Ngón tay ấm áp hơn chút, Hàn Kham đứng phía trước cậu, giúp cậu chắn gió tuyết.
Trên mặt đất bao phủ một mảnh trắng xóa, khoảnh khắc đi trên đường phát ra tiếng soạt soạt, mặt đường tuyết đọng sẽ có người đúng hạn tới dọn dẹp, chỉ là thời tiết rét buốt, sẽ khó thấy được có người đi bên ngoài đường.
Điện thoại một lần nữa vang lên, Hàn Kham nghe thấy tiếng, hỏi, "Là Ninh Tu Viễn?" Sầm Lễ lấy điện thoại ra, nhìn đến màn hình hiển thị tên người gọi tới, trực tiếp tắt điện thoại.
Dù sao kết quả cũng đã là xấu nhất rồi, không thể xấu hơn nữa.
Hàn Kham lái xe lại đây, chiếc xe chạy đến một chỗ xa hoa trong tiểu khu, Sầm Lễ bước xuống xe, chần chứ đứng yên tại chỗ, vốn cậu cũng có nhà, chỉ là mẹ sau này sinh bệnh, cậu rất ít khi trở về, mấy năm rồi, trong phòng hẳn là tích không ít bụi bẩn.
Nếu không phải Hàn Kham tới đây tìm cậu, cậu có lẽ sẽ ở bên ngoài bệnh viện cả ngày.
Có lẽ là bởi vì đang mang thai, thể chất thật sự rất yếu ớt, ngày thường bị cảm mạo vẫn còn tốt chán, nhưng hiện tại cậu đến rét cũng không chịu nổi.
Tay che ở bụng nhỏ, Sầm Lễ sắc mặt trắng bệch, hơi cuộn người lại.
Hàn Kham đỡ cậu dậy, hỏi, "Làm sao vậy?"
"Đợi lúc nữa sẽ tốt hơn." Sầm Lễ suy yếu nói, Hàn Kham đã biết cậu cùng Ninh Tu Viễn có quan hệ dơ bẩn với nhau, tính chất thân thể khác thường, cậu không muốn bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc vẫn là theo Hàn Kham trở về nhà của anh, bên trong bố cục được sắp xếp rất gọn gàng, tuy rằng là nơi ở của một người đàn ông, lại rất gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn làm người cảm thấy rất thoải mái.
Trở lại trong phòng, Hàn Kham bật máy sưởi lên, sau đó rót cho Sầm Lễ một cốc nước ấm, đặt ở trên bàn.
Cổ họng có chút khó chịu, trán Sầm Lễ toát ra mồ hôi lạnh.
"Khó chịu sao?" Hàn Kham hỏi.
"..."Sầm Lễ gật gật đầu, sợ Hàn Kham nghi ngờ, lại nói," hẳn là bệnh dạ dày tái phát."
Hàn Kham nâng tay trái, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói," Tôi đi nấu cơm, dạ dày em không tốt, vậy là ăn thanh đạm chút, thế nào?
"Được ạ." Sầm Lễ lên tiếng.
Trước khi đi nấu cơm, Hàn Kham cầm ra túi sưởi ấm, sau đó đặt ở trên bụng nhỏ của cậu, ngón tay khó tránh khỏi chạm vào, Sầm Lễ chấn kinh, vội vàng lùi người về sau, kéo ra chút khoảng cách với Hàn Kham.
Hàn Kham động tác đơ tại chỗ, chỉ là cậu chưa kịp nói gì, đem túi sưởi ấm cho cậu, nói," đặt ở trên bụng một chút, có lẽ sẽ đỡ hơn.
"Xin lỗi." Sầm Lễ nhỏ giọng nói, cậu biết vừa rồi hành động tương đối vô lễ.
"So với lời xin lỗi, không bằng em hãy ở lại đây." Hàn Kham tiếng nói phát trầm.
Không khí trong lúc nhất thời có sự biến đổi, Hàn Kham nhìn Sầm Lễ ngây ra, ôn hòa cười, "Nói đùa em thôi."
"..."Sầm Lễ môi mỏng hơi hé, nhưng không trả lời.
Hàn Kham vào phòng bếp, Sầm Lễ còn chưa từng nghĩ đến, Hàn Kham thân là nam nhân lại có biết nấu cơm.
Cơn đau ở bụng đã giảm đi, Sầm Lễ từ trên sô pha đứng dậy, đi đến phòng bếp, muốn nhìn xem có thể giúp được gì không.
Hàn Kham đeo một chiếc tạp dề được in mấy nhân vật hoạt hình, so với dáng vẻ nghiêm túc giảng bài trên lớp, trông anh ôn hòa thân thiện hơn.
"Ở đây toàn là dầu khói, em nên ra ngoài chờ thì tốt hơn." Hàn Kham nhìn cậu nói.
"Em giúp thầy rửa rau." Sầm Lễ không quá quen với việc chỉ biết hưởng thụ cảm giác người khác đối tốt với cậu.
"Em ở đây ngược lại còn làm tôi thêm rối hơn." Hàn Kham lại nói.
"..."
Sầm Lễ cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài còn không quên giúp Hàn Kham đóng lại cửa bếp.
Khó được hôm thanh nhàn, bên cạnh bàn còn có một trồng sách, Sầm Lễ tùy tay cầm lấy một quyển mở ra xem, tuy rằng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủ không phải thấy Ninh Tu Viễn, nhưng cậu lại quên mất, cậu càng thu gọn bản thân lại hắn càng muốn tiến tới.
Có lẽ là đêm qua nghỉ ngơi không tốt lắm, trong phòng ấm áp dễ chịu, Sầm Lễ thiếp đi trong chốc lát, khi tỉnh lại, Hàn Kham đã bày đồ ăn đầy bàn, nhìn dáng vẻ của anh, hoàn toàn không có ý định đánh thức cậu.
"Rất mệt mỏi sao?" Hàn Kham hỏi.
"......!Vẫn ổn ạ."
Trong khoảng thời gian này, chế độ ăn uống cậu đều phải nghe theo sự sắp xếp của Ninh Tu Viễn, khó có được hôm nếm thửu cơm nhà, Sầm Lễ muốn thưởng thức bữa ăn này thật ngon miệng "Em muốn ăn cái gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ làm cho em ăn." Hàn Kham nói.
"..."Sầm Lễ có chút ngượng ngùng, tuy rằng Hàn Kham còn độc thân, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có tình cảm với một người đàn ông khác, nếu không phải bởi vì Ninh Tu Viễn, chỉ sợ đời này cậu cũng sẽ không biết hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau.
Thời tiết mùa đông ban ngày rất khiến người ta thèm ngủ, chưa đến giờ chiều, bên ngoài sắc trời đã dần dần tối, ngày mai còn phải đi thi, nhưng cậu cả ngày đều không tới trường học, điện thoại cũng tắt nguồn.
Có thể tưởng tượng được, Ninh Tu Viễn gọi cho cậu không ít lần.
Chỉ là cậu không muốn mở máy, lại nghe thấy Hàn Kham đang nói chuyện điện thoại, Hàn Kham cố ý tránh đi cậu, vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Sầm Lễ sao có thể không biết, cậu đi qua, đứng cạnh cửa, nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.
"Em ấy ở đâu, liên quan gì tới cậu? Mấy cái thủ đoạn xấu xa của cậu, tốt nhất là vứt bỏ nó đi, đừng để tới lúc xảy ra chuyện không tốt đẹp gì." "Học sinh của tôi tôi có quyền quan tâm đến, không phiền tâm cậu lo lắng."
"Cậu xem em ấy là gì? Đừng có hành động quá đáng với em ấy, Sầm Lễ cũng không phải vật sở hữu của cậu."
"......!Cái gì?
Hàn Kham ngữ khí thay đổi không ít, câu nói kế tiếp Sầm Lễ nghe có chút mơ mơ hồ hồ.
Trong nháy mắt, cậu mới phát giác, mặc kệ cậu ở nơi nào, đều không thể thoát khỏi Ninh Tu Viễn.
Cậu không muốn nghe nữa, quay người lại không cẩn thận làm đổ chậu hoa bên cạnh, phát ra một tiếng vang lớn, cậu ngồi xổm xuống, dựng chậu hoa lên, cửa phòng bị người đẩy ra.
Hàn Kham biểu tình vẫn giống như trước, hơi kinh ngạc.
"Thầy Hàn, trời đã tối rồi, em cũng nên trở về trường học." Sầm Lễ cậu nói có chút ngập ngừng, cậu đứng dậy, không dám ở chỗ này lâu hơn.
"Đừng về." Hàn Kham cầm tay cậu," trong nhà cái gì cũng có, đồ dùng cá nhân tôi sẽ chuẩn bị cho em, em trước tiên cứ ở lại đây đi."
Hàn Kham không nhắc tới vấn đề làm cậu sợ hãi, nhưng Sầm Lễ biết, hôm nay chút khoảnh khắc nhàn nhã hôm nay, đều là cậu trộm tới.
Cậu lắc lắc đầu, thấp giọng nói," hôm nay rất cảm ơn thầy."
"Ngày mai phải đi thi, em muốn vứt bỏ mọi nỗ lực bấy lâu nay?" Hàn Kham nói.
Hàn Kham hiểu được sự do dự của cậu, nếu cậu trở về trường học, Ninh Tu Viễn sẽ biết, đối phương sợ là sẽ không để cậu tới trường thi.
Thi lại cũng không muộn." Hàn Kham lại nói.
Sắc trời dần tối, Sầm Lễ không trở về ký túc xá, Ninh Tu Viễn hỏi qua vài người, cũng không ai biết Sầm Lễ đang ở đâu.
Hắn không lường trước được Sầm Lễ cư nhiên sẽ lớn gan như vậy, điện thoại vẫn luôn tắt máy, cho tới bây giờ đều không liên lạc được.
Giang Ngôn ở bên cạnh, gió lạnh thổi đến cứng đơ cả người, cậu nhỏ giọng nói," A Viễn, bằng không chúng ta về trước đi, khả năng Sầm Lễ tự bắt xe trở về rồi"
Nghe thấy những lời này, Ninh Tu Viễn nghĩ tới Sầm Lễ từng nói qua, nếu có thể, hy vọng cả đời này sẽ ko gặp lại hắn.
Trái tim quặn đau.
Nay chỉ có hai chương thôi mọi người, tại mắt mình yếu lại bị cận song phải nhìn màn hình nhiều nên rất rát mắt mà Cheng nó trước bị tai nạn gãy bả vai, hôm nay vai nó bị đau nên chúng mình chỉ có hai chương thôi nhé.
Chương sau có biến to.