Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

chương 78: 78: hối hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt chôn sau cánh tay, Sầm Lễ đã không còn bất cứ động đậy gì, nếu giống như mọi khi cậu sẽ di chuyển cơ thể bò về phía trước, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn.

Ninh Tu Viễn để Sầm Lễ phải đối mặt với mình, rồi sau đó rút tay ra, thấy ánh mắt người kia một mảnh u ám.

Không biết như thế nào, mà trong đầu toát ra những hình ảnh vụ vặt về quan hệ giữa hai người họ.

Tại thời điểm cao trung, trong một lần đi thi, có người giúp hắn gian lận, đến cuối cùng điểm số lại chả ra sai, khiến giáo viên phát hiện có điểm sai sai, nhưng vẫn cho rằng do hắn trên lớp không chú tâm học tập.

Bài thi sẽ được phân cho bốn năm người cùng nhau trả bài, Sầm Lễ là ủy viên học tập, trong tay ôm một chồng bài thi, cuối cùng phát cho hắn một tờ bài thi, khi cậu đi đến bên cạnh hắn không khỏi ngơ ngẩn nhìn cậu, lại bị giáo viên phê bình.

Hắn đang cúi đầu, ngồi tại chỗ chơi game, bên cạnh có người gọi hắn một tiếng, " Ninh c, giữa trưa chúng ta sẽ ăn gì?"

"Không biết." Hắn nói.

"Trường học làm thức ăn quá thanh đạm, chúng ta trèo tường ra ngoài ăn đi? Chú của Hạ Xuyên đã tới đây, hắn hôm nay không thể đi cùng chúng ta." Người kia nói.

Ninh Tu Viễn chơi đến vui vẻ, không có để ý tới người kia, không quá hai giây gã ta từ trong bàn học lấy ra một tờ menu, đưa cho hắn, một hai muốn hắn chọn hắn.

Thất bại trong ván game, khiến hắn đầy mặt vẻ không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, hắn liếc mắt nhìn Sầm Lễ đang tiến tới chỗ mình, khác với bộ dạng thường ngày, đối phương trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt hơi cong, chỗ ngồi của hắn gần cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rơi vãi trên người cậu, người này giống như bước ra từ vầng sáng, trong nháy mắt, hắn cảm thấy cậu so với hoa khôi lớp bên cạnh hay theo đuổi mình còn đẹp hơn nhiều.

.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||

Nhưng Sầm Lễ là con trai, hắn không nên coi một đứa con trai như một người con gái mà suy nghĩ linh tinh được.

Sầm Lễ đặt bài thi trên mặt bàn, nhỏ giọng nhắc nhở nói," Xem lại đi."

Sầm Lễ cho rằng hắn là không muốn đi học, mới có thể không kiêng nể như vậy mà làm việc riêng.

Ninh Tu Viễn lúc này mới chú ý tới, người đến là học bá nổi danh cao lãnh của khối, mỗi lần hắn tới phòng học, đều thấy người này ngồi tại chỗ làm bài thi, như chưa từng rời khỏi phòng học vậy, người như vậy cư nhiên cũng sẽ cười.

Sầm Lễ đã rời đi, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Sầm Lễtrong chốc lát.

Người bên cạnh lại thúc giục nói, "Ninh ca, nhanh lên chọn một món đi, tan học thì phải ăn cơm chứ."

Ninh Tu Viễn vốn một bụng lửa giận, lại như biến mất tăm, hắn thất thần chọn một món trong menu đưa cho gã, sau đó hỏi,"Cậu ấy gọi là Tiểu Lễ?"

"A?" Người nọ một lòng một dạ nghĩ muốn trưa nay sẽ ăn gì, không nghe rõ ràng.

Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn, đạp một phát vào chân ghế gã ta, tạo ra tới một tiếng vang lớn, không ít người quay đầu lại nhìn bọn họ, nhưng Sầm Lễ lại đoan chính ngồi sửa lại bài thi, dường như không nghe thấy tiếng động của bên này.

Ninh Tu Viễn lại nói,"Lớp phó học tập lớp chúng ta, tên của cậu ấy là gì?"

"Sầm Lễ a, làm sao vậy?"

"À." Được đáp án, Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, hắn ngược lại không nhớ lầm tên cậu.

"Aiiii, nói cho anh biết, Cường Tử vẫn luôn không vừa mắt cậu ấy, kỳ thật em cảm thấy người này còn tốt chán, mỗi lớp học dù sao cũng phải có học bá, bằng không đều nếu tất cả đều giống chúng ta, trường học cũng phải đóng cửa." Người nọ cười cười.

Ninh Tu Viễn cảm thấy những lời này, lại có chút đạo lý.

Lớp bên cạnh tiết tiếp theo là tiết thể dục, một nữ sinh trang điểm ăn mặc thời thường đi tới đứng cạnh cửa, đưa cho Ninh Tu Viễn một ly trà sữa, hỏi, "A Viễn, có muốn cùng nhau ra ngoài không? Dù sao không bao lâu nữa anh liền tan học."

"Ninh ca, anh sẽ không phải là trọng sắc khinh bạn đi??" Nam sinh giả bộ yếu đuối hỏi.

Bình thường dưới tình huống này, hắn khẳng định sẽ đáp ứng nữ sinh, vất vưởng trong lớp học cũng chỉ phí thời gian.

Vừa lúc giáo viên đang hỏi bài, Sầm Lễ đứng lên trả lời câu hỏi, tiếng nói thanh thuận nhẹ nhàng nghe vào tai như đàn kiến đang bò trong lòng hắn vào, giáo viên muốn Sầm Lễ đọc một đoạn văn diễn cảm, lúc này mới là câu đầu tiên.

Nữ sinh gọi hắn một tiếng, "A Viễn."

Ninh Tu Viễn nhìn bài thi bị vứt lung tung trước mặt, nhíu mày, "Tới trường là để học tập không thể mỗi ngày đều trốn học được, tự cô đi ra ngoài đi."

"?"Nữ sinh mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Ninh Tu Viễn.

Nhưng ánh mắt của Ninh Tu Viễn, bất tri bất giác chú ý tới người đằng trước kia, cũng không biết một nam sinh thì có gì đẹp, ôm vào cũng không mềm mại giống nữ sinh, đồng phục của hắn còn rất mới, nhưng đồng phục của cậu thì đã sờn màu, hẳn là thường xuyên mặc nó, lại nghĩ đến phần lớn đồ cậu dùng đều là loại rẻ tiền, không khỏi có chút khinh thường cậu.

"Ninh ca, không nghĩ tới anh lại tốt như vậy, không vì thế mà trọng sắc khinh bạn, em đời này đều sẽ mãi bên anh!" Nam sinh bên cạnh cảm động đến rơi nước mắt nói.

Hiện giờ Ninh Tu Viễn đã không còn nhớ rõ tên của nam sinh kia là gì, sau khi tốt nghiệp thì không còn ở đấy nữa, chỉ là hắn còn nhớ rõ ánh mắt lúc ấy của Sầm Lễ, mang theo ánh sáng long lanh, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.

Người này vẫn như ngày trước, vẫn luôn ngồi trong phòng học làm bài thi, hồi nam ba cao trung cũng không thấy cậu ra ngoài đi chơi, khó có được một tiết thể dục, cũng là sau khi giải tán liền trở về phòng học, trong mắt giáo viên là một học sinh ba tốt.

Nhưng rồi lại không quá giống nhau.

Sau này hắn rất ít khi thấy Sầm Lễ cười, cho dù có, cũng chỉ là vẻ ngoài chứ không thật trong tâm, kém xa ngày trước.

Hắn xác thật không quá lọt mắt người này, nhưng nghe thấy lời nói vừa rồi Sầm Lễ nói trước mặt cha hắn, trong lòng liền trào ra một cảm giác nhói lòng.

Có người ở bên ngoài gõ cửa, mở miệng nói, "Ninh thiếu, tiên sinh muốn cậu ra ngoài nói chuyện một chút."

Ninh Tu Viễn không phản ứng.

Sầm Lễ nói, "Giữ tôi ở lại, cũng sẽ chỉ khiến anh gặp rắc rối nhiều hơn, còn không bằng đưa tới Giang gia, đỡ nhọc lòng."

Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm xuống,"Muốn tôi để cậu đi theo người khác sao?"

"So với anh ai cũng tốt hơn."

Ninh Tu Viễn tay gắt gao nắm chặt, trong không khí tràn ngập hơi thở mãnh liệt, Sầm Lễ lại không cảm thấy sợ hãi, đời này của cậu gian nan nhất, chính là quen biết với Ninh Tu Viễn, hết chịu nổi rồi, tức nước thì vỡ bờ thôi.

Trước kia nếu cậu làm đúng, nhưng người khác nói cậu sai rồi, cậu đều phải đè nén cảm xúc mà chịu đựng, thanh danh đối với cậu là quan trọng nhất, rốt cuộc vẫn phải theo ý người đời, nhưng giờ đây phải chịu uất ức, đã không còn là gì nữa.

Cậu không biết người ở đại học L bàn luận gì về mình, cậu cũng không muốn đi tìm hiểu, với cậu mà nói, bản thân không sạch sẽ trở thành một tên đồng tính hay là một kẻ trộm cắp, kỳ thật đều không khác biệt lắm, cậu đều không muốn nghĩ tới.

Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa, Ninh Tu Viễn hầm hè mở miệng nói, "Sầm Lễ, cậu sẽ vì những lời này mà hối hận."

Mai tôi phải đi tiêm vaccine nên nếu mà đến tối muộn mọi người vẫn không thấy động tĩnh gì thì tức là tôi đã "bại trận" rồi nhé Nếu dính "bại trận" chắc phải sang trấn tâm lý mấy ngày liền hahahahahaha còn khum thì vẫn như mọi ngày được - chương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio