Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

chương 84: chúng ta là một gia đình!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử Đình nằm lăn lóc trên giường, hết lăn qua bên này rồi lộn đến tiếp bên kia. Tay ôm chặt chú gấu bông trong lòng. Cô bé bật dậy nhăn nhó mặt mày. Không biết cha đã đi chưa nhỉ? Chẳng biết lời cha nói có phải thật không nhưng dì là mẹ vậy còn mẹ Trương Dĩnh phải làm sao? Có khi nào bây giờ cha đi tiễn xong thì đi theo dì bỏ Tử Đình luôn không?

Lắc đầu ngầy ngậy xua tan ý nghĩ, Tử Đình trèo xuống giường rồi chạy xuống phòng khách. Không thể được, cha không thể bỏ rơi Tử Đình.

Vừa đến phòng khách đã thấy Lê Đan khoác áo vest và chỉnh trang lại thì Tử Đình liền chạy đến níu lấy tay anh.

- Cha! Cha đi đâu vậy?

- Cha đi tiễn mẹ! Con không đi thì buông tay cho cha đi nào.- Lê Đan nheo mắt, cốc nhẹ lên trán con bé.

- Aw...đau con đó.- Tử Đình xoa trán xong thì chu đôi môi bé xinh.- Cha cho con đi với!

- Con không muốn đi mà, bây giờ đổi ý là có mục đích gì đây?

Lê Đan ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng như tra khảo khiến Tử Đình thoáng chốc ngại ngùng. Di di hai chân vào nhau, Tử Đình vừa nhìn anh nhưng rồi lại đưa mắt vội nhìn hướng khác.

- Con suy nghĩ rồi, con không muốn gì đi đâu. Vả lại...có thể cha sẽ theo dì mà bỏ con luôn đó. Cho nên...- Con bé hơi ấp úng.- Cha cho con theo với.

- Con muốn theo cha đi đâu?- Anh nhíu mày vờ thắc mắc.

- Con theo cha đi đến chỗ dì.

- Hở? Đi đâu chứ?- Anh nghiêng mặt, tiếp tục giả vờ như chưa nghe gì.

- Thôi, con không đi nữa. Cha bận việc thì cha đi đi.

Tử Đình bĩu môi xong thì đi đến sofa ngồi phịch xuống, rõ ràng là giận lẫy. Lê Đan nhướng đôi mày, tay chỉnh trang lại áo vest nhưng ánh mắt thì nhìn sang dò xét con bé.

- Được, thế cha đi nhé. Tạm biệt!

Nói đi là đi thật! Lê Đan dứt khoát bước đi để Tử Đình há hốc mồm nhìn theo. Anh biết con bé đang muốn gì và cần gì nhưng bản thân còn đang ngượng ngùng, lưỡng lự. Cắn chặt môi dưới, Tử Đình thấy anh đã đi đến bậc thang trước nhà thì vội vàng chạy theo. Bây giờ con bé chỉ biết nếu không đi thì sẽ hối hận cả đời.

- Cha ơi, cha ơi... Chờ con với!

Dáng người nhỏ bé cao chưa đến hông của anh cứ tíu tít chạy theo phía sau. Quay đầu nhìn Tử Đình, anh mỉm cười và đứng lại chờ đợi. Đã bảo con anh nên anh hiểu mà. Tử Đình nào ngang bướng, cứng đầu đâu chứ.

- Con muốn đi đâu nào?

- Con...con muốn đi tìm mẹ Anh Ngọc.- Tử Đình nắm lấy tay anh, đôi mắt cũng rưng rưng ngấn lệ.

- Được rồi!- Bế Tử Đình trên tay, anh xoa đầu vài cái.- Không được chậm trễ nữa. Không thôi mẹ bỏ con luôn đấy.

Hai cha con cùng nhau vào xe. Lê Đan đặt con bé vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong thì quay về ghế lái của mình. Còn một tiếng nữa Anh Ngọc mới bay. Biết rằng Tử Đình sẽ lấp lửng cho nên anh đã trừ hao thời gian trước. Bây giờ có lẽ đến nhà đón cô ấy vẫn còn kịp nhỉ?

Chiếc xe vừa di chuyển ra khỏi cổng. Vốn Lê Đan rất vui vẻ trò chuyện cùng Tử Đình nhưng bỗng nhiên một người nào đó đã xuất hiện trong tầm mắt khiến tâm tình lập tức xấu đi. Chậc lưỡi một cái rồi bước xuống. Anh đi đến trước người phụ nữ đang chặn đầu xe mình.

- Cô đến làm gì nữa?

- Em đến để gặp Đình Đình, anh cho em gặp con một chút đi.

Trương Dĩnh vừa nắm lấy tay của Lê Đan, ánh mắt đau thương vừa nhìn Tử Đình. Suốt bao năm ròng nuôi dưỡng con bé, ngày nào cũng thấy mặt mà bây giờ rời xa như thế đúng là đối với cô là điều rất khó khăn. Cả đêm qua cô chẳng thể nào ngủ được khi không có con bé bên cạnh, thật sự cuộc sống của cô rất cần đến Đình Đình.

- Đình Đình không phải con gái của cô. Cha con tôi có việc, làm ơn tránh đường.- Lê Đan không một chút luyến tiếc mà hất tay ra.

- Lê Đan, xem như là em cầu xin anh đi. Cho em gặp Đình Đình một chút thôi cũng được.- Trương Dĩnh không thể kiềm chế bản thân, lại một lần nữa mà bật khóc.

- Tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới hiểu đây? Đình Đình...

- Mẹ ơi!

Tử Đình đã xuống xe từ lúc nào. Con bé đứng ở đầu xe, nửa muốn bước đến nửa vì sợ Lê Đan nên cứ nấn ná ở đó. Sắc mặt của anh bây giờ đối với Tử Đình thấy là rất hung dữ nên không thể đùa được.

- Đình Đình!

Trương Dĩnh chạy đến ôm lấy Tử Đình vào lòng. Cuộc đời của cô chỉ còn mỗi con bé là niềm hy vọng cuối cùng. Gia sản không còn, chồng một mực muốn ly hôn, đến cả con gái còn mất thì cuộc đời này còn lại gì nữa chứ?

- Mẹ đi đâu mà cả đêm hôm qua không về vậy?

- Ừm...- Trương Dĩnh lấp lửng nhưng rồi đưa tay vuốt lên đôi má phúng phính.- Mẹ bận một thời gian nên mẹ sẽ không ở cạnh con. Đình Đình ở với cha phải ngoan ngoãn vâng lời, đừng làm cho cha và bà nội thất vọng về con đấy.

- Hông có đâu, con ngoan mà. Mẹ nhớ xong việc sớm còn về với con nữa nha.

- Uhm, mẹ sẽ cố gắng.

Trương Dĩnh ôm chặt Tử Đình mà khóc ngất. Tại sao đến Tử Đình cũng là của Hoàng Anh Ngọc? Trên đời này còn thứ gì là của cô không? Nếu như sau này khôn lớn, nhìn vào chặn đường mà Trương Dĩnh bước chắc Tử Đình sẽ hận cô lắm. Nhưng cả đời này người quan trọng đối với cô chính là Lê Đan và con bé. Cô không thể nhìn họ cứ xa khỏi tầm tay của mình được.

- Đình Đình, đi thôi con. Không còn sớm nữa?

Lê Đan đi đến kéo Tử Đình ra khỏi Trương Dĩnh. Gặp gỡ bấy nhiêu cũng xem như là ân huệ cuối rồi. Anh biết chắc rằng chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ bị cảnh sát sờ gáy vì tội hình sự, chỉ là sớm hay muộn thôi. Tử Đình còn quá nhỏ. Nếu như để tiếp xúc nhiều và nghe những lời bịa đặt ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý phần nào. Lê Đan không muốn con gái của mình mạo hiểm nên tránh xa càng nhanh càng tốt.

- Anh cho em gần con một chút đi...một chút nữa thôi.

- Cha, một chút nữa cũng không trễ giờ đến chỗ mẹ Anh Ngọc đâu mà.

- Sắp trễ giờ rồi, tôi không rảnh đôi co với cô đâu. Đình Đình mau lên xe cho cha!

- D...dạ...

Tử Đình lùi người lại vài bước xong thì cũng trèo vào xe mặc cho Trương Dĩnh đang kêu gào trong tuyệt vọng. Thấy cô ta định đi đến chỗ của Tử Đình thì Lê Đan liền kéo tay lại và giữ chặt.

- Đình Đình, con không được đi. Hức...Tại sao anh lại đưa con bé để chỗ Hoàng Anh Ngọc chứ? Em không cho phép. Anh không được đưa Đình Đình đi đến đó.

Trương Dĩnh cứ giãy nãy, ra sức gỡ tay anh ra chủ yếu muốn chạy đến chỗ của Tử Đình nhưng càng cố thì Lê Đan càng dùng sức mà siết chặt. Dùng một lực vừa đủ hất tay khiến Trương Dĩnh ngã nhào ra đất, anh phủi tay áo rồi gắt gỏng.

- Trương Dĩnh! Cô nên biết giới hạn của mình nằm ở mức nào. Trong khi tôi vẫn còn kiềm chế được thì cô đừng có mà làm càng quấy rối. Đình Đình là con ruột của tôi và Anh Ngọc. Đừng để tôi phải xin lệnh cấm từ toà đến lúc đó thì không thể gặp được con bé dù chỉ vài giây đâu.

Dứt khoát quay về xe. Vừa đóng sầm cửa thì Lê Đan đã khoá chặt tất cả. Trương Dĩnh muốn mở cũng khó, Tử Đình muốn xuống cũng không xong. Con bé áp mặt vào cửa kính và nhìn Trương Dĩnh đang gào khóc, không ngừng đập vào cửa. Xe di chuyển thì cô ta cũng chạy theo, đến khi chạy không kịp nữa mà vấp ngã xuống lòng đường thì cũng là lúc Tử Đình oà khóc chỉ tay về hướng đó. Làm sao mà không đau lòng? Làm sao mà không lo lắng trong khi đó là người đã yêu thương, chăm sóc cho con bé trong quãng thời gian khá dài.

- Cha ơi mẹ ngã...hức hức...mẹ ngã rồi kìa.

Lê Đan nhìn Tử Đình bằng ánh mắt bất lực. Cũng phải thôi! Người khi bé luôn pha sữa đúng giờ, sợ con đói là Trương Dĩnh. Cũng là cô ta từ một người vụng về trong việc chăm con nhưng lại thuần thục khi thay cho con bé từng miếng tã. Vẫn là người phụ nữ ấy dạy con bé học bài mỗi đêm, kể cho nó nghe hàng nghìn câu chuyện trước giờ đi ngủ. Anh biết tình cảm của Tử Đình dành cho Trương Dĩnh nhưng cô ta đáng không? Thiết nghĩ như thế này đã đủ tàn nhẫn so với những gì mà cô ta đã làm rồi chứ?

Trương Dĩnh ngã xuống lòng đường, hai gối và đôi bàn tay cũng đã trầy xước, ứa vài giọt máu nhỏ. Vết thương đau rát buốt nhưng làm sao đau bằng con tim đã vỡ thành trăm mảnh. Cô mất tất cả rồi! Lê Đan không cần mình, con gái không được gặp, bà nội và cha cũng vì Hoàng Anh Ngọc mà chẳng để ý đến cô một giây. Đây là báo ứng ư? Sau tất cả những gì mình làm thì cô nhận lại được gì ngoài quá khứ đầy ám ảnh?

Hai tay đưa lên không trung và ngắm nhìn. Trương Dĩnh không thể tin rằng chính đôi tay này đã đẩy Anh Ngọc. Cô cũng không thể tin rằng cũng chính đôi tay này đã khiến Hoàng Anh Thiếu suýt chết. Phải làm gì bây giờ đây? Trương Dĩnh này phải làm gì đây?

...

Hạo Chính Quốc trầm ngâm xem biểu đồ chứng khoán. Có vẻ Triệu Thị đang dần hoạt động lớn mạnh hơn nhờ vào số cổ phần của Trương Thị cũ. Hạo Lê Đan đúng là đần độn hết chỗ nói. Năm năm qua làm rể nhà Trương Gia vậy mà không vơ vét được một tí lúa thóc gì. Đúng là quá ư vô dụng! Con nhóc Hoàng Anh Ngọc đó trở về chẳng khác gì kỳ đà cản mũi. Từ đầu nghe tin Trương Thị đang bất ổn thì ông đã chuẩn bị trước rồi, ấy vậy mà còn vuột khỏi tầm tay.

Cốc, cốc

- Hạo Tổng, Hạo lão phu nhân muốn gặp ngài.

Bên ngoài có giọng thư ký vọng vào. Hạo Chính Quốc đảo mắt xong thì gấp laptop lại.

- Cho vào!

Cạch

Lâm Phi Sương đi vào phòng làm việc của ông. Nhàn nhã ngồi xuống sofa, bà tiện tay trót trà vào tách và hớp một ngụm. Lâu lắm rồi không đến nơi đây. Suy cho cùng nó cũng chẳng có gì thay đổi.

- Bà đến đây làm gì?- Quắc mắt nhìn bà, ông gắt gỏng.

- Đương nhiên có việc rồi. Bản thân tôi đâu dư dả thời gian để lo chuyện linh tinh chứ?

- Nói đi, bà đang muốn gì?

Lâm Phi Sương đứng dậy đi đến bên cạnh ông. Bàn tay mảnh mai đặt lên vai, từng câu từng chữ tuy nhẹ nhàng nhưng cứ như đang rít qua kẽ răng vậy.

- Chính Quốc, tôi và ông là vợ chồng đã gần bốn mươi năm. Vui có, buồn có, khổ ải đau thương có đủ và đặc biệt là cảm giác cô quạnh khi chính chồng mình ghẻ lạnh từng ngày. Ông thừa biết tôi vì Lê Đan nên nhẫn nhục nên tiện tay "mượn tạm" số cổ phần mà cha tôi để lại trước lúc qua đời. Nhưng bây giờ sẽ khác, tôi không còn lệ thuộc vào ông, vì thế...

- Vì thế nên bà muốn phản tôi, rút hết cổ phần?

Lâm Phi Sương chưa nói xong thì Hạo Chính Quốc đã ngắt lời. Ông biết rõ hai mẹ con họ lúc nào cũng lăm le chờ ngày nay thôi. Tuy nhiên Hạo Chính Quốc không ngờ rằng nó đến sớm như vậy. Nhưng Lâm Phi Sương dựa vào đâu? Lấy gì làm bằng chứng mà muốn rút thì rút. Năm xưa bản di chúc của Lâm lão gia cũng bị ông đốt thành tro bụi, tro chỉ hoàn tro thì đố ai biết được trong đó có gì.

- Ơ? Ông biết rồi sao?- Bà phì cười, cúi thấp đầu nhìn thẳng vào mắt ông ấy.- Tôi không những muốn đòi lại cổ phần mà còn phải lấy luôn Hạo Thị cho con trai mình nữa chứ. Làm ăn bây giờ thứ gì mà không có lợi nhuận?

- Lâm Phi Sương, bà vơ vuốt nhọn với ai đấy?- Ông cười khẩy khinh khi.- Bà lấy gì để lật ngược ván cờ mà ở đó mạnh miệng?

Trông vẻ mặt đắc thắng của ông ấy, Lâm Phi Sương chỉ cong đôi môi cười nhẹ. Lấy trong túi xách một chiếc bút bi, lùi người xa ông vài bước, bà bật công tác nhỏ của nó. Bên trong chiếc bút phát ra đoạn hội thoại rõ như ban ngày.

"Hôm nay...là ngày /. Tôi là Lâm Thiên Minh, hiện là chủ tịch Lâm Thị. Tôi nhờ luật sư...Trần Bá Cương viết bản di chúc này hoàn toàn là sự thật và chỉ có...một bản duy nhất. Toàn bộ tài sản tôi có được đều sẽ do cháu trai Hạo Lê Đan thừa hưởng...kể cả...,% cổ phần tại Lâm Thị..."

Tiếng nói phát ra đúng thật là của Lâm Thiên Minh. Biết rõ Hạo Chính Quốc không phải người tốt nên năm xưa Trần Bá Cương đã dùng bút ghi âm xong thì gửi lại cho Lâm Phi Sương. Thời điểm này Hạo Lê Đan còn chưa được mười tuổi. Chính vì lúc đó ông ta được xem là đang đứng trên đầu rồng nên không ai dám đụng. Vì Lê Đan còn quá nhỏ, để bảo vệ cho anh nên bà chỉ còn cách cam chịu nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ khác rồi. Trương Thị sụp đổ, Lê Viễn thì một bước lên tới đằng mây. Hạo Chính Quốc cũng vì có tật giật mình. Tham lam trên đỉnh danh vọng mà dấn thân vào làm ăn phi pháp. Bằng chứng làm ăn không trong sạch Lê Đan nắm. Bằng chứng chiếm đoạt tài sản bà giữ. Thử hỏi Hạo Chính Quốc giờ đây còn đường nào để lui nữa?

- Bà đưa đây!

Hạo Chính Quốc chộp lấy nhưng bà lập tức né tránh. Mang nó cất vào giỏ xách, bà vòng tay trước ngực rồi nhếch môi.

- Ông sợ điều gì thế? Người chồng quyết đoán, xem trời bằng vung của tôi đâu rồi? Hửm???

- Lâm Phi Sương, bà nghĩ bấy nhiêu sẽ có thể uy hiếp được tôi sao?

- Tôi nào dám uy hiếp ông chứ? Chính xác là tôi đến đòi quyền lợi, nào đã uy hiếp ông đâu.

- Bà...

Tức giận lao đến Lâm Phi Sương và ép bà ngã xuống bàn làm việc, Hạo Chính Quốc dùng bàn tay to lớn bóp lấy cổ. Hai mắt trừng to khiến người khác kinh sợ, gương mặt của ông ta cũng đỏ ửng lên. Nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn bà không ngừng cay nghiệt.

- Mau đưa nó cho tôi, bằng không mẹ con bà đừng hòng yên ổn.

- Khụ khụ...buô...buông ra...

- Đừng mong có thể đối đầu với tôi. Rõ chưa? Mau mang nó ra đây.

- Ưm...

Lâm Phi Sương cố vùng vẫy đẩy ông ra khỏi người. Hai người giằng co. Bà càng cố đẩy ra thì ông càng ra sức tiến tới. Sau một lúc, Lâm Phi Sương dùng hết sức lực cuối cùng đẩy mạnh ông ra. Đưa tay ôm ngực, bà thở dốc từng nhịp. Ông ta định giết chết bà luôn hay sao? Con người này đến bao giờ mới thôi độc đoán như vậy?

Ngón trỏ chỉ thẳng vào ông, từng vâu từng chữ rít lên đầy căm phẫn.

- Hạo Chính Quốc, ngày hôm nay ông giết tôi thì Lê Đan sẽ buông tha cho ông ư? Chỉ cần tôi có mệnh hệ gì thì dự án Sunpear năm xưa và toàn bộ bằng chứng khác đều được hé lộ, lúc đó để tôi chống mắt lên xem loại người tham lam như ông sống dở chết dở ra làm sao.

- Lâm Phi Sương, có khi nào bà thôi gây sự với tôi không?

- Thế thì ông có khi nào chịu buông tha cho Lê Đan?- Lâm Phi Sương quát.- Nó là con trai của ông mà. Ông biết nó không yêu Trương Dĩnh vậy mà một hai ép buộc nó, nhất quyết cưới cô ta về. Để được gì? Ông thấy con trai của ông năm năm qua sống có ra là con người hay không?

- Vậy thì bà suy nghĩ cho kỹ ai là người ép tôi phải làm như vậy. Tôi làm mọi cách chẳng phải muốn nó quay về Hạo Thị sao? Ấy vậy mà mẹ con bà có biết điều không? Mẹ thì canh cánh ôm mối hận trong lòng, con thì công khai đối đầu với cha nó. Tôi ép nó cưới Trương Dĩnh mang Hạo Thị lên tầm cao mới. Sau này tôi già chết đi chẳng phải đều để lại cho nó hưởng ư?

Lâm Phi Sương im lặng nhìn ông. Dù cho có nói ra sao thì qua những chuyện ông từng làm thì bà tuyệt nhiên cũng không thể tha thứ. Ông có bao giờ nghĩ cho gia đình? Ông có bao giờ nói một câu yêu thương Lê Đan đâu chứ.

- Nói thì ai mà không nói được. Những gì ông làm thì bản thân của ông sẽ tự cho là đúng. Tôi không nói nhiều nữa, quả báo hay không thì để con trai của ông quyết định vậy.

Lâm Phi Sương nhặt túi xách rồi dứt khoát quay đi. Bà không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Duyên nợ của hai người đã dứt từ khi Hạo Chính Quốc đưa một người phụ nữ khác vào nhà. Ông không mường tượng được Lê Đan đã ôm thù hận sâu như thế nào đâu. Tận mắt thấy cha mình sa đọa như vậy thì sao có thể giữ vững được tâm lý.

Hai tay chống lên bàn, đầu cũng gục xuống. Hạo Chính Quốc nhắm mắt đầy bất mãn. Ông có thể có cả trăm cả nghìn nhân tình bên ngoài nhưng chỉ có bà là người ở lại gần bốn mươi năm. Ông có thể qua đêm với họ bất cứ lúc nào nhưng chỉ có mình bà là sinh cho Hạo Gia một đứa con và cũng là duy nhất. Đúng thật cả hai bắt đầu không có tình yêu. Ông cũng biết Lâm Phi Sương chính là bị tổn thương khi phải lấy một người đàn ông xa lạ. Thế sao bà không nghĩ đến khi xưa, lúc mà ông cố gắng nuông chiều để đổi lấy một nụ cười nhưng cuối cùng trong lòng bà cũng chỉ là hình bóng của một người đàn ông khác. Đến khi ông buông thả, sống một cuộc sống như không hề có sự ràng buộc thì bà lại trách ông vô tình, vô cảm. Thử nghĩ xem như vậy có phải là quá ích kỷ không? Sao Lâm Phi Sương biết được trong lòng ông có gì. Đúng! Hạo Chính Quốc là một kẻ bạc bẽo, không hề biết bộc lộ cảm xúc của bản thân. Ông cũng chính vì sợ bà đi tìm người đàn ông ấy nên buộc lòng giam cầm suốt ngần ấy năm. Ông lo cho Hạo Gia có gì sai? Ông lo cho cuộc đời của Lê Đan thì có gì oan trái? Phải rồi! Hạo Chính Quốc là một kẻ xấu xa. Ông chính là một kẻ xấu xa không ai bằng.

...

Anh Ngọc xuống xe rồi đóng sầm cửa. Hôm nay đáng ra cô phải đi công tác hai ngày nhưng vì diễn biến đã phức tạp hơn, đối tác cũng muốn gặp Triệu Đồng Nghi nên bây giờ cô ở nhà chăm lo cho Hoàng Anh Thiếu. Nghĩ tới nghĩ lui thì trước sau cô cũng chỉ đơn độc. Đến cả ngôi nhà này cũng chỉ ở một mình. Người làm thì cũng chỉ theo giờ, tối không ở lại. Thôi thì đành chịu cho số phận vậy. Có cãi lại cũng đâu được.

Trong khi đang loay hoay mở khóa cửa thì có một chiếc xe dừng lại ngay ở sau xe của Anh Ngọc. Cứ suy nghĩ gì đó đến khi rơi luôn cả điện thoại xuống đất. Chậc lưỡi một cái. Cô nhặt lên rồi kiểm tra xem có hư hao chỗ nào không. Vỗ tay vào trán, cô trách bản thân dạo này sao quá ư là vụng về, làm gì cũng không ra hồn.

- Mẹ!

Đột nhiên Anh Ngọc sững người, rùng mình vài cái. Tim làm sao lại đau nhói thế này? Quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. Cô thật sự ngớ người khi nhìn thấy Tử Đình đang nắm chặt bàn tay của Lê Đan.

Không thể kiềm nén được cảm xúc. Anh Ngọc vội vàng chạy đến và ôm lấy Tử Đình vào lòng. Cuối cùng thì con bé cũng chấp nhận Anh Ngọc rồi. Cuối cùng thì cô cũng hoàn thành được ước mơ còn dang dở. Phải biết nói làm sao đây? Anh Ngọc không thể diễn tả hết được tâm trạng của mình lúc này, chỉ biết gục đâu vào vai của Tử Đình mà khóc ngất.

- Cha nói với con hôm nay mẹ sẽ đi nước ngoài và không về nữa do mẹ giận con rồi. Mẹ đừng đi có được không? Con không làm mẹ buồn nữa đâu mà.

Tử Đình ôm chặt Anh Ngọc và nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của cô. Trong ánh mắt của con bé có gì đó khó tả. Có lẽ do Tử Đình vẫn còn nhớ về chuyện lúc nãy với Trương Dĩnh.

- Mẹ không đi đâu hết. Mẹ ở đây với Đình Đình ha.

Anh Ngọc mỉm cười, hai bàn tay cũng áp vào đôi má của Tử Đình và chăm chú ngắm nhìn thật lâu. Càng nhìn Tử Đình càng giống Lê Đan không khác tẹo nào. Chính bản thân mình cũng không ngờ rằng con gái mình lớn lên sẽ đáng yêu đến như thế.

- Xem kìa! Hai mẹ con cứ ôm nhau khóc hoài thế này sao?- Lê Đan ngồi xuống, bàn tay to lớn nhẹ xoa đầu Tử Đình.

- Em cảm ơn anh!- Anh Ngọc nhìn anh và nở một nụ cười nhẹ.

- Anh đã làm gì đâu mà em cảm ơn. Là Đình Đình muốn đi gặp em thôi đó.

Lê Đan nhướng mày, bàn tay cũng xoè ra trước mặt. Anh Ngọc phì cười nắm tay của Tử Đình đặt vào bàn tay ấy xong thì cũng đan tay mình vào tay của Lê Đan. Đến bây giờ cô mới cảm nhận được đâu là gia đình đúng nghĩa. Có anh, có Tử Đình đối với cô bấy nhiêu đã là quá đủ.

- Chúng ta vào nhà đi rồi nói chuyện tiếp.

Anh Ngọc cười tít mắt và bế Tử Đình trên tay. Lấy chìa khoá đưa cho anh, cô khẽ nói.

- Anh cho xe vào trong giúp em luôn nhá.

- Tuân lệnh bà xã!

Tử Đình được Anh Ngọc bế vào trong nhà. Đương nhiên là cô bé rất vui khi thấy hai người họ vui vẻ như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên con bé thấy Lê Đan cười, trước đây cùng lắm là mỉm môi rồi thôi. Nhưng hôm nay là cười rất tươi luôn đó. Lại còn chiều theo ý Anh Ngọc cơ. Đúng là lúc trước phải nói anh chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì cho Trương Dĩnh còn bây giờ cứ như một người khác khiến con bé cứ nhìn theo mãi.

Bật tivi mở hoạt hình, Anh Ngọc để Tử Đình ngồi ở sofa rồi đi vào bếp lấy một ít nước giải khát. Đến khi Lê Đan vào thì không thấy cô đâu nên không khỏi thắc mắc. Nhìn dáo dác một hồi anh quay sang hỏi Tử Đình.

- Đình Đình, mẹ đâu rồi?

- Mẹ đi vào bếp lấy nước rồi cha.

- Uhm, cha vào giúp mẹ. Con ngoan ngoãn ở đây đấy.

- Dạ!- Tử Đình gật đầu rồi tiếp tục xem tivi.

Lê Đan đi vào bếp, thấy Anh Ngọc đang loay hoay lấy ly và bình nước thì chỉ cong nhẹ đôi môi mỉm cười. Đi đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, anh đưa mũi hít nhẹ hương thơm thoang thoảng trên tóc.

- Nhớ cảm giác này quá đi.

- Anh này, Đình Đình đang ở đây mà.- Anh Ngọc mím môi, đánh vào tay anh một cái.

- Gần đến giờ rồi, em không chuẩn bị bay sao?

