Nguyễn Đình Đình nghe được những lời đánh giá của người khác: "Xinh đẹp thì đúng là thật đó, nhưng con gái thích Cố thiếu kiểu nào chẳng có, cậu ta cũng đâu phải đặc biệt nhất, thể hiện cái gì chứ".
"Cố thiếu còn lười để ý đến cậu ta, vậy mà còn tự nghĩ mình ghê gớm lắm".
Nguyễn Đình Đình cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cô chỉ có một cái miệng, làm sao nói lại người ta, chỉ khi cô trở thành bạn gái của Cố Sâm, mới có thể lấp kín miệng đám người này.
Vì thế cô tích cực đi hỏi thăm sở thích của thiếu niên, thậm chí là thói quen, còn có những nơi hay đi qua...
Nguyễn Đình Đình ghi nhớ những điều này, cố tình đi tìm cơ hội đụng chạm, hôm nay cô cố ý không mặc quần bảo hộ.
Nhưng cô như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ tính sai người.
Nguyễn Đình Đình nhìn vẻ kinh ngạc của nam sinh, sắc mặt đỏ lên: "Sao lại là cậu! Cố Sâm đâu"!
Nghĩ đến vừa rồi cô còn cố ý cọ cọ một chút, liền cảm thấy quá xấu hổ và giận dữ.
Một bộ dạng thẹn quá hóa giận.
Ninh Thư không nghĩ tới, nữ chủ sẽ bổ nhào lên người cậu.
Cậu vừa định nói chuyện lại nghe được một thanh âm tâm tình bất định: "Hai người đang làm gì"?
Nguyễn Đình Đình lập tức rời ra khỏi người Ninh Thư, giải thích nói: "Cố thiếu, không phải như cậu nghĩ đâu..."
Cố Sâm sắc mặt trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm Nguyễn Đình Đình: "Cút"!
Nguyễn Đình Đình sắc mặt tái nhợt, cắn cắn môi, trừng mắt nhìn Ninh Thư một cái, xoay người tránh ra.
Lúc Ninh Thư bị nữ chủ lao vào, bụng bị đụng trúng, sắc mặt có hơi kém.
"Xem bộ dạng của cậu có vẻ rất hưởng thụ".
Thiếu niên trên cao nhìn xuống nhìn xuống, đôi mắt phượng chứa cảm xúc đen tối không rõ.
Ninh Thư hơi sững sờ.
Cậu có chút nghi hoặc, Cố Sâm đang giận.
Chẳng lẽ do nhìn thấy cậu cùng nữ chủ tư thế thân mật cho nên ghen sao?
Bây giờ Cố Sâm đang có chút thích Nguyễn Đình Đình rồi đúng không?
Ninh Thư không rõ ràng lắm, cậu bị đối phương kéo tới, có phần không biết làm sao giải thích nói: "Không phải vậy đâu, thiếu gia...!Đây là ngoài ý muốn."
"Có phải ngoài ý muốn hay không trong lòng tôi tự rõ".
Thiếu niên dùng ngữ khí lạnh lùng, gằn từng chữ một.
Ninh Thư không dám hé môi.
Cố Sâm không nói nữa, nhưng lại bắt Ninh Thư đổi bộ quần áo khác.
Bộ đồ cũ kia bị ném vào thùng rác dưới ánh mắt đáng sợ của y.
Ninh Thư không thể nói rõ cảm thụ trong lòng lúc này.
Cậu biết Cố Sâm khá biến thái, dục vọng khống chế rất mạnh, nhưng không nghĩ tới sẽ đến mức độ này.
Nguyễn Đình Đình chỉ ngã vào cậu một chút thôi, Cố Sâm cũng đã ghen ghét đến nỗi huỷ hoại bộ quần áo của cậu.
Có khi nào cậu sẽ bị Cố Sâm trả thù không, khi đã đụng chạm với Nguyễn Đình Đình?
Tâm tình Ninh Thư cứ thấp thỏm, bất an chờ đợi một buổi trưa, nhưng Cố Sâm cũng không có hành động nào khác.
Cậu hơi nhẹ nhõm một chút.
Có thể Cố Sâm đã quên chuyện ban sáng rồi.
Đến khi trở lại biệt thự, Ninh Thư gần như buông lỏng.
Lúc cậu uống hết ly sữa bò, ngáp nhỏ chuẩn bị về phòng ngủ thì đột nhiên bị một bàn tay kéo vào trong thư phòng bên cạnh.
Ninh Thư bị thiếu niên đè trên tường, bàn tay y có chút ôn nhu vuốt ve cậu.
Vuốt ở miệng vết thương y để lại trước đó.
Ninh Thư nâng mặt, có điểm hoảng sợ bất an nhìn Cố Sâm: "Thiếu gia..."
Cố Sâm cúi đầu, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư, một thứ gì đó từ nơi tối tăm trong lòng bị kích thích.
"Đừng mà..." Ninh Thư nhớ lại cảm giác kịch liệt đau đớn kia, thanh âm mang theo một chút khóc nức nở nói: "Đừng cắn tôi..."
Thiếu niên nhìn chằm chằm cậu, cười một chút, nói: "Ngoan, không cắn cậu".
"Nhưng cậu lấy gì trao đổi với tôi đây"?.