- Chào mừng phu nhân đến nhà!
Nghe bên ngoài người hầu đồng loạt chào hỏi khiến Anh Ngọc tò mò đi ra ngoài xem sao. Ở phòng khách là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi. Dáng người không quá gầy gò nhưng cũng không thể gọi là đầy đặn. Ngồi xuống sofa, bà ấy ung dung thưởng thức tách trà còn ấm nóng.
- Lê Đan đâu rồi?
- Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi ạ.- Quản gia đứng ở bên cạnh cúi thấp đầu.
- Tôi nghe nói Lê Đan có đưa bạn về nhà. Người ấy đâu rồi?
- Cô Hoàng đang dùng bữa sáng ở phòng ăn. Để tôi gọi cô ấy.
Vừa nghe đến tên mình Anh Ngọc liền giật bắn người. Không chờ đợi quản gia vào gọi, tự cô chủ động bước ra mà chào hỏi. Dù không biết bà ấy là ai nhưng cũng phải lanh lợi một tí. Quản gia chưa rời khỏi phòng khách thì cô đã bước vào. Đứng nép sang một bên, Anh Ngọc cúi đầu chào.
- Con là Hoàng Anh Ngọc, xin chào phu nhân.
Lâm Phi Sương đưa mắt nhìn Anh Ngọc từ trên xuống dưới rồi mỉm cười nhẹ dịu. Hạo Lê Đan đúng là rất có mắt nhìn người, tìm đâu ra được một cô gái dáng vóc chuẩn xác, gương mặt lại tựa như hoa thế kia. Ngồi sang một bên chừa chỗ trống đủ để một người ngồi, bà đưa tay vỗ nhẹ vào chỗ đó rồi nói.
- Con đến đây ngồi đi.
- Vâng!
Anh Ngọc ngoan ngoãn đến bên cạnh bà và ngồi xuống. Cảm giác trong cô bây giờ cực kỳ hồi hộp còn hơn đang gặp mẹ chồng của mình vậy. Lê Đan đúng là thừa hưởng vẻ đẹp của bà ấy không ít. Khi nhìn gần bà lại đẹp đến độ lòng cô chợt ngất ngây. Đột nhiên Lâm Phi Sương nắm lấy bàn tay mềm mại khiến Anh Ngọc có đôi phần lúng túng.
- Bác là mẹ của Lê Đan. Thằng nhóc đó hay nhắc về con cho bác nghe lắm. Mà sao trông con xanh xao quá vậy?
- Ơ...con không sao đâu ạ.- Anh Ngọc run cầm cập, chỉ biết nhìn bà rồi cười trừ.- Vài hôm trước con có bị bệnh nhưng bây giờ đỡ hơn rồi.
- Vậy thì tốt quá! Từ trước đến nay bác chỉ thấy Lê Đan đưa mỗi con về nhà. Chắc là quý con lắm đó.
Lấy hộp bánh trong túi, Lâm Phi Sương mở ra rồi đưa cho Anh Ngọc một cái.
- Cô bé xinh lắm! Con là bạn gái của Lê Đan sao?- Ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào cô, đôi môi của bà cũng nở một nụ cười.
- A...con và Lê Đan chỉ là...
- Mẹ!
Lê Đan từ ngoài đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Sương rồi đặt chiếc túi xuống đất. Vòng tay ôm lấy bả vai của bà, anh hơi mỉm môi.
- Mẹ đến đây khi nào thế?
- Mẹ vừa đến thôi.- Nắm lấy bàn tay của anh, bà đánh vào đấy một cái.- Con xem con bé bị bệnh mà con chăm sóc kiểu gì thế hả, xanh xao cả rồi.
- Con vẫn chăm sóc Anh Ngọc tốt mà. Mẹ lo gì chứ?
- Con không sao đâu bác. Bác đừng trách Lê Đan mà.- Hết nhìn Lê Đan rồi nhìn sang bà, cô vội xua tay, lắc đầu ngầy ngậy.
- A, đúng rồi.- Lâm Phi Sương chợt nhớ ra gì đó và vội vàng đi ra ngoài.- Mẹ để quên đồ trong cốp xe, hai đứa chờ mẹ chút.
