Sáng sớm thứ bảy, Hạ Trì bước ra khỏi cửa.
Hắn hẹn Tô Tinh lúc mười giờ sáng chủ nhật, gặp nhau trước đài phun nước giữa phố Ánh Trăng.
Phố Ánh Trăng là nơi hắn sống khi còn nhỏ. Trước khi bước vào cổng nhà họ Hạ, hắn đã sống ở đây cùng Quan Hân Hân.
Hạ Trì đi một vòng quanh phố Ánh Trăng. Đã hơn mười năm không về, con phố đã có chút thay đổi, hai bên đường xuất hiện nhiều cửa hàng kẹo màu hồng, có lẽ Tô Tinh sẽ thích; hắn nhớ rõ góc đường phía trước có một quán chè, Tô Tinh nhất định sẽ thích ăn món chè ngọt của quán đó.
Hắn một mình ôn lại kỉ niệm trên con đường này, nghĩ về việc dạo phố cùng ngôi sao của hắn vào ngày mai.
Hạ Trì chưa từng yêu đương, không biết dịp nào phù hợp để tỏ tình, cũng không biết Tô Tinh thích kiểu lãng mạn nào.
Đây là lần đầu tiên loại tâm trạng này nảy nở trong hắn, vừa lo sợ bất an vừa háo hức không nhịn được, muốn ngày mai tới nhanh hơn một chút, lại muốn ngày mai tới chậm đi một chút.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đưa Tô Tinh tới con phố này.
Ánh trăng và ngôi sao phải là cặp đôi trời sinh.
—–
Bận rộn cả ngày trời, cuối cùng mọi việc sắp xếp cho ngày mai đã được chuẩn bị xong. Quan Hân Hân gọi điện cho hắn, trách móc hắn đã hơn cả tháng chưa về nhà.
“Để tuần sau,” Hạ Trì nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và tai, hắn đang chọn hoa trong một cửa hàng hoa, duỗi ngón trỏ chỉ vào hoa cát cánh màu trắng, nói với nhân viên: “Lấy màu sáng, cậu ấy không phải người có tính cách hoạt bát.”
Chị gái nhân viên mặc một chiếc tạp dề màu trắng gạo, đầu đeo một chiếc nơ bướm màu đỏ, cười tủm tỉm nói: “Vậy tôi sẽ phối cho tiên sinh một chút hoa baby.”
Hạ Trì gật đầu.
“Tuần sau tuần sau lại tuần sau, lần nào cũng là tuần sau!” Quan Hân Hân có chút nóng nảy, hạ giọng nhanh chóng nói, “Rốt cuộc con đang bận cái gì! Con không cần mẹ nữa phải không?”
Hạ Trì bất đắc dĩ giải thích: “Thật sự cuối tuần này con có việc quan trọng.”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Hạ Châu, cậu ta thất vọng hỏi: “Cuối tuần này anh cũng không về nhà sao?”
“Không đâu không đâu, cuối tuần này anh con nhất định sẽ về nhà.” Quan Hân Hân dịu dàng an ủi cậu ta, thoắt cái thay đổi giọng điệu, nghiêm khắc yêu cầu Hạ Trì, “Tối nay về nhà ngay lập tức, rõ chưa?”
Nhân viên cửa hàng đang hỏi Hạ Trì có muốn viết gì lên tấm thiệp không, Hạ Trì giơ bàn tay lên, ý bảo nhân viên chờ mình một chút, hắn muốn tự mình viết; trong điện thoại truyền tới tiếng thúc giục không dứt của Quan Hân Hân, gay gắt tới mức nếu tối nay hắn không về sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với hắn. Hạ Trì cau mày đành phải đồng ý: “Được rồi, một lát nữa con về.”
Quan Hân Hân nhận được câu trả lời chấp nhận, lúc này mới hài lòng cúp máy.
Nhân viên đưa cho hắn một bó hoa cát cánh màu trắng, kết hợp với hoa lưu ly và hoa baby.
“Tiên sinh, tặng bạn gái sao?” Nhân viên cửa hàng thuận miệng hỏi khi đang xuất hóa đơn.
“Tặng bạn trai.” Hạ Trì viết một câu lên tấm thiệp, cười nói.
“Anh đẹp trai ân cần như vậy, bạn trai anh nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Nhân viên cười tươi như hoa, đáp lại đầy hâm mộ.
Hạ Trì mím môi cười, lắc đầu: “Cậu ấy còn đẹp hơn tôi, tốt hơn tôi nhiều.”
Nhân viên che miệng cười, nói: “Mười rưỡi sáng mai, đưa tới đài phun nước giữa phố phải không?”
Hạ Trì thanh toán xong liền xác nhận lại địa điểm và thời gian với nhân viên, sau đó mời rời cửa hàng hoa.
—–
Gọi xe trở về biệt thự nhà họ Hạ, một năm ba trăm sáu lăm ngày Hạ Lỗi vắng nhà mất ba trăm ngày, ngoại trừ bảo mẫu cũng chỉ có Quan Hân Hân và Hạ Châu.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn ăn lớn, Quan Hân Hân vẫn niềm nở như mọi khi, gắp đồ ăn và múc canh cho Hạ Châu, chăm sóc từng li từng tí một.
“Bố con nói lần trước xe con bị cảnh sát đưa đi rồi,” Quan Hân Hân dời sự chú ý lên Hạ Châu chia cho Hạ Trì một chút, “vẫn phải nhờ vả chú Lý giúp đỡ lấy về.”
“Vâng.” Hạ Trì thốt ra một âm tiết.
Quan Hân Hân nói: “Sau này đừng lái chiếc motor kia nữa, chỉ có tay đua xã hội đen mới đi cái xe đó thôi, lúc chú Lý nói chuyện này cho bố con, bố đã rất tức giận.”
“Ò.” Hạ Trì vẫn trưng ra dáng vẻ ‘Mẹ nói thì con nghe, con có sửa đổi hay không thì mẹ cũng không quản được’.
Trái tim của Quan Hân Hân như ngừng đập.
Hạ Châu uống canh thong thả, nhìn tương tác qua lại giữa hai mẹ con nhà kia, cậu ta cảm thấy cảnh này vô cùng thú vị, vì thế bật cười thành tiếng.
“Tiểu Châu, sao vậy?” Quan Hân Hân luôn phản ứng nhạy bén trước những cử chỉ của Hạ Châu.
Hạ Châu lấy tay che miệng lại, nói: “Anh đã về rồi, cháu rất vui.”
Hạ Trì tới một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn Hạ Châu, trong phòng ăn lớn như vậy chỉ có mình hắn có ý nghĩ động bát đũa.
Quan Hân Hân có chút lúng túng, bà vội vàng cười với Hạ Châu, trong nụ cười có chút xấu hổ, lại có chút nịnh nọt.
Hạ Châu đã quen thuộc với kiểu nhắm mắt làm ngơ của Hạ Trì, sắc mặt không đổi, tiếp tục ăn canh của mình.
“Ui cha!” Bữa cơm đã ăn được một nửa, Quan Hân Hân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Không biết canh bồ câu nấu cho Hạ Châu đã xong chưa!”
“Phu nhân để tôi.” Bảo mẫu đứng bên cạnh vội vàng bước lên phía trước.
“Không cần không cần, để tôi tự.” Quan Hân Hân đặt bát đũa xuống bước vào phòng bếp.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Hạ Trì và Hạ Châu, hai người ngồi đối diện nhau không nói một lời, có chút ý tứ giằng co.
“Anh ơi,” Hạ Châu ăn xong một bát canh nhỏ, đặt chiếc thìa nhẹ nhàng lên thành bát, hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Cuộc sống cấp ba có vui không?”
Hạ Trì cũng không ngẩng đầu lên, trả lời cho có lệ: “Bình thường.”
Hạ Châu không hề để ý tới sự lạnh nhạt của Hạ Trì, hỏi tiếp: “Hôm qua anh thi giữa kì phải không? Thi thế nào?”
“Bình thường.”
“Nghe nói có một bạn học giúp anh học bổ túc,” Hạ Châu lấy khăn lau khóe miệng, nói, “hẳn là vì giúp anh nên bận bịu không ít.”
Lần này Hạ Trì phản ứng lại, hắn buông đũa, nhấc mí mắt lên nhìn Hạ Châu, lạnh mặt, trầm giọng nói: “Sao cậu biết chuyện này?”
Hạ Châu vẫn chưa trả lời câu hỏi của Hạ Trì, khóe miệng cậu ta cong lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Gần đây anh không về nhà, cũng là vì bạn học này sao?”
Hạ Trì tựa nửa người trên vào lưng ghế, tay chống cạnh bàn, tay còn lại khoác lưng ghế, hắn cong môi khẽ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ.
Hắn hạ giọng, nói rõ ràng từng chữ một: “Hạ Châu, chuyện của tôi, từ bao giờ tới lượt cậu quản?”
“Hình như anh đang đề phòng em…” Hạ Châu chống hai tay lên má, tỏ vẻ buồn rầu, “Em cũng chỉ là một đứa tàn tật không thể đi lại, anh cũng không cần phải sợ em như vậy đâu?”
“Tới đây tới đây!” Quan Hân Hân đeo đôi găng tay chống nóng, bưng một chiếc nồi đất từ trong phòng bếp ra, “Vừa hay đúng lúc.”
Hạ Châu hít sâu một hơi, khen đáp: “Thật sự thơm lắm luôn.”
“Tiểu Châu ăn nhiều chút, để dì múc cho con.” Quan Hân Hân vui mừng khôn xiết, đảo mắt thấy Hạ Trì ngồi ngả ngớn, uể oải dựa vào lưng ghế liền thấp giọng quát lớn, “Tiểu Trì, ngồi thẳng lên! Ngồi ăn cơm chẳng ra thể thống gì, nếu bố con nhìn thấy thì lại lời ra tiếng vào!”
Hạ Châu chủ động giải vây cho Hạ Trì, nhỏ nhẹ nói: “Vừa rồi anh cùng cháu nói chuyện trong trường học, rất thú vị.”
Hạ Trì cười lạnh: “Mẹ, con no rồi, về phòng trước.”
—–
Đến tối, Hạ Châu gõ cửa phòng Hạ Trì.
“Anh ơi, anh có trong đó không?”
Hạ Châu gõ cửa ba lần nhưng trong phòng không có người đáp lại.
Cậu ta ấn tay nắm cửa xuống, cửa không khóa, vì vậy đẩy nhẹ cửa phòng ra, ngồi trên xe lăn tiến vào phòng Hạ Trì.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, cửa kính mờ mịt hơi nước, Hạ Trì đang tắm rửa bên trong.
Hạ Châu đưa mắt nhìn quanh một vòng, đầu tiên là cầm ví Hạ Trì ném trên bàn mở ra nhìn một chút, bên trong ngoại trừ tiền mặt và thẻ ngân hàng thì chẳng còn gì nữa.
Cậu ta lặng lẽ bật cười, cảm thấy bản thân mình cũng quá quê mùa rồi đi, bây giờ chắc hẳn cũng không còn ai lỗi thời tới mức cất ảnh chụp chung trong ví tiền nữa.
Cậu ta di chuyển xe lăn dạo một vòng trong phòng, lật chăn một góc giường lên, cuối cùng đã phát hiện điện thoại của Hạ Trì.
Cậu ta vừa cầm lên thì thấy màn hình khóa vẫn là bức ảnh đó, một ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Nghe thầy Lưu nói bạn học ngồi cùng bàn của Hạ Trì tên là Tô Tinh.
Hạ Châu nở một nụ cười mơ hồ, ngón tay quẹt màn hình, điện thoại thông báo mở khóa bằng mật mã sáu số.
Con người Hạ Trì rất đơn giản, mật khẩu hắn đặt chắc hẳn cũng không phức tạp.
Hạ Châu nhập thử ngày sinh nhật của Hạ Trì, điện thoại báo sai mật mã.
Cậu ta điềm tĩnh nhập tiếp sáu số ‘’, điện thoại vẫn báo mật mã không chính xác.
Cậu ta nhướng mày, ấn sáu số không, cuối cùng điện thoại đã được mở khóa.
Hạ Châu trực tiếp nhấp vào Wechat. Hạ Trì đặt một tài khoản ở vị trí ưu tiên đọc tin nhắn đầu tiên trong giao diện, tài khoản tên ‘Star’, ảnh đại diện giống màn hình khóa của Hạ Trì y đúc.
Nụ cười trên mặt Hạ Châu lại trầm thêm một chút, cậu ta nhấn vào cuộc trò chuyện, lướt lên một hồi, tất cả lịch sử trò chuyện đều thu vào mắt.
— Nhóc Trạng nguyên, ngày mai mang cho tôi vài viên kẹo bạc hà.
— Tôi thấy gần đây tôi đẹp trai vãi nồi luôn, cậu thấy sao?
— Mua sữa cho cậu sao lại không uống? Trứng trong ngăn bàn chạy đi đâu rồi? Tay có khác gì cái đũa không, cậu kén ăn thật đấy.
— Tối qua tôi lướt mạng thấy bảo ăn nhiều đường không tốt đâu, lần sau uống sữa đậu nành thêm ít đường thôi, trước tiên giảm nửa thìa.
— Thầy Tô ơi, bài khóa hôm nay còn chưa đọc đâu? Không nghe được giọng thầy em không ngủ được ó
— Bầu trời hôm nay có sao, cậu nhìn thấy chưa?
—–
Khi Hạ Trì trò chuyện cùng người tên ‘Star’ này, giọng điệu vô cùng thân mật, dường như sự dung túng và nuông chiều như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Hạ Châu vừa nhìn vừa cười, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Cậu ta kéo cuộc trò chuyện tới thời gian gần đây nhất, tin nhắn cuối cùng vào khoảng nửa tiếng trước.
Ông hai thằng bố mày đây: Mười giờ sáng mai, đừng quên.
Ông hai thằng bố mày đây: Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhất định phải gặp mặt cậu.
Star: Đã nhớ kĩ, sẽ không quên.
Mười giờ buổi sáng ngày mai.
Ngón trỏ của Hạ Châu dừng lại trên dòng chữ này, đọc thầm thời gian đó trong lòng vài lần.
Đúng lúc này tiếng nước trong phòng tắm bỗng nhiên dừng lại, Hạ Châu không hề hoảng sợ, đặt điện thoại về vị trí cũ, phủ chăn lên sau đó lặng lẽ rời phòng Hạ Trì, nhẹ nhàng khép cửa.
Cả căn phòng dường như chưa từng có ai vào, ví và điện thoại đã bị kiểm tra đều đặt đúng vị trí của nó, ngay cả nếp gấp chăn cũng y hệt ban đầu.
—–
Tắm xong Hạ Trì cầm khăn bông lau tóc loạn xạ, sau đó nằm lên giường, mở Wechat nhìn ảnh đại diện của Tô Tinh ngây ngốc một hồi, không biết chuyện gì đang xảy ra mà vừa nhìn đã thấy không ổn. Cảm giác khô nóng lại ập tới toàn thân, rõ ràng mới một ngày chưa gặp nhau nhưng hắn đã không thể nhịn được, kiếm chuyện vô cớ gửi tin nhắn Wechat cho Tô Tinh.
Ông hai thằng bố mày đây: Sáng nay uống cốc sữa đậu nành mà không ngọt bằng của cậu, uống như dở hơi.
Ông hai thằng bố mày đây: Tất cả là tại cậu.
Vài phút sau Tô Tinh mới trả lời lại.
Star: … Liên quan gì tới tôi.
Ông hai thằng bố mày đây: Tại sao cậu mua lại ngọt thế?
Ông hai thằng bố mày đây: Có phải cậu bỏ thuốc tôi không?
Hạ Trì liếm môi, gõ một dòng – ‘Nếu không thì sao tôi chỉ cảm thấy thế giới này chỉ mình cậu là ngọt nhất nhỉ’, đầu ngón tay do dự ở phím ‘gửi đi’ màu xanh lá vài giây, cuối cùng vẫn xóa cả dòng đi.
Bỏ đi, ngày mai gặp mặt thì nói cậu ấy biết.
Tô Tinh không biết tại sao mình gánh còng lưng tội danh hạ độc, cậu cười cười, xoay mình, nằm trên giường gõ phím.
Star: Bỏ rồi.
Star: Bỏ cậu thuốc gây não tàn.
Hạ Trì liếm răng hổ của mình, trả lời:
Ông hai thằng bố mày đây: Hôm nay cậu làm gì?
Star: Chẳng làm gì hết.
Thật ra Tô Tinh đã làm rất nhiều chuyện. Đầu tiên cậu tới cửa hàng bán quần áo, nhân viên hỏi cậu muốn mặc nhân dịp nào, cậu suy nghĩ một hồi không biết diễn tả buổi gặp mặt với Hạ Trì vào ngày mai là dịp gì thì hợp lí, vì vậy trả lời: “Tương đối chính thức.”
Nhân viên cửa hàng tỏ vẻ đã hiểu, dẫn cậu tới khu âu phục đưa cho cậu một bộ vest trang trọng nhưng cũng không quá lỗi thời.
Tô Tinh sững sờ, xua tay nói: “Muốn chính thức một chút, nhưng lại không để đối phương cảm thấy chính thức.”
Nhân viên cửa hàng chẳng hiểu mô tê gì, chưa bao giờ thấy khách hàng đưa ra yêu cầu nào như thế này.
Tô Tinh nhìn vẻ mặt khó hiểu của nhân viên bán hàng cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút vô lí. Cậu bật cười, trong lòng âm thầm cười rõ ràng ngày nào mình cũng gặp Hạ Trì, sao lần này lại cố tình ra vẻ như vậy chứ.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm trong việc mua sắm, quần áo thường ngày mặc cũng chỉ chọn ở chợ đầu mối một màu duy nhất, kích cỡ lớn nhỏ thế nào cũng được, nhưng lần này thì hơi khác một chút.
Muốn cho Hạ Trì thấy dáng vẻ chỉn chu nhất của mình.
Tô Tinh chọn tới chọn lui, cuối cùng mua được một chiếc áo lông màu trắng gạo và một chiếc quần đen form ôm.
—–
Hạ Trì dựa vào đầu giường, tắt hết đèn trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ ánh sáng vàng mờ ảo.
Ông hai thằng bố mày đây: Tôi cái gì cũng chưa làm, chỉ làm một việc duy nhất.
Star: Cái gì?
Ông hai thằng bố mày đây: Đợi cậu đó.
Đợi cả nửa ngày mà phía bên kia vẫn không có động tĩnh gì, Hạ Trì không đợi Tô Tinh trả lời, tiếp tục gửi tin nhắn.
Ông hai thằng bố mày đây: Thời tiết đêm nay không đẹp lắm, không có sao.
Ông hai thằng bố mày đây: Ngày mai có.
Star: Sao cậu biết?
Ông hai thằng bố mày đây: Chỉ là tôi biết.
Hắn đặt điện thoại lên ngực mình, nghĩ mình thế nào lại không biết.
Bắt đầu kể từ ngày mai, ngôi sao này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
—–
Biệt thự lớn như vậy còn có một phòng không bật đèn.
Hạ Châu ngồi bên cửa sổ, cả người chìm vào bóng tối vô tận.
Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã rất khuya, hôm nay là một ngày trời nhiều mây, trên bầu trời đêm không xuất hiện một ngôi sao nào.
Cậu ta cầm cây gậy dài bên cạnh cửa sổ. Cửa sổ đột ngột bị đẩy ra, gió lạnh ào ạt ùa vào căn phòng, cuốn theo tấm mành rèm bay phấp phới.
Tấm rèm phất qua mặt Hạ Châu, che kín đôi mắt âm u của cậu ta.
‘Mười giờ sáng ngày mai.’
Hạ Châu mở miệng, nhẹ giọng đọc một lần.
Cậu ta đẩy xe lăn tới mép giường, trên bức tường đối diện giường ngủ treo một bức ảnh chụp người phụ nữ đen trắng.
Hai tay Hạ Châu chống lên tay vịn xe lăn, vẻ mặt dữ tợn nâng cả người mình muốn đứng lên nhưng đôi chân cậu ta đã mất cảm giác, sinh hoạt trong nhà một thời gian dài khiến cơ thể cậu ta ngày càng suy yếu, cơ tay dần mất sức lực, cậu ta ngã phịch trở lại xe lăn.
Hạ Châu há miệng thở phì phò, cậu ta ngửa đầu nhìn bức ảnh chụp kia, hỏi: “Mẹ ơi, tại sao người chết trước kia không phải là bọn họ?”
Tất thảy tột cùng là vì cớ gì?
Vì cớ gì mà Hạ Trì có tất cả mọi thứ, hắn có mẹ, có cơ thể mạnh mẽ, có thể phách khỏe mạnh, hắn có thể chạy băng băng không kiêng nể gì hết, có thể sống tự do tự tại dưới ánh mặt trời.
Mười giờ sáng ngày mai, Hạ Trì sẽ có được nhiều hơn thế nữa.
Nhưng vốn dĩ hắn không xứng.
Hạ Châu lẳng lặng ngồi đó. Một lúc lâu sau, cậu ta di chuyển xe lăn vào phòng tắm, vặn công tắc vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước xuống mức thấp nhất.
‘Rào rào –’
Nước lạnh ướt đẫm xối từ đầu xuống chân, cơn ớn lạnh bắt đầu từ những đầu ngón chân rồi lan khắp toàn bộ cơ thể.
—–