Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

chương 281: sờ cơ bụng của hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta : Đoè

Ánh sáng trên người hắn soi sáng những đường cơ đẹp như mỹ nhân ngư, ngược lại cậu cảm thấy Ninh Tu Viễn càng ngày càng cuốn hút hơn. Có lẽ là bởi vì vừa mới tắm xong, trên người còn hơi nước, mày kiếm khiến người ta nhất thời không thể rời mắt, sống mũi cao dù nhìn từ góc nghiêng cũng không tìm ra khuyết điểm, chẳng trách thời còn đi hắn học có thể thu hút người người xung quanh như vậy.

Lúc trước khi chưa quen biết Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên cũng được nghe qua ra nhiều chuyện phong tình về hắn.

Liệu... Ninh Tu Viễn cũng như thế này trước mặt những người khác sao ??!!!!

Trong lòng Kiều Nguyên sinh ra một nỗi chán ghét, ánh mắt nhìn Ninh Tu Viễn cũng thay đổi.

"Anh không biết đường mặc quần áo cho đoàng hoàng lại sao ?" Kiều Nguyên lạnh lùng nói.

"... Hửm ?" Rõ ràng là một kẻ luôn mặt lạnh nghiêm nghị, nhưng khi ở trước mặt Kiều Nguyên, hắn cũng không chú ý tới mấy chuyện này.

Một chút động tình với Ninh Tu Viễn vừa rồi bỗng chốc tan thành mây khói.

Kiều Nguyên cũng không biết vì sao, gần đây cảm xúc thường xuyên thay đổi, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện cậu và hắn xác đã ở cùng nhau, đối phương trước kia ở bên ngoài phong lưu thành tính để lại vô số nợ đào hoa. Trong lòng có tâm sự, trên phương diện tình cảm cậu mắc bệnh sống khiết nghiêm trọng, nếu là lúc trước Ninh Tu Viễn ở bên ngoài làm xằng làm bậy cậu còn ước gì hắn đừng trở về nữa, nhưng hiện tại cảm xúc đã thay đổi.

Kiều Nguyên có chút bực tức với chính bản thân mình.

Theo lý thuyết, điều kiện của hắn cũng không tính là quá tệ, muốn giữ mãi một tình yêu thuần khiết là chuyện rất khó, nhưng Ninh Tu Viễn hắn lại tàn nhẫn bôi đen một trắng giấy trắng như cậu, lôi kéo cậu như một món ăn Mỹ vị mà thưởng thức. Nghĩ đến mình nhiều năm như vậy vẫn luôn tuân thủ nội quy trường học, chưa từng yêu sớm, nhưng sau cùng thì có lẽ cậu sẽ sống cả đời với tên đàn ông khốn nạn này.

Thật sự rất không cam lòng.

Ninh Tu Viễn nghe lời Kiều Nguyên nói, lập tức mặc quần áo chỉnh tề lại, tự soi ngắm mình trong gương, cũng tự nhận body của mình rất chuẩn. Nhưng sao Kiều Nguyên vẫn ghét bỏ hắn.

Ninh Tu Viễn nói, "Rất chỉnh tề nha...tôi thấy lần trước em sờ rất tận hứng, còn tưởng em rất thích nữa."

"..." Cậu sờ lúc nào chứ ??

Kiều Nguyên kiên quyết không thừa nhận lần trước lúc Ninh Tu Viễn ôm cậu, cậu với tình vươn tay sờ một lúc, nhưng chỉ là nhỡ tay thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.

"Ai nói anh là tôi thích sờ? Là chính anh ăn mặc không đàng hoàng, cũng đúng, dù ở trước mặt kẻ nào, anh cũng đều như vậy cả thôi." Kiều Nguyên trầm giọng nói.

"...?" Ninh Tự Viễn suy nghĩ, hắn làm chuyện này trước mặt người khác khi nào vậy? Lúc đó có mấy tên đào mỏ muốn cùng hắn ra ngoài thuê phòng, tìm đủ mọi cách trêu chọc hắn, nhưng hắn đều từ chối bọn họ. Bởi vì hắn nghĩ hai người cùng nhau ngồi đợi trong phòng thì sẽ rất nhàm chán.

Mắt thấy Kiều Nguyên chuẩn bị quay về phòng, Ninh Tu Viễn cũng bất chấp tự hỏi, vội vàng kéo tay Kiều Nguyên, nói, " Tôi chỉ như vậy với mỗi mình em thôi. Thật đấy, hơn nữa Tiểu Mặc cũng đã ngủ rồi, chỉ còn hai chúng ta...Chúng ta cũng đã..."

Kiều Nguyên bán tín bán nghi, nhưng chỉ lạnh nhạt nói, "Anh không cần phải giải thích với tôi."

.... Ninh Tu Viễn hết đường chối cãi.

Tâm tư đàn ông, đoán mãi không ra.