- Haiz, công việc phức tạp, khách hàng cũng muốn gặp mẹ nên mẹ thay em đi rồi.- Vừa nói cô vừa rót một ít nước vào bình.

- Lúc nãy đúng thật là Tử Đình đã kêu anh đưa anh đi gặp em. Có lẽ bây giờ con bé vẫn còn nhớ đến Trương Dĩnh, phải một thời gian sau mới nguôi ngoai được.

- Vòng quanh một lúc cũng phải cảm ơn Trương Dĩnh vì đã yêu thương Đình Đình. Nếu như không có cô ấy nhận nuôi thì không biết Đình Đình bây giờ đã lạc đến đâu.

Anh Ngọc thở dài nặng nề, gương mặt cũng chợt biến sắc. Thấy cô trầm mặc, anh nhẹ ôm lấy bả vai động viên rồi bưng lấy khay nước.

- Không nhắc nữa, để anh giúp em.

Cả hai cùng nhau đi ra phòng khách và ngồi xuống bên cạnh Tử Đình. Anh Ngọc rót nước vào ly xong thì đưa cho con bé.

- Uống nước đi Đình Đình.

- Dạ, cảm ơn mẹ!

- Uhm, anh nghe nói cha đã tỉnh, tình hình có khả quan không?- Lê Đan ngồi bên cạnh, tay vuốt tóc của Tử Đình nhưng mắt thì không rời cô một giây.

- Cha đã tốt hơn trước nhiều nhưng bác sĩ vẫn không cho vào chăm sóc. Vẫn hẹn giờ thăm nhưng thư thả hơn lúc trước. Đặc biệt mỗi lần cha tái phát cơn đau đầu là bác sĩ đóng cửa cả buổi không cho vào thăm. Em cũng không biết tính sao nữa. Sáng em vào rồi nhưng lại tiếp tục đau đầu nên bác sĩ bảo chiều hãy vào, để cho cha có một không gian thật sự yên tĩnh.

- Đình Đình, chiều nay cùng cha mẹ vào thăm ông ngoại nhé.

- Ông ngoại chẳng phải vẫn khoẻ sao cha?- Tử Đình ngây ngô ngước mặt nhìn anh.

- Uhm, ông ngoại là cha của mẹ Anh Ngọc. Ông đang không được khoẻ nên phải vào bệnh viện.

- Dạ!

Anh Ngọc nhìn Lê Đan rồi mỉm cười nhẹ. Vì muốn con bé chấp nhận nên lúc nào anh cũng cố giải thích. Người làm cha này cũng đâu sung sướng gì. Mấy năm qua để nuôi dưỡng một đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn thế này cũng không hề dễ chút nào.

- Đình Đình ở lại với mẹ vài hôm đi, chiều nay cha sẽ về lấy đồ cho con.- Lê Đan mỉm môi, xoa nhẹ đầu con bé.

- Dạ!- Tử Đình nhanh chóng gật đầu cái rụp xong thì đưa mắt nhìn Anh Ngọc.- Nhưng mà mẹ ơi, không có cha con sẽ không ngủ được.

Lê Đan đang uống nước thì liền bị sặc dẫn đến ho sặc sụa. Con bé này học ở đâu ra cách ăn nói này như thế. Mà cũng phải từ trước đến bây giờ không có cha mẹ thì ngủ cùng bà nội. Làm gì cũng có người ở cùng nên không quen cũng đúng.

Anh Ngọc bật cười rồi vuốt lưng anh vài cái. Chỉ là một câu nói của Tử Đình thôi mà, cơ gì to tát đâu chứ.

- Lê Đan, anh ở lại đây với Đình Đình đi.

Vốn đang ho lấy ho để nhưng nghe được câu nói của Anh Ngọc thì anh đã khựng người và quay sang trố mắt nhìn. Cô nói thật chứ? Có thật là hai người đã có thể hoà hợp rồi không?

- Em...nói vậy là sao?

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lê Đan khiến Anh Ngọc không khỏi phì cười. Nhấc bổng Tử Đình ngồi lên chân mình, cô ngồi sát lại gần. Nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, cô thì thầm.

- Em nói chúng ta là một gia đình.

Truyện convert hay : Vô Thượng Thần Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio