Sáng sớm hôm sau Trình Bảo Nguyên tỉnh lại, cậu khẽ giật giật thân thể, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên là yên lặng nằm chốc lát, trong đầu dần dần tỉnh táo trở lại, hồi ức quay trở về đêm hoang đường hôm qua, làm hai má nhất thời nóng như bị lửa đốt.
Ngạc nhiên chưa, hết H mất tiêu rồi ●▽● .
Nhớ đến những lời nói phóng đãng của mình đêm qua, Trình Bảo Nguyên không khỏi cuộn tròn người xấu hổ.
Cùng đồng hành với sự xấu hổ chính là thân thể cũng theo đó mà rã rời, ngay khi Trình Bảo Nguyên dự định có hóa thành người gỗ cùng chẳng còn mặt mũi gặp người thì cậu cảm giác cơ thể đột nhiên bị người ôm chặt.
"Ưm...cục cưng..." Đường Lăng âm thanh còn mang ngái ngủ từ đằng sau lưng cậu truyền đến.
"..."
Đường Lăng đem tay chân cứng ngắc của Trình Bảo Nguyên xoay qua đây, hướng chính diện mình.
Tay chân hắn đều đặt ở trên người Trình Bảo Nguyên, đôi môi đặt trên má cậu chà chà, thanh âm khàn khàn nói một câu "Buổi sáng tốt lành ", sau cùng lại nhẹ nhàng hôn cậu thêm một cái, xong liền nhắm mắt ngủ tiếp.
(gốc là "sớm an")
Trình Bảo Nguyên rụt cổ đợi chốc lát, không nghe thấy động tĩnh gì nữa, lúc này mới bạo gan giương mắt nhìn về phía Đường Lăng, một cái nhìn này lại làm cho cậu ngây người.
Cậu cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua Đường Lăng như bây giờ : ánh nắng ban mai bị rèm cửa sổ che khuất tạo nên một loại ánh sáng nhàn nhạt, rọi vào khuôn mặt người con trai trước mắt này làm nó như bừng sáng, chiếc mũi cùng xương gò má sắc bén hoàn toàn thu mình lại, đôi mày đen sậm thì giãn ra, bóng mờ dưới hàng mi như mấp máy, có vẻ như vô cùng ôn nhu, khóe môi hơi nhếch, như thể vẫn còn đang mang theo một tia mỉm cười, dường như giấc mơ của người ấy cũng rất ngọt ngào...!(văn mình rất dở, chỉ edit được vậy thôi Q_Q )
Trình Bảo Nguyên si ngốc nhìn chốc lát, giật mình hồi thần, lại thấy kinh hãi không thôi -- cậu vừa nãy vậy mà lại nhìn gương mặt Đường Lăng đến phát ngốc, còn cảm thấy cái người đang giam cầm mình hóa ra cũng rất thiện lương, vô hại còn rất thánh thiện động lòng người.
Trời ạ, cậu nhất định là bị bệnh rồi, dù cho có bình tĩnh lại mà xem xét, dung mạo Đường Lăng xác thực là tuấn mỹ, nhưng vậy thì cùng cậu có quan hệ gì chứ? Thế nào cậu lại sản sinh ra cách nghĩ sai lầm như thế?
Trình Bảo Nguyên còn chưa phục hồi sau cơn hoảng hốt, Đường Lăng đã hừ hừ, lần thứ hai mở mắt.
Đôi mắt hắn như phủ một màn sương , bình tĩnh ngưng lại trong giây lát nhìn Trình Bảo Nguyên trong lòng đang bất an mà ngọ nguậy, Trình Bảo Nguyên lập tức như bị hạ lời chú, nằm im thin thít không dám lộn xộn.
Đường Lăng nhìn nửa ngày, ánh mắt chầm chậm trở nên thanh tỉnh, tỉnh táo lại.
Trình Bảo Nguyên có chút chột dạ lộ ra một nụ cười: "...!Sớm."
Đường Lăng không trả lời, hắn trái lại nhe răng cười một cái, tiến về phía trước, cả khuôn mặt đều dán vào Trình Bảo Nguyên, tựa đứa nhỏ tặng cho Trình Bảo Nguyên vài nụ hôn vang dội.
" Moa! Moa! "
"A!" Bị tập kích bất ngờ làm Trình Bảo Nguyên bị dọa cho nhảy dựng.
Trong tầm nhìn đột nhiên phóng đại một gương mặt anh tuấn, cùng với nụ hôn bất ngờ khi nãy lại khiến cậu tim đập thật nhanh, không hiểu vì sao mặt lại đỏ.
"Em dậy lâu chưa? Có mệt lắm không?" Đường Lăng hỏi.
"Ô? còn,còn rất tốt..." Trình Bảo Nguyên chuyển hướng đường nhìn, thấp giọng trả lời.
"..."
"..."
Hai người trầm mặc đi xuống, đều không nói chuyện, nhưng cảm giác này cứ lúng túng thế nào ấy.
Nhất thời phòng ngủ an tĩnh đến mức chỉ còn nghe được thanh âm tích tắc cỉa chiếc đồng hồ, Trình Bảo Nguyên tầm mắt dao động, lòng dạ thì nóng như lửa đốt, lòng bàn tay cũng dần dần chứa đầy mồ hôi.
Đường Lăng nhìn dáng vẻ của Trình Bảo Nguyên cứ xấu hổ y như là thiếu nữ mới lớn thì thấy rất là thú vị, không khỏi bắt đầu nảy sinh tâm tư đùa giỡn cậu, hỏi: "Sau khi em dậy thì cứ nhìn anh chằm chằm, em là có chuyện muốn thổ lộ với anh sao?"
"! !" Trình Bảo Nguyên chấn kinh: Đường Lăng không phải là đang ngủ sao? Hắn làm thế nào biết rõ mình nhìn chằm chằm hắn kia chứ?
Đại khái là do biểu tình của Trình Bảo Nguyên rất rõ ràng, trong lòng nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt, Đường Lăng ha ha cười ra tiếng, lại nói: "Em nhìn chằm chằm anh, đường nhìn nóng bỏng như thế, anh dù có đang nằm mơ cũng cảm thấy được nha."
"..." Rõ ràng đến như vậy sao? Trình Bảo Nguyên trong lòng vẫn còn nghi vấn.
"Nói đi..." Đường Lăng thúc giục, còn cố ý hạ thấp giọng.
Tiếng nói của hắn vốn đã là khàn khàn mê hoặc, lại thêm một đôi mắt phượng cong cong, quả nhiên từ đuôi mày khóe mắt đều mang ý vị phong lưu nói không thành lời.
Chút đạp hạnh này của Trình Bảo Nguyên , nơi nào bằng được Đường Lăng đã một phen tận lực dụ hoặc câu dẫn?
Đường Lăng lời còn chưa dứt, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Bảo Nguyên đã liền tựa như muốn bị thiêu cháy.
Vì che giấu chính mình không hiểu vì sao thẹn thùng, cũng vì muốn phá vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người, không não Trình Bảo Nguyên đành phải vắt hết óc dựa theo lời Đường Lăng suy nghĩ, nghĩ rồi nửa ngày, rốt cục từ trong góc trong lôi ra một câu: "Có, đúng là có chuyện để nói...!A...!Ừm, đúng, đúng rồi, Đường Lăng, hôm qua anh nói anh có bạn gái, rốt cuộc người đó là ai vậy?"
Đường Lăng giật mình, thần sắc có chút kì quái, trầm mặc trong chốc lát, lại dần dần như rất bực bội, hắn thình lình túm lấy lỗ tai Trình Bảo Nguyên cả giận gào:" Liên-quan-mẹ-gì-cậu-- "
Trình Bảo Nguyên bị hắn gào đến mức mặt trắng bệch.
Đường Lăng thấy thế đành phải cố nhịn xuống, hít vào, thở ra, thanh từ trong hàm răng nhả ra từng chữ một: "-- cậu!"
"A a, chuyện này...!Tôi tôi tôi tôi liền tùy tiện hỏi một chút...!Anh đừng kích động, đúng, anh không muốn nói cho tôi biết cũng không sao hết..." Trình Bảo Nguyên thật sự bị dọa, cậu bưng lấy lỗ tai ngượng ngùng quay đầu đi, cũng không dám hỏi nhiều.
Cũng may, tuy rằng bị mắng, nhưng cảm giác kì quái sản sinh khi đối diện giữa cậu cùng Đường Lăng thì chung quy cũng tan biến không thấy.
Trình Bảo Nguyên âm thầm thở phào một hơi.
Đường Lăng nhưng không vui lòng : "...!Đệch mẹ! Cậu có ý gì!...!Ê, tôi đang nói chuyện với cậu đó, nhìn tôi!"
Trình Bảo Nguyên nhếch môi ngẩng đầu, nét mặt hồng nhuận vì ngượng ngùng lúc ban sáng đã không còn giờ chỉ còn lại vẻ mặt nhát gan cùng lúng túng.
"Cậu!"
Đường Lăng chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông lên, lại phát tiết không được, tức giận thập phần-- hắn luôn là mò tới hiểu không được những tâm tư "tinh tế" kia của Trình Bảo Nguyên.
Tựa như bây giờ, mới sáng sớm, hắn làm sao cũng không hiểu Trình Bảo Nguyên ở chỗ này ương ngạnh với hắn vì cái gì.
Đường Lăng vừa rồi xác thực không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này của Trình Bảo Nguyên, hắn cảm thấy Trình Bảo Nguyên đã biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng là thị sủng mà kiêu.
(ý chỉ được sủng ái,yêu thích mà kiêu căng, chảnh chọe ╮(╯_╰)╭ )
Nếu như lúc nãy hắn chủ động trả lời câu hỏi đó của Trình Bảo Nguyên, hắn cảm giác giống như là mình so với Trình Bảo Nguyên thấp hơn một bậc vậy đó.
(À thì người ta không thích dưới cơ, người ta thích trên cơ (¯︶¯) )
Nhưng Đường Lăng sau lại nhìn thấy dáng dấp tội nghiệp của Trình Bảo Nguyên, lòng liền mềm nhũn, lập tức lại đổi giọng nói cho Trình Bảo Nguyên biết đó là "Cậu" -- hắn cho tới bây giờ đều không hống người, vì Trình Bảo Nguyên, hắn đã hi sinh đến mức này rồi, Trình Bảo Nguyên tới cùng còn có thể mất hứng chuyện gì nữa đây?
Đường Lăng phẫn nộ đứng lên đốt điếu thuốc, ở bên cửa sổ mạnh rút một hơi, thầm nghĩ: Trình Bảo Nguyên cái con người này, thực là vừa đàn bà lại nhỏ nhen.
Ở đây còn có thêm câu thành ngữ so sánh về phụ nữ cùng tiểu nhân gì gì đó mà mình không hiểu nên mạn phép cho qua Q_Q )
Hừ, nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học mới được, một hình phạt từ tinh thần lẫn xác thịt ! Đường Lăng hung hăng phun ra một mồm khói.
Hắn tưởng tượng một chút dáng vẻ Trình Bảo Nguyên khi bị nghiêm phạt sẽ thống khổ xin tha, lòng không khỏi hưng phấn liền đem thuốc dụi tắt.
Thôi đi...!Nhìn xem Trình Bảo Nguyên gần đây đều rất tận tâm tận lực phục vụ mình đến rất vui vẻ mà nói thì tạm thời tha cậu ta một lần đi!
Đường Lăng hồi ức quay về đêm trước dáng vẻ Trình Bảo Nguyên vừa dâm đãng lại ngoan ngoãn thuận theo, ngực dần dần nóng lên, tâm tình thình lình lại tốt hết cả lên.
Đường thiếu gia tâm tình trở nên tốt thì hậu quả chính là: Trình Bảo Nguyên vừa mới mặc xong quần áo từ bên giường đi tới cửa phòng ngủ, còn chưa kịp ra khỏi phòng, liền bị Đường Lăng đẩy đóng lại cánh cửa, cười dâm tà chặn ngang ôm lấy, nâng lên, ném lên trên giường.
Đôi môi còn mang theo mùi thuốc lá liền lấp kín tiếng hô của cậu, quần áo vừa mới mặc của Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng lung tung kéo xuống, quẳng trở lại mặt đất.
"A a! Anh làm gì..."
"Đương nhiên là chơi em, em đó nha, nhìn xem ông đây có chơi chết em không, xem thử em còn dám làm bộ làm tịch với anh không!" Đường Lăng tàn bạo hù dọa nói.
Hắn tách ra hai chân Trình Bảo Nguyên, một cái động thân, dương vật thuận lợi được đưa vào cửa huyệt mềm mại cực nóng, bắt đầu một vòng rút ra đâm vào.
"Nói, thoải mái hay không? Hửm? Có thoải mái không?"
"Không...!Không thoải mái!"
"Nói dối!!" Đường Lăng cười lạnh một tiếng, nắm lấy dương vật dưới thân Trình Bảo Nguyên bắt đầu ma sát, thỉnh thoảng ngắm nghía hai cái túi tinh, "Phía dưới em cứng đến độ bắt đầu chảy nước rồi này, còn dám nói không thoải mái."
"Anh tự làm...!Anh tự mình làm là , đừng đụng tôi!" Trình Bảo Nguyên nhỏ giọng hét lên.
"Anh càng là muốn chạm vào em thì sao.
Em là bạn gái anh, không cho anh chạm, em để ai chạm hửm?"
Trình Bảo Nguyên cắn chặt môi dưới, cậu vừa xấu hổ lại khó chịu, sau khi bị Đường Lăng đè tại dưới thân một phen đùa cợt châm chọc, liền nhịn không được khóc lên.
Đường Lăng động tác đứng hình trong giây lát, lại cẩn thận thả lỏng cánh tay ôm lấy Trình Bảo Nguyên, tần suất ra vào chậm lại, cho cậu có thời gian thích ứng.
Nhưng Trình Bảo Nguyên vẫn là khóc, hạ thể vẫn là vểnh lên, nhưng hai tay lại đẩy ngực Đường Lăng, khóc y như là chết cha mất mẹ.
"Cậu lại muốn thế nào nữa!"
Đường Lăng nắm lấy eo Trình Bảo Nguyên, hắn thật muốn nhanh bị Trình Bảo Nguyên làm cho tức chết rồi, có người nào làm tình mà như Trình Bảo Nguyên bây giờ không -- khóc tang chắc? Đều mẹ nó, nhanh bị cậu ta khóc đến mềm luôn.
"Nói, tôi còn chưa có chết, cậu khóc cái gì hả?" Đường Lăng bực bội nắm lấy cằm Trình Bảo Nguyên.
"Tôi...!phía dưới của tôi rất khó chịu..."
"Khó chịu?" Đường Lăng nhíu mày, xoa bóp phía dưới của Trình Bảo Nguyên càng thêm mềm nhẹ đầy kỹ xảo "Thế này thì sao?"
"A...!Ưm...!Đừng mà, a a..."
Đường Lăng nhìn Trình Bảo Nguyên mặt ửng đỏ, mặc kệ thanh âm vẫn là ánh mắt, đều mang theo tình dục, căn bản không phải là dáng vẻ khó chịu, không khỏi cười mắng: " Tiểu nhân yêu, thì ra là đang làm nũng với anh sao! Xem anh phạt em thế nào!" (nhân yêu là gay, nếu dịch ra thì nghe hài lắm, nên mình để nguyên vậy.)
Trình Bảo Nguyên đè lại tay Đường Lăng, hấp tấp nói: "Không phải...!Tôi thực sự rất khó chịu...!Đường Lăng, thế này, thế này kỳ quái lắm..."
"Nơi nào kỳ quái? Cậu cũng không phải lần đầu tiên !" Đường Lăng tùy ý nói xong, chắn lại đôi môi còn muốn tranh luận của Trình Bảo Nguyên, phần eo tiếp tục hoạt động.
"..."
Trình Bảo Nguyên hai mắt trống không, thật lâu không có hồi thần -- cậu bị một câu cuối cùng này của Đường Lăng đả kích rồi.
Qua hơn nửa ngày, Trình Bảo Nguyên mới miễn cưỡng nhặt lại tinh thần, trong đầu xuất hiện câu nói đầu tiên là : đúng rồi, loại hành vi này đâu phải lần đầu tiên.
Khí lực cả người đều như bị những lời này rút đi vậy.
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ , tầm nhìn lần thứ hai mơ màng, cậu mặc cho một người khác tại trên người mình ra vào rong ruổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đường Lăng không biết lại ghé vào lỗ tai cậu, hưng phấn mà nói câu gì đó.
Trình Bảo Nguyên nghe không rõ, cũng không có tâm tư muốn nghe, cậu cảm thấy mình thế là xong rồi -- cái thân thể này càng ngày càng không chịu sự khống chế của mình, cư nhiên có thể bị hành động sỉ nhục của người khác mà nhận được khoái cảm -- như thế này thì cả đời cậu đều xem như là triệt để xong hết rồi...
Đường Lăng lực độ đam vào rút ra cùng biên độ đều bắt đầu nhanh hơn, rất nhanh cũng liền bắn đi ra, hắn tinh thần phấn chấn, chỉ là ôm Trình Bảo Nguyên dây dưa một chút, phía dưới liền lại cương lên lần nữa, quấn lấy Trình Bảo Nguyên làm thành một đoàn.
Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua tấm màn cửa chiếu vào trong phòng, chiếu đến sàn phòng ngủ cũng ấm áp kinh người.
Hình ảnh lại quay trở lại trên chiếc giường.
Trình Bảo Nguyên nằm ở trên giường, nhìn về phía ánh sáng, viền mắt lần thứ hai ướt át.