*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
*nguồn: pinterest*
- -------------------------------
Chuyện thứ nhất mà Cố Ỷ cần làm sau khi thu hoạch hồn lực chính là đi tìm Trần Tư Nam. Cô muốn mua một quyển thuật pháp nhập môn vì cô muốn học hết các thuật pháp cơ bản.
Trần Tư Nam đúng bệnh hốt thuốc. Cậu ta đã bán cho cô một quyển thuật pháp vàng mã toàn tập của Cố gia nhưng cái giá thiệt đắng chát. Cậu ta đã tốn ba ngày để chép quyển nhập môn đó vì thuật pháp cơ bản của Cô gia thật sự quá nhiều. Và 2000 tệ là cái giá mà Cố Ỷ đã trả giá rát cổ họng mới chốt giá.
Phương thức thanh toán vẫn như cũ. Cố Ỷ trả tiền đợt đầu sau đó góp mỗi tháng. Tiền đợt đầu lần này tới tận 400 tệ.
Vì hai mẹ con Lý Diễm Hồng và Nhân Nhân, Cố Ỷ đã chi cho Trần Tư Nam tổng cộng 800. Ôi thôi, cô thấy cô bị tổn thất nặng nề! Nhưng thu hoạch phong phú lắm nha!
Thuật pháp vàng mã của Cố gia hoàn toàn thích hợp với Cố Ỷ, ít ra nó thích hợp hơn những phái khác. Nhắc đến quyển tuyển tập phương pháp trừ quỷ nhập trước đó, quả thật nó chứa rất nhiều cách trừ quỷ nhập nhưng cách mà Cố Ỷ thao tác thành công chỉ có thuật pháp vàng mã.
Cố Ỷ tranh thủ học tất cả các chú pháp cơ bản và thông dụng, phối hợp với việc thi triển hồn lực. Cuối cùng cô cũng thành công phần nhập môn của phái vàng mã. Cô cũng phát hiện hồn lực của người mẹ kia mạnh hơn hồn lực của Nhân Nhân rất nhiều. Hèn chi người ta mới nói quỷ không oán hận là đồ bổ hiếm có. Bổ thiệt!
Vào ngày thi cuối, Cố Ỷ bắt đầu chủ động xuất kích. Cô muốn tìm Lý Diễm Hồng và dẫn bà ta đi gặp Nhân Nhân. Sau đó, cô sẽ trừ đi ả ác quỷ và để bà ta đi tự thú.
Hiện tại, quyết tâm của Cô đã đạt đỉnh cao, không còn kiểu không định hướng, nước chảy thì bèo trôi như trước nữa. Hai lần gặp Lý Diễm Hồng trước đó, thực sự cô sẽ chưa rõ bản thân sẽ xử lý Lý Diễm Hồng như thế nào nên vẫn chưa quyết tâm đi làm.
Thuở đầu Cố Ỷ có nghĩ đến việc giúp Lý Diễm Hồng nên khi đó cô đã tìm Trần Tư Nam để mua thuật pháp trừ quỷ. Sau đó, cô biết được bà ta đã đi giết người bởi vì nghe theo lời mật ngọt của ả khua môi. Mặc dù cô rất ghét tên nam sinh bị giết nhưng cũng không đồng tình với cách làm của Lý Diễm Hồng. Sau đó, kỳ thi kéo đến nên cô đành tạm dừng việc học thuật pháp để tập trung ôn thi. Hiện tại, tình hình đã khác trước rồi. Thứ nhất, cô đã hứa với Nhân Nhân giúp em hoàn thành ước nguyện. Thứ hai, cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ và kỹ càng mọi thứ để đối phó với ả ác quỷ. Lần này cô phải hoàn thành cho bằng được mới thôi.
Cố Ỷ đã chuẩn bị xong tất cả dụng cụ cần thiết, giờ đến lúc đi tìm ả ác quỷ. Thân thể cô có hồn lực của Nhân Nhân xem như có liên quan đến Lý Diễm Hồng. Vì vậy, cô có thể dùng hồn lực để truy kích Lý Diễm Hồng. Tìm được Lý Diễm Hồng đồng nghĩa tìm được ả.
Màn đêm buông xuống. Cố Ỷ xuất kích.
Cố Ỷ lấy ra một người giấy, quấn sợi chỉ đỏ quanh cổ và thân của nó hai vòng, sau đó dùng hồn lực giữ cho nó lơ lửng giữa không trung. Cuối cùng, cô đốt một cây nhang, xoay cây nhanh hai vòng để khói nhang tỏa về phía người giấy. Ngay sau đó, người giấy bốc cháy và tan biến chỉ để lại một làn khói xanh. Cô thổi nhẹ làn khói xanh. Nó lập tức bay đến trước mặt cô.
Ôi chao, cách này xài được.... Cố Ỷ vui mừng.
Làn khói xanh nhẹ nhàng tung bay phía trước, tốc độ chậm rãi tựa như đang đợi Cố Ỷ. Cô vội vàng nhấc chân đuổi theo nó. Tối nay cô đeo theo cái balo chứa đầy đủ dụng cụ cần thiết và túi tiền của Khương Tố Ngôn.
Nàng đã kháng nghị vài lần nhưng Cố Ỷ không quan tâm cũng không chịu đeo vào tay. Cô chỉ thích bỏ nó vào balo. Khi ngủ, cô sẽ lấy nó ra và đặt bên gối. Đối với việc này, nàng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nên đó cũng là nguyên nhân cô không mấy để tâm. Cũng chính vì cô luôn đem theo balo nên nàng mới cho qua. Ngược lại, nếu cô dám không chịu mang theo túi tiền, chưa chắc nàng sẽ bỏ qua dễ dàng. Vì đề phòng tình trạng đó, cô lúc nào cũng đeo balo trên lưng.
Tốc độ của làn khói xanh rất chậm. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, cô chợt phát hiện: tốc độ bay của khói xanh sẽ căn cứ vào tốc độ đuổi theo của cô, cô đi nhanh thì nó bay nhanh, cô chậm rãi thì nó chậm theo.
Cố Ỷ dứt khoát quét mã mướn một chiếc xe điện ở trạm xe công cộng. Sau đó cô sảng khoái vặn ga, đuổi theo làn khói xanh. Thế nhưng, cô chạy được một đoạn mới nhận ra nó vẫn còn đứng tại trạm xe.
Cô thiệt tình muốn bấm kèn hỏi nó: nhóc con bị chết máy hay gì? Chậm rì vậy?
Làn khói xanh sững sờ ngơ ngác một hồi lâu mới cố gắng hết sức trôi giạt đến phía trước mặt Cố Ỷ để tiếp tục dẫn đường. Chắc nó vẫn còn chưa cập nhật phiên bản mới nên mới chậm rì kiểu đó. Thuật pháp huyền học cũng phải tiến bộ để bắt kịp thời đại chứ người anh em!
Khói xanh cố gắng theo kịp tốc độ chạy xe điện nhanh vun vút của Cố Ỷ. Hình dạng khói xanh nồng đậm ban đầu dần phai màu do quá liều mạng dẫn đường cho chủ nhân. Nó duy trì được hai mươi phút sau đó tiêu tan.
Cố Ỷ tha thiết muốn kêu nó đợi chút hãy tan đi bởi vì nó vẫn chưa tìm được đến đối tượng cần tìm nữa mà. Nó chưa làm xong việc đã vội tan biến.
Cái thứ đồ truyền lại từ thời ông cố ông sơ kiểu này đúng là không xài được cũng không chính xác như công cụ hiện đại. Nó chưa chỉ đến nơi đã phiêu tán. Cố Ỷ đành đậu xe điện một bên, bắt đầu quan sát xung quanh. Nơi đây có chút quen mắt.
Thật ra, Cố Ỷ không rành về Lễ Phong. Cô chỉ mới đến đây sống được vài năm, đa số thời gian cô đều ở trong trường. Cô sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Dù có đi chơi với bạn, họ cũng chỉ đi những khu tấp nập nhộn nhịp ở Lễ Phong. Thật lòng mà nói, số lần đi dạo Lễ Phong mấy năm trước cũng không nhiều bằng một tháng nay. Đặc biệt là đợt cô đi khắp các chùa đền miếu và đạo quán trước đó, cô muốn đi nát cái Lễ Phong.
Tuy nhiên, nơi đây đúng quen thật.
Cố Ỷ suy nghĩ một hồi, sau đó dùng điện thoại để tìm các video được đăng gần nhất và giới hạn địa điểm trong phạm vi Lễ Phong. Cô bỗng tìm ra lý do của cảm giác quen mắt đó. Nơi đây chính là địa điểm được quay trong một cái video mà cô đã xem. Điểm khác biệt giữa video và hiện tại đó chính là thời gian. Thời gian trong video là ban ngày, hiện tại là ban đêm.
Video vừa mở lên đã nghe khẩu âm tiếng phổ thông đặc trưng ở Lễ Phong của người quay hình: Trời ơi, dọa chết người ta mà, cả nhà nhìn nè, cảnh sát cũng tới luôn kìa. Đúng là gây nghiệp mà, thằng nhỏ học sinh mới bao lớn đâu, vậy mà chết rồi. Người quay hình vừa ca thán vừa run run đưa ống kính về trước.
Cố Ỷ bấm dừng video, sau đó so sánh cảnh tượng trong đó và nơi cô đang đứng. Cô tiếp tục nhấn nút play. Cảnh trong video chạy về trước, chạy đến ngã tư và quẹo phải. Cô đi theo nó. Cảnh trong video hoàn toàn khác với hiện thực mà cô đang nhìn thấy.
Trong video, trời vẫn còn sáng, một dải dây ranh giới được giăng ra để ngăn cản quần chúng. Mọi người đều đứng sau phòng tuyến, âm thanh ồn ào xôn xao. Người quay hình giơ cao và chen vào đám đông để đến sát dải ngăn cách. Cảnh tượng sau dải ngăn cách dần hiện ra: một nam sinh nằm trên vũng máu, không rõ sống chết, cảnh sát vừa giải tán quần chúng vây xem vừa tiến hành thu thập chứng cứ tại hiện trường.
Trước mặt Cố Ỷ là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Ngõ nhỏ tối đen. Một cây đèn đường lẻ loi đang từ trên cao chiếu sáng một khoảnh đất nhỏ. Vành đai cách ly màu vàng sáng vẫn còn đó, niêm phong cái ngõ nhỏ. Cách đó không xa chính là một cái hình phác họa dáng người được vẽ bằng phấn trắng trên đất. Dấu phấn nay đã dần phai nhạt màu theo thời gian.
Bỗng nhiên, Cố Ỷ thấy một con quỷ đang đứng trên cái hình phác họa. Cô khẳng định nó là quỷ vì cổ nó bị lệch hẳn sang một bên, nơi đó có một vết thương rất lớn đang không ngừng chảy máu. Máu liên tục ứa ra, rơi xuống hình phác họa, sau đó biến mất. Nếu nó thật sự là người, đổ máu như thế, làm gì sống nổi.
Cố Ỷ nhìn xuống hình phác họa trên đất, sau đó nhìn con quỷ và chợt hiểu ra. Bởi vậy cô mới chê trách thuật pháp cổ đại không đáng tin cậy. Cô vốn dĩ muốn đi tìm Lý Diễm Hồng, vậy mà nó lại dẫn cô đến đây.
Như vậy đã đủ xác thực rằng con quỷ này có liên quan đến Nhân Nhân. Nơi đây cũng gần chỗ tiệm vàng mã. Làn khói xanh đó dẫn cô đến đây cũng hợp lý quá rồi.
Con quỷ kia đứt quãng than trách: Đau, đau quá...đau quá...tại sao giết tôi...tôi không muốn chết...
Cố Ỷ nhếch mép cười giễu cợt: Lạ ha, mấy ai muốn chết đâu? Lúc cậu động thủ với Nhân Nhân, sao lúc đó thử hỏi Nhân Nhân có muốn chết hay không?
Thuật pháp dẫn cô đến đây đồng nghĩa với việc: Lý Diễm Hồng đã không giết lầm người, nếu không thì con quỷ này có liên quan gì đến Nhân Nhân?
Điều kỳ lạ mà Cố Ỷ đang thắc mắc chính là tại sao ả ác quỷ không ăn hồn lực của tên này. Nếu hắn đã bị ăn, hắn sẽ không có cơ hội biến thành quỷ. Đây đều thông tin mà cô đọc được từ quyển nhập môn của Trần Tư Nam.
Cố Ỷ suy ngẫm một hồi, sau đó đã biết điểm mấu chốt. Hôm đó ả ác quỷ chưa kịp ăn hồn lực của tên này, cảnh sát đã đuổi đến. Ả và Lý Diễm Hồng phải chạy. Xét về cận chiến, cặp đôi đó vô địch, người luyện võ không phải đối thủ của họ nhờ. Nhưng, nhưng, cảnh sát có đồ chơi nha! Súng đó!
Ả ác quỷ không có thực thể nên nó không sợ súng nhưng Lý Diễm Hồng thì khác. Mặc dù động tác của bà ta kỳ dị cách mấy, đó cũng là thân thể bằng xương bằng thịt. Chỉ cầm hai cây súng bằng bằng là hạ màn.
Hôm đó nữ cảnh sát từng nói họ đuổi theo Lý Diễm Hồng, sau đó phát hiện bà ta chạy về hướng cô, không bao lâu họ đã đuổi đến nơi. Điều đó chứng minh họ vẫn luôn theo sát Lý Diễm Hồng. Nó cũng là nguyên nhân ả chưa kịp ăn tên quỷ này. Sau đó, ả cũng không tiện quay lại đây vì cảnh sát vẫn điều tra xung quanh hiện trường. Nhờ vào ngày tháng luyện phim hình sự, Cố Ỷ đã hiểu vì sao cảnh sát luôn hiện diện tại hiện trường sau ngày gây án: Kẻ phạm tội rất có thể sẽ quay lại lần nữa để xem xét hiện trường phạm tội của hắn.
Lý Diễm Hồng sẽ không muốn quay lại đây vì bởi ta chỉ ước mong mau tìm thấy kẻ thù hại con gái mình để báo thù. Chỉ có ả muốn quay lại để ăn tên quỷ. Ả không ăn bởi vì không thể quay lại đây.
Tên quỷ phát hiện ánh mắt của Cố Ỷ. Hắn ngạc nhiên khi biết cô nhìn thấy mình. Hắn vội vàng bay đến để xác nhận: Ê, ê, chị thấy được tôi hả...tôi không muốn chết...đều do người đàn bà đó! Do bả hết! Là bả giết tôi! Tôi muốn giết bả, giết bả! Do hắn làm quỷ không lâu nên khả năng nói vẫn chưa mạch lạc, cứ ngắt quãng, không đâu ra đâu.
Quỷ sơ sinh đều như thế. Suốt ngày chúng cứ mơ mơ màng màng, không có nhiều ký ức thuở sinh thời.
Cố Ỷ nhẹ nhàng đáp: Cậu chết, không phải do dì ấy, mà do bản thân cậu.
Không có nhân, làm sao có quả?
Cố Ỷ vừa dứt lời, đã nghe được một giọng nam thúc giục: Ê, cô kia, chỗ đó không thể đến gần, mau đi đi! Một người đàn ông cường tráng đi đến. Cô nhận ra anh ta. Anh ta đã tham gia cuộc truy kích Lý Diễm Hồng hôm đó.
Cô cười đáp: Tôi chỉ muốn đến coi chút thôi. Không có gì đẹp đẽ.
Cô gật đầu rời đi. Trước khi đi, cô nhỏ giọng nói với nàng: Ăn nó!
- ---------------------------
Tác giả:
Cố Ỷ: Ăn nó đi!
Khương Tố Ngôn: Điểm tâm đến!