Anh Ngọc nhìn theo bóng dáng hấp tấp của bà xong thì nhìn sang Lê Đan. Gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu, cô chỉ biết tìm đến anh để có thể giải thích rõ vấn đề. Hai chân bắt chéo, Lê Đan nhướng một bên mày và liếm nhẹ môi.
- Mẹ anh hiền lắm, em đừng lo lắng quá.
- Nhưng...bác ấy sẽ hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta mất. Anh hãy giải thích rõ ràng đi.- Anh Ngọc cắn chặt môi dưới, hai tay cũng đan chặt vào nhau.
- Sự thật là vậy, em bắt anh thanh minh chuyện gì?- Lấy tờ báo dưới ngăn bàn, anh buôn lời trêu chọc.
- Không phải vậy mà.- Cô lắc đầu, cả gương mặt nhăn nhó.- Anh chính là chủ của em, chúng ta đâu có mối quan hệ nào khác chứ.
- Vậy thì chủ ra lệnh cho em phải đóng vai này đến cuối đời.- Quay đầu nhìn Anh Ngọc, anh còn nháy mắt một cái.
- Anh...đúng là tức chết đó.
Thấy Anh Ngọc lại phồng mang trợn mắt giận dỗi thì anh liền phì cười. Ngồi lại gần cô hơn, một tay anh vòng ôm lấy bả vai, mặt cũng áp sát gần Anh Ngọc.
- Tiểu yêu tinh lại giận rồi.
- Anh làm gì vậy? Ở đây còn có người mà.- Anh Ngọc cắn lấy môi dưới rồi ra sức đẩy anh ra khỏi người.
- Ngày đầu tiên em bước vào thì họ đã đủ biết vị trí của em, ở đó còn ngại.- Ánh mắt chợt ánh lên những tia ranh mãnh, anh thì thầm vào tai cô.- Những buổi tối chúng ta làm gì ở đây có lẽ họ cũng thấy hết cả.
Anh Ngọc kinh hãi đến độ há hốc cả mồm. Thật sự họ đã thấy hết rồi sao? Những lúc xấu hổ như vậy bị nhìn thấy mà anh còn thản nhiên như thế. Hạo Lê Đan này đã bị ấm đầu mất rồi. Quay phắt sang nhìn anh, cô không ngừng giãy giụa.
- Anh buông em ra. Đồ biến thái! Đồ lang băm!!!
- Yên nào! Em náo quá.
Lâm Phi Sương vừa đi vào phòng khách thì đã thấy cảnh này. Trong lòng vui như mở hội, bà hào hứng đi đến ngồi cùng với Anh Ngọc. Đây là lần đầu tiên bà thấy Lê Đan vui vẻ với một người con gái như vậy. Còn cười tươi như hoa nữa chứ. Hiện tại bà đã yên lòng phần nào rồi. Ít ra Lê Đan cũng có được một người khiến bản thân mình hạnh phúc. Không cần biết là Anh Ngọc, Trương Dĩnh hay bất cứ cô gái nào khác. Chỉ cần làm Lê Đan hạnh phúc cả đời thì bà đều ủng hộ.
Thấy Lâm Phi Sương trở lại, Anh Ngọc lúng túng đẩy anh ra rồi ngồi lại ngay ngắn. Hạo Lê Đan kia càng ngày càng không đứng đắn tí nào, thích làm gì, ở đâu là làm nốt luôn chỗ đó. Đúng là loại người không có tôn ti gì cả.
- Anh Ngọc à, bác có món quà này cho con.
Ngồi giữa hai người họ, Lâm Phi Sương đưa cho cô một chiếc túi. Trong khi Anh Ngọc còn ngẩn người vì ngạc nhiên thì bà đã ôm chầm lấy cô rồi vỗ về.
- Nào cô gái, cười lên rồi đi thay bộ váy cho bác xem.
- Bác...con...con...
- Không nói gì nữa, đi thay nhanh lên cho bác.
Nhận lấy túi quà từ Lâm Phi Sương, Anh Ngọc nhìn Lê Đan. Anh chỉ gật nhẹ đầu đồng ý rồi nhìn lên phòng. Anh Ngọc mím môi, nhìn hai mẹ con họ một lần nữa và đi lên tầng trên. Có vẻ chuyện này đã tiến quá xa đến nỗi cô chẳng thể ngờ được. Không nghĩ rằng hôm nay lại gặp mẹ của Lê Đan. Rồi sau này gặp thêm cha, chú, bác, dì...của anh ấy nữa. Cô biết phải tính như thế nào đây?
- Con bé ngoan quá!
Lâm Phi Sương nhìn đến khi Anh Ngọc khuất bóng rồi mới nhìn Lê Đan. Đặt hai tay lên tay anh, bà mỉm cười rồi nhìn ra cửa chính với bầu trời trong xanh êm đềm. Khá lâu rồi Lâm Phi Sương chưa thấy con trai của mình vui cười như vậy. Sau này cầu mong ngày nào anh cũng được như thế. Sống như Hạo Lê Đan trước kia. Không khép kín và rất hoạt ngôn.
- Mẹ thấy con bé rất dễ thương. Lê Đan à, hai đứa gặp nhau thế nào vậy?
- Chuyện rất là dài, con sẽ kể mẹ nghe sau. Mà bây giờ mẹ chỉ cần biết con đang đau đầu vì Anh Ngọc vẫn chưa chịu bật đèn xanh cho con.
Lâm Phi Sương không khỏi phì cười và cốc lên trán của anh một cái.
- Ôi trời, con trai tôi cả vạn cô theo đuổi mà bây giờ lại đau đầu vì một cô gái ư?
- Thì toàn được người ta theo chứ con đã theo ai bao giờ.
- Haiz, mẹ nói trước với con nhá. Đối với con gái thì con phải mềm mỏng. Lúc nào cũng để cô ấy cảm thấy bên cạnh mình là an toàn, thoải mái nhất. Chứ đừng hở tí là doạ nạt người ta, gắng gượng những thứ người ta không thích là con càng bị ghét thêm đó.
Lê Đan nghiêng đầu suy nghĩ. Có lẽ những gì tiêu cực bà vừa nói là anh đều đã áp dụng cho Anh Ngọc cả rồi. Vậy là cô đang hận anh thấu xương luôn à? Thế sao lại chẳng nói ra? Phụ nữ đúng là quá phức tạp. Giống như anh và Lam Trạch chẳng phải khoẻ hơn sao. Đôi khi gây nhau một trận long trời lở đất vậy mà chưa đến mười phút thì đã bắt tay làm hoà.
- Mẹ nói thật, nếu như con thật tâm thích Anh Ngọc thì phải luôn làm con bé cười. Không được to tiếng hay gò bó quá. Nên nhịn nhục một tí. Con có yêu thương thì Anh Ngọc sẽ tự khắc ngoan.
- Con biết rồi mà. Cảm ơn mẹ đã dạy con những thứ tốt đẹp nhất trên đời.
- Ngoan lắm!
Lâm Phi Sương vuốt lên mái tóc của anh vài cái. Tâm trạng vui vẻ đến độ cười tít cả mắt. Anh Ngọc bước xuống phòng khách với bộ váy màu xanh nhạt mà mẹ của Lê Đan mua cho. Phần ngực và eo ôm sát khoe ra những đường cong đẫy đà. Chân váy thì xoè ra dài chưa đến gối. Bộ váy thuộc gam màu sáng nên càng tô lên làn da mịn màng, trắng sứ. Ngại ngùng đan hai tay ở trước, Anh Ngọc cắn chặt môi dưới rồi nhìn họ. Lâm Phi Sương đi đến gần cô và nhìn ngắm. Đúng là bộ váy rất hợp và còn rất tôn dáng.
- Đúng là rất đẹp. Con rất hợp với bộ váy này đó.
- Con cảm ơn bác vì món quà này ạ.
- Không có gì, con thích là được rồi.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên liên hồi. Lâm Phi Sương nghe máy rồi nhanh chóng rời đi. Bên phía cửa hàng thông báo đã có mẫu tranh mới nên bà cần phải đến đó gấp. Sau khi tạm biệt Lâm Phi Sương thì Lê Đan đã kéo Anh Ngọc đến sofa. Tuy rằng không thể nhìn rõ, hình ảnh của cô lúc này lại nhoè đi trước mắt anh nhưng Lê Đan biết cô mặc bộ váy này rất đẹp. Khụy một chân quỳ dưới sàn, anh lấy một chiếc hộp từ trong chiếc túi mà mình mang về. Mở hộp quà ra, thứ hiện ra trước mắt Anh Ngọc chính là đôi giày cao gót màu trắng tinh khôi, còn được đính đá lấp lánh ở mũi giày và sau gót. Không khỏi ngạc nhiên nhìn anh. Thật sự từ hôm qua đến bây giờ Lê Đan đã làm cô bất ngờ rất nhiều. Nơi tim chợt dấy lên những cảm giác ấm áp. Đôi môi hồng cũng bất giác nở một nụ cười.
Nhấc chân của Anh Ngọc, Lê Đan cẩn thận mang đôi giày vào cho cô. Bộ váy cũng rất hợp với đôi giày mà anh mua. Đúng ra là anh đã đặt đôi này từ rất lâu, trước khi được tung ra thị trường nhưng đến bây giờ mới có. Đây cũng là hàng đang bán chạy của DX nên càng khó mua hơn. Đến cả anh còn phải tự đến công ty để lấy.
- Lê Đan, anh biết size giày của em sao?
Anh Ngọc nhìn đôi giày trong chân rồi nhìn anh. Cảm xúc bây giờ lẫn lộn cả lên đến độ bản thân của cô cũng không thể hiểu nổi. Lê Đan là đang cố lấy lòng của cô hay thế nào vậy? Nhưng với một cô gái xuất thân thấp hèn như cô liệu có đáng không?
- Có chuyện gì mà anh không biết đâu chứ.
- Anh gạt người.
Anh Ngọc bĩu môi rồi đứng dậy đi thử vài bước. Hai tay đan vào nhau, cô đứng trước anh và mỉm cười. Nhịp tim không thể mất ôn định hơn nữa, trong lòng cũng hồi hộp không thôi.
- A Đan, em cảm ơn anh.
...
Cạch
Trương Đằng đóng cửa thư phòng rồi đi đến bàn làm việc ngồi xuống. Trên tay ông chính là sợi dây chuyền của một người phụ nữ cách đây năm. Điều khiến ông luôn ân hận suốt năm qua chính là không thể bảo vệ cho người phụ nữ ấy suốt cuộc đời. Tình cảm không thể nào cưỡng cầu được. Dù ông có yêu thương người phụ nữ đó ra sao thì vẫn không một ai chấp nhận tát thành cho họ. Trôi qua quãng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng bà ấy đang nơi đâu? Còn sống hay đã chết? Nếu còn sống thì đã có gia đình mới chưa?
Cầm lấy khung ảnh nhỏ trên tay, Trương Đằng lướt những ngón tay lên gương mặt xinh đẹp và nụ cười rạng rỡ năm xưa. Tuy rằng bà ấy không phải là người phụ nữ đầu tiên nhưng lại là người mà ông yêu nhất cuộc đời này.
Cốc, cốc
- Con vào được không cha?
Nghe giọng của Trương Dĩnh vọng vào, Trương Đằng úp khung ảnh xuống bàn rồi tựa người ra sau ghế bành.
- Con vào đi!
Trương Dĩnh đi vào trong phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đi đến giá sách, cô quét mắt tìm những quyển mình đang cần. Liếc mắt nhìn Trương Đằng đang áp bàn tay vào trán, hai mắt cũng khép hờ như ngủ, cô thở dài.
- Ngày mai con sẽ đến nhà của Lê Đan, có lẽ tối mới về nhà.
- Con đến đó một mình sao?- Lúc này Trương Đằng mới mở mắt rồi nhìn Trương Dĩnh.
- Đương nhiên là không. Con sẽ đến Hạo Gia mời Hạo phu nhân đi cùng. À, cha à...- Trương Dĩnh có phần hơi ngập ngừng.
- Sao vậy con?
- Cha lại nhớ dì sao?
Trương Dĩnh ôm vài quyển sách trong tay rồi đi lại trước ông. Trương Đằng lẳng lặng không trả lời. Là ông có lỗi với Trương Dĩnh khi không cho cô ấy một gia đình đàng hoàng. Bây giờ còn mặt mũi nào mà nói nhớ nhung đến ai.
Thấy ông lặng im như thế Trương Dĩnh càng không thoả lòng. Năm xưa tổ ấm nhỏ bé của cô tan nát là vì ai? Mẹ cô uất ức sinh bệnh mà qua đời là do ai? Đúng là tiểu tam muôn đời vẫn là tiểu tam. năm trước đã xuất hiện là tiểu tam trong cuộc tình của cha, bây giờ lại có tiểu tam xen vào giữa cô và Lê Đan. Cuộc đời này đúng là không thể lường trước được điều gì.
- Cha, mẹ đã hi sinh cho cha con mình nhiều như vậy mà bây giờ cha lại đi nhớ đến một người xa lạ chỉ biết phá hoại hạnh phúc của người khác. Thật không thể hiểu nổi mẹ con đã làm gì nên tội mà phải chịu những đắng cay như thế này? Không có dì ấy xuất hiện thì gia đình chúng ta bây giờ có lẽ đã rất vui vẻ rồi.
- Cha phải nói bao nhiêu lần thì con mới hiểu đây? Mẹ của con là do thoái hóa tiểu não mà qua đời. Sao con cứ đổ hết tất cả tội lỗi cho dì vậy?
Trương Đằng lắc đầu ngao ngán. Đã rất nhiều lần ông cố giải thích mọi chuyện nhưng chẳng bao giờ Trương Dĩnh chịu nghe. Càng ngày cô càng trở nên cứng đầu, càng ngày càng trở nên khó hiểu.
- Con không quan tâm. Chỉ cần là người đã phá hoại hạnh phúc của mình là con không thích.
Vừa dứt câu nói thì Trương Dĩnh đã bỏ ra ngoài. Trương Đằng chẳng biết gì hơn ngoài việc lại giữ im lặng. Cho hai tay vào túi, ông đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ to và nhìn bầu trời trong xanh trước mắt.
Ba mươi năm trước, trong một lần đến cô nhi viện thì ông tình cờ gặp một cô gái cũng đến đó để dạy miễn phí cho các em nhỏ. Điều làm ông ấn tượng nhất không phải là vẻ đẹp của cô ấy mà là nụ cười tươi vui, hồn nhiên. Qua vài lần tiếp xúc, hai người bắt đầu hẹn hò với nhau. Trong mối quan hệ đó cả hai chưa từng cãi vã hay bất cứ hàm khích gì. Đột nhiên một ngày mẹ của ông bắt ép ông phải lấy vợ. Cô ấy là một tiểu thư của Trần Thị. Trương Đằng và người con gái kia buộc phải chia xa với nhau. Cuộc hôn nhân không tình yêu nên cũng kết thúc rất nhanh chóng. Nhưng vì Trương Dĩnh còn quá nhỏ nên ông vẫn để mẹ của cô ở lại Trương Gia để chăm sóc và tạo nên một gia đình hạnh phúc giả dối chỉ để con gái được phát triển tốt hơn. Cũng vì thương con nhỏ nên ông quyết định đến khi nào cô đủ trưởng thành thì mới ly hôn.
Năm Trương Dĩnh được sáu tuổi cũng là lúc Trương Đằng và cô ấy gặp lại nhau. Vì tình cảm trong lòng quá lớn nên ông đã chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà chỉ trong một thời gian ngắn cô ấy lại bỏ đi không còn tung tích. Đến bây giờ cũng đã được hai mươi ba năm. Cho dù ông cố gắng tìm kiếm bao nhiêu thì tất cả đều chỉ là vô vọng.
- Phượng Nhiên, bây giờ em đang nơi đâu?
Truyện convert hay : Đêm Thiếu Nhị Hôn Tân Thê