*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*pinterest*
Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ do dự có nên gọi ra kỹ năng giữ mạng cuối cùng hay không, thứ đó đã mở miệng nói trước: Tôi, tôi nghe nói...!nơi đây là...!tiệm vàng mã Lão Cố...
Ở đây đúng là tiệm vàng mã. Nghe xong câu đó, Cố Ỷ bắt đầu xao động: Lẽ nào đây là đơn hàng đầu tiên của mình?
Cố Ỷ lập tức nở nụ cười xán lạn tươi đẹp như nắng xuân tháng ba, chỉ là nụ cười đó ẩn chứa một con dao – một con dao bất chiến tự nhiên thành.
Ban đầu khi đọc được nội dung trong quyển hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã, Cố Ỷ đã nảy ra một ý tưởng đặc biệt.
Thí tỷ như, khi kinh doanh trong cuộc sống hiện thực, phải báo giá sản phẩm.
Giá sản phẩm phải nhất trí với giá mà cục quản lý quy định.
Như vậy mới được cấp phép buôn bán sản phẩm đó.
Nếu như cô bán với giá quá mắc, sẽ bị khiếu nại, bị đóng cửa chỉnh đốn.
Tuy nhiên, kinh doanh với quỷ thì khác.
Chẳng lẽ quỷ cũng có cục quản lý vật giá?
Không có, nghĩa là giá do cô định đoạt.
Cảm giác sợ hãi của Cố Ỷ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tâm trạng kích động khôn nguôi: Cuối cùng quý khách cũng tới!
Quả nhiên, khi Cố Ỷ tươi cười rực rỡ, Đầu Rong Biển nói tiếp: Tôi nghe nói tiệm vàng mã Lão Cố có thể giải quyết những vấn đề mà quỷ chúng tôi gặp, nên tôi mới tới.
Đúng vậy đúng vậy, mời vào.
Cố Ỷ mở cửa bên hông ra, còn đưa tay làm tư thế mời.
Con quỷ bị Cố Ỷ đặt tên là Đầu Rong Biển hiển nhiên bị kinh sợ vì được nâng niu như thế.
Từ sau khi biến thành quỷ, Đầu Rong Biển đã không giao lưu với con người từ lâu lắm rồi.
Nó ngẫu nhiên cũng chạm mặt người sống nhưng đa số bọn họ đều rất sợ nó.
Bây giờ đối mặt với sự tiếp đãi nồng nhiệt của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển bỗng muốn rớt nước mắt.
"Quấy rầy."
Một tên Đầu Rong Biển rất lễ phép – Cố Ỷ thầm nghĩ.
Đầu Rong Biển xoay người, đi vào tiệm từ cửa bên hông.
Những nơi mà nó đi qua đều bị nước nhiễu ướt.
Từng giọt rơi xuống đất không ngừng, âm thanh tí tách vang mãi không dứt.
Sau khi Đầu Rong Biển bước vào, Cố Ỷ chuẩn bị đóng cửa, bỗng ánh mắt cô trợn lên.
Nơi mà tên Đầu Rong Biển vừa đứng bên ngoài đã tụ một vũng nước.
Cố Ỷ đứng đó chớp mắt, bỗng nhớ tới lời Khương Tố Ngôn từng nói: Dáng dấp càng không giống người, càng không có nhân tính.
Đầu Rong Biển, ngoài cái đầu ra, chỗ khác cũng không giống người.
Nó có ngoại hình của con người nhưng mỗi tấc da đều là màu đen.
Nước không chỉ nhiễu từ đầu xuống mà còn rỉ ra từ người của nó.
Con quỷ này, ngoài hình dạng, không có chỗ nào là người.
Nhưng hành vi cử chỉ của nó lại như một con người.
Cố Ỷ không rõ, quỷ dạng này, rốt cuộc có được xếp vào dạng có nhân tính hay không?
Cô hơi hoảng loạn nhưng dù sao nó cũng là khách hàng đầu tiên của cô! Không thể thả nó chạy!
Tuy nhiên, Cố Ỷ tin chắc rằng con quỷ này tuyệt đối không mạnh bằng Khương Tố Ngôn.
Dù cho nó có muốn làm gì với cô, trước sau gì nó cũng biến thành thức ăn khuya cho Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ vô cùng tín nhiệm Khương Tố Ngôn.
Đầu tiên, nàng là quỷ ngàn năm, dù có suy luận thế nào đi chăng nữa, quỷ ngàn năm, thứ đồ chơi này chắc chắn không có nhiều.
Tiếp theo đó, gần đây, mỗi con quỷ đến gây phiền toái cho Cố Ỷ đều bị Khương Tố Ngôn xử đẹp.
Chúng đều thành bữa ăn khuya cho nàng.
Có vợ tọa trấn, lẽ nào cô còn sợ một tên Đầu Rong Biển?
Cố Ỷ cố gắng giữ bình tĩnh, mời Đầu Rong Biển ngồi xuống, mặt đối mặt.
Ngươi còn tâm nguyện chưa thành?
Theo quan điểm của Cố Ỷ, một khi quỷ tới tìm người giúp đỡ, đa số đều bởi vì khi còn sống vẫn còn tâm nguyện chưa thành.
Phim truyền hình hay diễn vậy, tiểu thuyết cũng hay viết vậy luôn! Giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện, sau đó thu phí bằng hồn lực.
Đây vẫn là cách mua bán mà nhà họ Cố đã làm trong bao năm qua.
Không gian trống trong tiệm vàng mã không lớn.
Hai người ngồi đã thấy chật.
Cố Ỷ ngồi phía sau quầy.
Cô lấy ghế để Đầu Rong Biển ngồi đối diện quầy.
Bọn họ ngồi cách nhau một cái quầy.
Quầy được làm bằng kính.
Sản phẩm vàng mã các loại có thể được thấy rõ từ mặt trên và các mặt cạnh của quầy.
Bên trong đó có giấy Nguyên Bảo mà Cố Ỷ gấp nhân lúc rảnh rỗi.
Khương Tố Ngôn rất thích ăn loại đó.
Thỉnh thoảng, Cố Ỷ sẽ đốt một chút cho nàng làm đồ ăn vặt.
Đám rong che kín đầu của tên Đầu Rong Biển khiến người khác khó nhìn rõ sắc mặt của nó nhưng Cố Ỷ thấy đầu nó hơi cúi.
Cô liền nhận ra có thể nó đang nhìn mấy thứ trong quầy.
Đối với đám quỷ, những thứ trong quầy của tiệm vàng mã Lão Cố giống như món đồ ngọt ngon miệng.
Chúng sẽ vô thức tập trung vào đồ trong quầy.
Nghe được giọng của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển hơi ngẩng đầu, biên độ vô cùng nhỏ nhoi.
Nó đang dời sự chú ý lên Cố Ỷ.
Ngoài dự đoán của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển nghe xong câu hỏi vậy mà khe khẽ lắc đầu.
Theo nhịp đầu đong đưa, giọt nước trên đám rong cũng lung lay theo, rơi đầy mặt kính quầy.
Trước đó nước rơi xuống đất nên Cố Ỷ không nhận ra.
Giờ nước rớt xuống mặt kính quầy, cô mới biết nước rơi từ tên Đầu Rong Biển rất dơ.
Nước không đen thui như mực nhưng tối thiểu nó cũng đen như khi chúng ta nhúng bút lông dính mực vào tô nước sạch.
Cố Ỷ cố gắng không chú ý tới độ dơ của nước.
Cô nhìn Đầu Rong Biển.
Đầu Rong Biển ngượng ngùng, động tác chần chừ.
Một lát sau, nó mới trả lời: Là như vầy, tôi không có tâm nguyện gì chưa dứt.
Trên thực tế, tôi thấy làm quỷ như vậy rất tốt, cũng không có dự định hoàn thành tâm nguyện để chuyển thế này kia...!Nhưng gần đây, cuộc sống của tôi gặp chút vấn đề.
Đầu Rong Biển cúi đầu xuống tiếp tục nói: Như cô thấy đó, tôi là một quỷ nước. Chuyện này cũng dễ nhận ra.
Nãy giờ nó cứ nhiễu nước liên tục, không phải quỷ nước còn có thể là dạng quỷ gì nữa.
Tôi đó giờ ngụ tại Hà Tây đầu bên kia ngoại ô thành phố, ở nhiều năm rồi, không có ai quấy rầy, cùng lắm chỉ gặp mấy ông tới đó câu cá nhưng vẫn luôn bình an vô sự.
Thế mà gần đây tôi đột nhiên có thêm một hàng xóm.
Nó vừa biến thành quỷ không bao lâu, vẫn còn mơ mơ màng màng.
Tôi ở đó một mình lâu rồi, giờ đột ngột có thêm hàng xóm, tôi rất khó chịu.
Rong biển trên đầu nó vốn luôn chảy từng giọt từng giọt nước xuống kèm theo âm thanh nước nhiễu.
Cố Ỷ ngồi đối diện nó.
Cô ban đầu nghe tiếng nước là tí tách giờ đã biến thành tiếng tách tách tách.
Không khó để nhận ra Đầu Rong Biển đang vô cùng phiền não.
Nghe xong lời bộc bạch của Đầu Rong Biển, Cố Ỷ gãi đầu đáp: Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?
Nếu như có thể hãy giúp tôi khuyên nhủ tên quỷ mới tới kia, kêu nó chuyển sang nơi khác ở là tốt nhất.
Tôi rất khó chịu, nó chuyển sang nơi khác, tốt cho nó, cũng tốt cho tôi.
Thành phố Lễ Phong còn rất nhiều sông, sông ven thành phố cũng còn rất rộng, nó không cần phải chen chung một chỗ với tôi như vậy!
Cố Ỷ suy nghĩ trong chốc lát, đưa mắt quan sát Đầu Rong Biển, thầm nhủ: tên này dụ mình qua đó rồi nghĩ cách ăn mình?
Cô suy tính hồi lâu, sau đó hỏi một câu đánh trúng trọng điểm: Ngươi đã từng thương lượng chuyện này với nó chưa?
Tôi cũng muốn thương lượng với nó nhưng nó cứ mơ mơ màng màng, không hiểu tôi đang nói gì.
Cố Ỷ cảm thấy việc này không dễ giải quyết.
Ban đầu Cố Ỷ còn tưởng đây sẽ là giao dịch kiểu cô giúp đỡ liên thông con người và quỷ, đứng ở giữa truyền lời gì đó.
Nào ngờ đâu, khách đầu tiên tới nhờ cô đi tìm một tên quỷ khác nói chuyện dùm.
Bây giờ Cố Ỷ có thể chấp nhận việc quỷ đến tìm cô nhưng việc cô đi tìm quỷ lại là một việc khác.
Thật lòng, Cố Ỷ không muốn nhận mối làm ăn này.
Vả lại, cô cũng chưa biết con quỷ mà tên Đầu Rong Biển muốn nó dời chỗ là dạng quỷ gì.
Giả sử như tên đó là dạng đụng chút là đại khai sát giới, vậy thì rất khó cho cô rồi?
Có Khương Tố Ngôn ở đây, Cố Ỷ không quá lo lắng đến sinh mạng của cô nhưng cô hoàn toàn không muốn bị quỷ hù chút nào.
Vì thế, Cố Ý quyết tâm đuổi tên Đầu Rong Biển đi.
Cố Ỷ chưa kịp mở miệng.
Có vẻ như Đầu Rong Biển đã ý thức được việc này.
Nó từ từ cúi đầu thật thấp.
Trong khoảng khắc Cố Ỷ muốn cự tuyệt, nó bỗng dưng trầm giọng: Tôi nghe nói tiệm vàng mã có thể giúp chúng tôi làm bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ...!cô không làm được?!
Đầu Rong Biển bất thình lình bạo khởi.
Đám rong trên đầu nó biến thành vũ khí.
Chúng bỗng xoắn lại hợp thành một luồng xoắn ốc đâm thẳng về phía Cố Ỷ.
Đầu Rong Biển bạo khởi quá nhanh.
Cố Ỷ không kịp phản ứng.
Dù cô không phản ứng kịp nhưng bên cạnh cô vẫn còn một cô vợ phản ứng nhanh nha.
Dưới ánh đèn, bóng của Cố Ỷ trải dài trên đất bỗng chui ra một thân ảnh đỏ tươi ngay lúc Đầu Rong Biển tấn công cô.
Cố Ỷ chưa kịp phản kháng đã cảm thấy một làn hơi lạnh thấu xương.
Khương Tố Ngôn dang đôi tay ôm Cố Ỷ vào lòng.
Đám rong xoắn ốc nhọn hoắt của tên Đầu Rong Biển đình trệ cách thân thể của Cố Ỷ chưa đến mười phân.
Chúng không thể tiến thêm một phân nào nữa.
Khi Cố Ỷ phản ứng lại, cô lập tức đứng dậy lui về sau.
Băng ghế cô vừa ngồi lảo đảo, sau đó đổ rầm xuống đất.
Gian phòng đột nhiên yên tĩnh.
Đầu Rong Biển vô cùng xấu hổ.
Cây xoắn ốc nhọn hoắc bằng rong biển từ dáng vẻ giương nanh múa vuốt ban đầu dần trở nên mềm mại, cuối cùng chậm rãi thu về.
Đầu Rong Biển hiển nhiên thấy được đôi mắt tối đen của Khương Tố Ngôn.
Đôi mắt của nàng không hề chứa một một tí cảm xúc nào như muốn đóng băng tên Đầu Rong Biển.
Nó nhận ra nó không phải đối thủ của nàng.
Khi nãy nó còn giương cung bạt kiếm, phách lối hống hách với Cố Ỷ, giờ đã ngoan ngoãn khép nép ngồi xuống ghế.
Cố Ỷ từ trên cao nhìn xuống tên Đầu Rong Biển, buông lời trách móc: Ngươi nhìn lại ngươi coi, gấp gáp như vậy làm gì.
- -------------------
Đầu Rong Biển: Cô bảnh lắm!.