Cuối cùng Ninh Tu Viễn vẫn không thể đồng sàng cộng chẩm với Kiều Nguyên, cửa phòng dường như đóng lại ngay dưới mí mắt, sau khi đóng cửa giống như tâm biến không thấy đâu, cậu nhíu mày, có chút không hiểu bản thân mình.

Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu là đàn ông, nhưng tại sao, cậu lại có phản ứng không thể lý giải nổi với cơ thể một người đàn ông khác.

Hiện tại cậu vẫn còn rất lý trí, nhưng lại không thể nào khống chế nổi cảm xúc vừa rồi.

Nếu không để Ninh Tu Viễn rời khỏi đây, sợ rằng chuyện lần trước sẽ lặp lại lần nữa, Kiều Nguyên đè tay trên trán, khẽ nhắm mắt lại như rơi vào trầm tư, đã qua nhiều nằm, ngày trước còn đi học qua mấy cuộc trò chuyện của đám nam sinh cậu cũng biết làm thế nào thể phát tiết cơn du͙ƈ vọиɠ, nhưng mấy chuyện đó cậu không quan tâm, tâm tư cũng đặt hết vào việc học, sau đó là hẹn hò với Diệp Mân. Cũng không mấy khi cậu trống rỗng về mặt sinh lý. Kiều Nguyên cũng không hiểu rõ được bản thân mình, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Tất cả đều là lỗi của Ninh Từ Viễn, chính hắn đã biến cậu trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Giờ phút này, Ninh Tu Viễn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra còn đứng ngoài gõ cửa phòng cậu, muốn giải thích rõ ràng với Kiều Nguyên vừa rồi chỉ là hiểu lầm, e rằng hắn không biết hiện tại trên lưng hắn phải gánh với số tội ác không tên.

Kiều Nguyên mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy, không lâu sau đó, Ninh Tu Viễn cũng dừng lại.

Sau nhiều năm chung sống, nhận thức của Kiều Nguyên về hắn cũng chỉ dừng lại ở thời cao trung. Ngay cả khi đã trưởng thành, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ và tức giận, từ lúc thuê phòng cho đến sau khi xong chuyện, cậu chỉ biết chết lặng.

Không lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Hắn giải thích với cậu rất rõ ràng, thật ra thì Kiều Nguyên cũng biết không nên quá để tâm tới quá khứ của đối phương, Ninh Tu Viễn cũng không phải cậu, nhưng cậu không khắc chế nổi, cũng không giữ vững được lý trí, chỉ một suy nghĩ nhỏ nhặt cũng có thể phá nát tâm tình cậu.

Lý do khiến cậu ở lại thành phố L lâu hơn là vì Kiều Nguyên không muốn đến bệnh viện khác, cậu đã lưu lại thông tin liên lạc của bác sĩ đã chẩn đoán cậu mang thai trước đó, số lần đi kiểm tra cũng là vị bác sĩ đó thực hiện.

Kiều Nguyên muốn thử hỏi bác sĩ, nhưng lại không cách nào mở miệng ra hỏi được.

Còn muốn cậu nhận là mình vì Ninh Tu Viễn mà chủ động hỏi sao? Chắc chắn là không có khả năng rồi, mỗi lần cậu từ chối, Ninh Tu Viễn quả thật sẽ cách xa cậu, mí mắt Kiều Nguyên giật giật, cậu còn tự hỏi rằng người này đứng đắn đến vậy sao. Khoảng thời gian trước còn có thể chịu đựng được, hai ngày này cứ thấy Ninh Tu Viễn đong đưa đi lại trước mặt, cậu sẽ...

Thân hình người ấy rắn chắc, eo lưng hữu lực...Kiều Nguyên nỗ lực phỉ nhổ không muốn nhớ lại mấy hình ảnh kia trong đầu, mặt mũi phút chốc đỏ bừng. Cò... giờ đây trong phòng chỉ còn mình cậu.

Lục tục lại thấy Ninh Tu Viễn vẫn đang gửi tin nhắn cho mình, nếu còn không trả lời lại hắn sẽ nhắn đến + tin mất.

Ninh Tu Viễn nhắn hỏi: Em ngủ chưa ?

Kiều Nguyên trả lời: Chưa

Ninh Tu Viễn: Tôi cũng chưa ngủ (=]]]] Xin hai người đấy )

... Cuộc đối thoại này trông như hai kẻ dở hơi đang tán tỉnh nhau vậy, Kiều Nguyên rất không tình nguyện nhắn lại.

Ninh Tu Viễn: Kiều Nguyên, khi nào thì em mới chịu thích tôi đây ???

Ninh thơ thẩn: Tới lúc đó thì em phải nói cho tôi biết đấy nhé.

Kiều Nguyên mím chặt môi, nhất thời không biết nên trả lời lại đối phương ra sao.

Đúng là hai kẻ dở hơi :)))) Dỗi nhau tận mấy chương liền Tôi ngồi edit mà tôi tức anh ách cái lồng ngực luôn á trời

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio