạt giống của sự lừa dối bắt đầu nảy nở trong đáy lòng, và sau đó là sự chờ đợi để vươn mầm.
Sau đó Hạ Xuyên sẽ tự mình mang tới một cốc sữa ấm tới phòng cho Hạ Sợ Ngạn, đối phương uống xong sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, sẽ không biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Những ngày gần đây, cơ thể Hạ Sơ Ngạn càng ngày càng thấy mệt mỏi, không chỉ bởi vì công việc bận rộn mà trên da sẽ luôn xuất hiện vài vết hôn cắn rất rõ ràng, nhưng trong trí nhớ của anh, anh cũng chưa từng làm chuyện ấy với ai cả.
Duy nhất, là chuyện xảy ra trong mơ.
Trước kia cùng lắm cũng chỉ cọ cọ bên ngoài vài cái, hiện tại càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi sáng sớn thức dậy anh phát hiện toàn thân mình có nhiều dấu vết nhất là cổ chân in lằn một vòng đỏ, như bị người ta nắm chặt lấy, trong mơ người kia không người cưỡng ép anh, xương khớp toàn thân như gãy rời, eo lưng mỏi nhừ.
Nhiều năm qua, anh chưa bao giờ gặp phải chuyện khó diễn tả như hiện tại, anh ta cũng không dám nghĩ tới hướng khác, sau cùng thì anh cũng là đàn ông, cũng không còn trẻ trung gì nữa, huống hồ đồ đạc trong phòng cũng không chút xê dịch, hay thứ quý giá trong nhà cũng không mất cái nào.
Cho dù chuyện rất đơn giản, nhưng Hạ Sơ Ngạn cũng không thể làm như không biết được nữa.
Gần nhất Hạ Xuyên rất bận rộn, cũng ít về nhà hơn.
Phòng khách rộng lớn, chỉ có mình anh ta nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha mềm mại, xoa xoa huyệt Thái Dương, hiện tại công ty chỉ có thể cắt giảm nhân sự để giảm tải chi phí, người giúp việc trong nhà cũng cho nghỉ bớt, Hạ Sơ Ngạn biết, anh ta không thở chống đỡ được lâu nữa.
Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nắm rõ tình hình của công ty anh, anh ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, nhất cử nhất động của anh đối phương đều biết, cho dù là đả thương đối thủ thì cũng tổn hại , nhưng đến một con đường lui đối phương cũng không muốn chừa lại cho anh ta.
Anh ta tự hỏi bản thân rằng mấy năm qua có phải mình sống quá tử tế rồi không, có một vài công ty nhỏ hợp tác với anh ta nhưng anh ta chưa bao giờ làm khó bọn họ, vậy rốt cuộc đối phương là ai? Một hai phải bức anh đến đường cùng mới vừa lòng sao, Hạ Sơ Ngạn cũng đã thử liên lạc với mấy công ty gia đình nhưng đều bị trợ lý từ chối nói cấp trên rất bận không thể gặp mặt.
Phải đến khuya Hạ Xuyên mới trở về, Hạ Sơ Ngạn làm như ngủ rất say.
Trên thực tế, Hạ Sơ Ngạn có nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nhưng anh ta nhắm chặt mắt, không muốn tỉnh lại ngay lúc này.
Bộ mặt thật của Hạ Xuyên sắp bị bóc trần !!!