*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
*nguồn: Pinterest*
- --------------------------------
Lý Diễm Hồng ngất xỉu vào bệnh viện vì cơ thể suy yếu và cảm xúc dao động quá mạnh, lúc vui lúc buồn. Kẻ cùng nhập viện với bà ta còn có tên nam sinh bị thương ở cổ. Ba mẹ của cậu ta và tên nhóc Vĩ Vĩ đã bị cảnh sát tạm giam, chào đón bọn họ chính là màn thẩm vấn của Trương Gia Hào.
Cố Ỷ biết vụ án này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy nhưng cô không nghĩ nó sẽ tiến triển nhanh như thế. Nửa đêm, chuông điện thoại đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ say. Cô nhìn màn hình điện thoại, trên đó biểu thị số điện thoại của nữ cảnh sát.
Cô vừa kết nối điện thoại, một giọng nam vang lên từ đầu bên kia. Đối phương nhanh chóng tự báo danh: Tôi là Trương Gia Hào, tôi đang ở bệnh viện, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thành thật xin lỗi đã quấy rầy cô giờ này...Cô có rảnh, qua đây một chút được không? Khương Tố Ngôn đúng lúc bay vào phòng từ cửa sổ.
Nàng li3m môi, tiến vào cái ôm ấm áp của cô hệt như một con mèo kiêu kỳ muốn được ôm. Khuya hôm nay, có một món ăn khuya tự tìm đến cửa dõng dạc tuyên bố muốn ăn Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn tất nhiên không khách sáo nhận đồ ăn khuya. Nàng ăn xong mới trở về phòng.
Cố Ỷ không còn tâm tư ngủ lại sau khi tiếp cuộc gọi của Trương Gia Hào nhưng cô không muốn ra đường do giờ này không còn xe buýt để đi. Vả lại, khu phố cũ không dễ gọi xe. Cô biết cô không thể không đi vì đó là chuyện liên quan đến Lý Diễm Hồng. Tuy nhiên, cô cũng không quên vùng vằn: Có trả tiền xe taxi không?
Trương Gia Hào lặng thinh một hồi, mới chậm rãi trả lời: Cô vẫn chưa nhận tiền thưởng công dân tốt...
Vậy hả, tôi đến liền! Cố Ỷ không biết về số tiền đó. Hôm đó, sau khi cô làm xong việc lấy lời khai với Trương Gia Hào, cô đã vội vàng rời đi nên không biết còn có tiền thưởng.
Sao không nói sớm. Nếu chịu nói sớm, tôi đã không so đo chuyện tiền nong đón xe. Cố Ỷ rời giường bừng bừng khí thế. Trời hè hạ tuần tháng bảy oi bức nóng nực, cô mặc bộ đồ mùa hè mát mẻ, sau đó ra ngoài đón xe.
Cố Ỷ đứng trước tiệm vàng mã, mở điện thoại gọi xe, sau đó đứng đợi. Tiệm vàng mã tọa lạc trên đường cái, dù nó gọi là đường cái nhưng nó không rộng như mọi người đã tưởng. Nó có độ rộng của đường một chiều nhưng được phân thành hai chiều để lưu thông. Nếu cả hai ngược chiều cùng lúc chạy qua chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị quẹt trầy xe.
May mắn thay, phố cũ bình thường vốn đã ít người nên xe lưu thông trên đường cũng ít đến đáng thương. Giờ này đã hơn nửa đêm nên chỉ có một mình chiếc xe taxi mà cô gọi chạy trên đường.
Tiết trời quá nóng. Cố Ỷ đã nhờ Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh cùng chờ xe, chủ yếu bởi vì cô muốn làm một thí nghiệm. Cô suy đoán rằng việc thấy ma của shipper hai lần trước đó có lẽ liên quan ít hay nhiều đến mảnh đất của tiệm vàng mã. Nguyên nhân của việc đó hoặc do shipper hoặc do tiệm vàng mã. Cô vẫn nghĩ nguyên do phần lớn nghiêng về tiệm vàng mã. Tuy nhiên, cô vẫn không loại trừ khả năng liên quan đến shipper, thí tỷ như bát tự cực nhẹ như cô hoặc mệnh cứng như Trần Tư Nam? Cố Ỷ không phải người ngạo mạn. Nếu cô ngạo mạn, chắc trước đó cô đã chết không biết bao nhiêu lần. Mạnh dạn giả thuyết, cẩn thận kiểm chứng. Cô muốn thử nghiệm một chút để xem rốt cục nguyên nhân nằm ở đâu.
Bác tài mở cửa xe để Cố Ỷ lên xe, không có biểu hiện lạ thường.
Ban đầu bác tài mở điều hòa không khí trong xe nhưng sau khi Cố Ỷ dẫn theo Khương Tố Ngôn lên xe, nhiệt độ trong xe lập tức giảm hẳn. Bác tài lầu bầu: Lâu rồi mới thấy cái điều hòa này hoạt động hết công suất. Ông ta vội vàng chỉnh nhỏ công suất chạy của điều hòa.
Cố Ý đã có đáp án cho cuộc thí nghiệm. Nguyên nhân không phải do vị trí của tiệm vàng mã, mà do shipper có năng khiếu bẩm sinh.
Người chuyên gặp xui phần lớn đều do bát tự có vấn đề. Khó trách anh ta cứ gặp ma ở tiệm vàng mã. Mọi chuyện không liên quan đến cô, đều do số xui của shipper.
Cố Ỷ yên tâm thoải mái ngồi lên xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện. Cô đã gọi điện cho nữ cảnh sát báo cho họ rằng cô sẽ đến. Ngay khi cô đến nơi, nữ cảnh sát đã chờ sẵn ở dưới lầu khu nội trú. Hai người im lặng cùng đi lên lầu. Vừa đến nơi, Trương Gia Hào đến đón cô: Trễ vậy còn quấy rầy cô thật ngại, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác. Sau khi báo cáo vụ án, cấp trên đã bắt đầu chuẩn bị thành lập một phòng ban chuyên môn. Chuyện đêm nay phát sinh quá đột ngột, chỉ có thể tìm cô để tìm hiểu trước tình huống.
Trương cảnh quan, anh cứ nói thẳng đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì Cố Ỷ hỏi.
Trương Gia Hào nhìn hai bên, sau đó đáp: Cậu ta chết rồi.
Cố Ỷ ngơ ngác. Trương Gia Hào giải thích: Tên nam sinh bị Lý Diễm Hồng uy hiếp hôm đó, đã được đưa đến bệnh viện để điều trị vết thương và được sắp xếp nằm ở phòng kế bên phòng của Lý Diễm Hồng. Chúng tôi cũng thuận tiện tiến hành giám sát. Hôm nay, sau khi ba mẹ cậu ta đến thăm, cậu ta bất ngờ tử vong vì tai nạn.
Tai nạn? Cố Ỷ thắc mắc.
Trương Gia Hào gật đầu. Tình hình quá bất ngờ và khó giải thích càng khiến cho anh ta không thể không suy nghĩ nhiều. Anh ta phát đoạn video theo dõi trong phòng bệnh cho Cố Ỷ xem. Phòng bệnh thông thường sẽ không gắn camera nhưng do bệnh nhân là nghi phạm nên cảnh sát yêu cầu gắn camera trong phòng để giám sát.
Đoạn video biểu thị, sau ba mẹ cậu ta rời phòng bệnh không lâu, cái giường bỗng sụp lún xuống kéo theo cái móc treo dây truyền dịch được gắn trên trần nhà. Móc câu lao thẳng xuống kết liễu cuộc đời cậu ta.
Chúng tôi có sắp xếp đồng nghiệp canh giữ ngoài cửa, nhưng mãi đến khi cậu ta tắt thở, đồng nghiệp đó vẫn không nghe bất cứ âm thanh gì từ trong phòng.
Cố Ỷ bối rối vì cô cảm thấy dạng tình huống này giống như kiểu quỷ che mắt mà dân gian thường nhắc. Nếu như bị quỷ che mắt, sẽ không thấy bất cứ thứ gì. Tương tự, nếu bị quỷ che tai, âm thanh gì cũng không nghe.
Vào hôm Cố Ỷ lôi người vào cục cảnh sát và lên thẳng sân thượng, Khương Tố Ngôn đã dùng đến thuật che mắt của quỷ mới làm cho đám cảnh sát không nhìn thấy cô và tên kia.
Trương Gia Hào là người bình thường nên anh ta sẽ không nhìn thấy những gì mà Cố Ỷ đang thấy trong video. Cái giường kia không sụp lún vô cớ. Rõ ràng có một luồng hồn lực màu đen đã cố gắng làm gãy cái giường, còn kéo cái móc trên trần nhà xuống để đâm chết tên kia.
Cố Ỷ trả lời: Không phải tai nạn, là quỷ làm. Trước đó tôi đã đề cập với anh chuyện hồn lực, trong đây có dấu hiệu sử dụng hồn lực.
Trương Gia Hào gật đầu, nhìn video thêm một lần nữa nhưng anh ta vẫn không phát hiện thứ gì kêu là hồn lực. Anh ta nhanh chóng đặt nghi vấn: Là do Lý Diễm Hồng làm?
Cố Ỷ lúng túng. Thật lòng cô cũng nghĩ Lý Diễm Hồng gây ra nhưng, nhìn từ góc độ hồn lực, cô không biết thủ phạm là ai. Vả lại bây giờ Lý Diễm Hồng chỉ là một người thường. Vì vậy cô khẽ lắc đầu: Dựa theo những gì trong video, không thể nhìn ra ai làm.
Vậy à...cám ơn cô. Đúng rồi, cô có hứng thú..
Xin lỗi anh, tôi không dự tính đến việc đó. Trương Gia Hào chưa nói hết câu, Cố Ỷ đã đoán ra anh ta muốn nói gì nên cô lập tức cắt lời của anh ta. Tuy nhiên, cô cũng đề cử: Nhưng tôi có thể giới thiệu cho anh một người có khả năng nhìn thấy quỷ và một đạo sĩ vô cùng lợi hại, cậu ta lợi hại hơn tôi. Tôi nghĩ người thấy quỷ sẽ bằng lòng gia nhập cục cảnh sát.
Giữa một công việc bôn ba chạy ngoài đường cả ngày và một công việc biên chế nhiều phúc lợi, Cố Ỷ nghĩ shipper sẽ không từ chối lời đề cử của cô. Nhờ đơn khiếu nại shipper của Khương Tố Ngôn trên app trước đó, cô không cần tốn nhiều thời gian để tìm thông tin của anh ta. Dù thông tin thu được không nhiều nhưng, với năng lực của Trương Gia Hào, anh ta sẽ tìm được shipper thông qua số điện thoại.
Trương Gia Hào ghi lại thông tin của shipper, sau đó mới để Cố Ỷ gặp Lý Diễm Hồng. Bà ta đang ở sát bên.
Cố Ỷ biết Trương Gia Hào muốn cô tìm hiểu thêm thông tin từ Lý Diễm Hồng. Tuy nhiên, theo sự hiểu biết của cô về bà ta, dù bà ta thực sự là thủ phạm, bà ta cũng sẽ không thừa nhận. Xét theo một góc độ khác, cô thật sự không muốn nghĩ bà ta đã giết tên kia bởi vì cô không muốn thừa nhận trình độ sử dụng hồn lực của Lý Diễm Hồng đã lên đến mức cao như thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi! Trong khi cô phải cặm cụi ngồi xếp người giấy muốn còm lưng, Lý Diễm Hồng đã điều khiển thuần thục hồn lực. Thiệt bất công!
Cố Ỷ gõ cửa và mở cửa phòng bước vào. Lý Diễm Hồng đang nằm trên giường bệnh. Mặt bà ta trắng gần giống màu ga giường, tay vẫn còn đang truyền dịch.
Cô đến rồi à.. Lý Diễm Hồng đã quá suy yếu, ngay cả việc nói chuyện cũng uể oải. Đây cũng là di chứng sau khi bị nhập. Mặc dù cơ thể bà ta đã có hồn lực của Nhân Nhân tu dưỡng nhưng nó cần một thời gian để khôi phục.
Cố Ỷ không dự định nán lại lâu nên hỏi thẳng vấn đề: Là bà làm phải không?
Lý Diễm Hồng ho khan đáp: Tôi không biết cô đang nói gì.
Cố Ỷ im lặng quan sát phòng bệnh của Lý Diễm Hồng. Giường bệnh của bà ta đơn sơ hơn giường của cậu nhóc cùng phòng. Giường cậu trai bên kia có hoa quả đầy đủ dụng cụ, trong khi giường của Lý Diễm Hồng có duy nhất cái ly giấy. Có lẽ do y tá hay cảnh sát đặt nó ở đó để bà ta uống nước. Bà ta côi cút nằm trên giường với hơi thở dồn dập, cô đơn đến đáng thương.
Tuy Cố Ỷ thấy thương cho hoàn cảnh neo đơn của Lý Diễm Hồng nhưng cô biết rất rõ bà ta chính là hung thủ. Nếu bà ta thật sự không biết gì cả, bà ta sẽ hỏi cô: Đã xảy ra chuyện gì? thay cho phản ứng như vừa rồi.
Bà thế này, Nhân Nhân sẽ đau lòng.
Cố Ỷ tin rằng sở dĩ Nhân Nhân giao hết hồn lực còn lại của em cho Lý Diễm Hồng vì em mong mẹ em sẽ tiếp tục sống tốt, sống vui vẻ. Thế nhưng, đêm nay Lý Diễm Hồng đã dùng hồn lực của em để làm điều sai trái. Thêm vào đó, bà ta đã suy yếu hơn lần trước cô gặp. Đây vốn không phải là điều mà Nhân Nhân mong muốn.
Cô yên tâm, tôi sẽ tiếp tục sống. Lý Diễm Hồng ho khan, lòng bàn tay che miệng đều là máu.
Lý Diễm Hồng chưa cần nói hết câu, Cố Ỷ đã hiểu hàm ý của câu nói ấy: Tất nhiên, bà ta sẽ tiếp tục sống, sẽ sống thật tốt bởi vì kẻ chủ mưu vẫn còn sống. Bà ta sẽ không lập tức tiễn nó đi gặp Nhân Nhân. Bà ta muốn giữ mạng nó, để nó ngồi tù. Đợi mười mấy năm qua đi, đợi đến khi nó cho rằng nó có thể ra ngoài làm lại từ đầu, bà ta sẽ nói cho nó biết thế nào là tuyệt vọng.
Chính vì điều đó, Lý Diễm Hồng sẽ nhất định sống thật tốt thật khỏe mạnh.
Cố Ỷ biết Lý Diễm Hồng sẽ làm được điều đó, cũng biết bà ta đã giết thằng nhóc phòng bên cạnh. Ngay cả Trương Gia Hào cũng đoán được bà ta là hung thủ nhưng họ không có chứng cứ buộc tội.
Cô đứng thêm ba phút và nói thêm vài câu, sau đó ra khỏi phòng bệnh. Khi đối mặt với Trương Gia Hào, cô lắc đầu. Anh ta vừa nói vừa lấy ra một cái bao thư: Không sao, vất vả cho cô. Việc tìm chứng cứ vốn là việc của tôi. Trễ như vậy còn nhờ cô làm việc này, thật ngại quá.
Đôi mắt Cố Ỷ bỗng bừng sáng lấp lánh: Tiền thưởng công dân tốt!
- -------------------
Tác giả:
Cố Ỷ: Má ơi, tiền kìa!