Sáng sớm thứ hai, Lý Lãng gặp Hạ Trì cầm túi bánh bao ngoài cổng trường.
Như thường lệ, thứ hai là ngày Hạ lão đại ghét nhất trong tuần. Cứ mỗi thứ hai hàng tuần trông hắn vô cùng gắt gỏng, chỉ cần trừng mắt cũng có thể dọa khóc con nhà người ta. Nhưng hôm nay lại khác, mặt mày Hạ Trì vui tươi hớn hở, bước chân nhanh nhẹn nhẹ như không, còn huýt sáo.
“Lão đại, mày trúng vé số? Sao vừa mới sáng bảnh mắt ra tâm trạng đã phơi phới vậy?” Lý Lãng bị gió lùa vào cổ, vừa run rẩy vừa hỏi.
Hạ Trì liếc nhìn hắn, thoải mái nói: “Mày có bạn gái không? Có bạn trai không?”
Lý Lãng lắc đầu đầy khó hiểu.
“Tao với mày không phải là người cùng một thế giới.” Hạ Trì nhướng mày.
Lý Lãng gãi đầu, bỗng một trận gió lạnh thổi tới, hai người đồng thời run rẩy, nhanh chóng chạy vào lớp.
Hạ Trì sợ bánh bao nguội nên ôm túi giấy vào trong ngực, may sao tới lớp vẫn nóng hổi.
Tô Tinh tới lớp trước, đang lật quyển vở bài tập Hóa học.
“Cóng chết tớ mất, hôm nay lạnh vãi.” Hạ Trì đưa túi giấy tới trước mặt Tô Tinh, “Ăn mau lên, hôm nay dậy sớm nên mua được bánh trứng sữa cho cậu. Mọi người ăn bánh bao gì cũng lớn được, cậu nói xem sao cậu lại mong manh…”
Hạ Trì vừa nói vừa cầm lấy cốc sữa đậu nành Tô Tinh đặt trên bàn một cách tự nhiên, hút một ngụm lớn bằng ống hút Tô Tinh đã dùng qua.
Tô Tinh lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu.
Lý Lãng cũng chạy một mạch lên lớp, miệng khô khốc, hắn buông balo xuống, khum bàn tay lại hà hơi hai lần rồi cũng cầm cốc sữa đậu nành kia lên một cách tỉnh bơ, vừa mới giơ tay, Hạ Trì lập tức bắt lấy cổ tay hắn.
“Ranh con mày làm gì đấy?”
Lý Lãng: “Khát thì uống sữa đậu nành chứ sao.”
Hạ Trì giật lại cốc sữa đậu nành như gà mái mẹ giữ mồi: “Ra cửa rẽ trái đi thẳng tới cuối hành lang, khát thì tự uống nước của mình đi!”
Lý Lãng tủi thân, ra cửa rẽ trái đi thẳng tới cuối hành lang không phải là đường tới nhà vệ sinh sao?
“Học sinh giỏi, tại sao đại ca được uống mà tôi không được?” Lý Lãng tố cáo.
Hạ Trì gác chân, vẻ mặt đắc ý: “Chính là vì tao có thể uống còn mày không thể.” Hắn vừa khoe khoang xong đột nhiên có chút thiếu tự tin, quay đầu cà lăm hỏi Tô Tinh, “Cậu nói đúng không?”
Tô Tinh ngẩng đầu từ trang sách lên, nhìn Lý Lãng, bình tĩnh nói: “Cậu ấy có thể, cậu không thể.”
Hạ Trì hưng phấn tới mức suýt chút nữa lông mày biến thành hai cánh chim bay lên tận trần nhà.
Sáng sớm Lý Lãng đã uống gió Tây Bắc trước, lại ăn thêm bụng tức anh ách, giận dữ đi tìm Lông xanh kể khổ.
Hạ Trì hút từng ngụm sữa đậu nành, hắn không chịu nổi khi uống hết một lần, liếm liếm ống hút trong miệng.
Kì lạ thật, tại sao ống hút này còn ngọt hơn cả sữa đậu nành thêm đường vậy?
Hắn lén lút liếc nhìn Tô Tinh, bé Trạng nguyên đang gặm bánh bao.
Trên khóe môi cậu dính một ít nhân trứng sữa, cậu vươn đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm khóe miệng. Nhân trứng sữa được đầu lưỡi nhỏ cuốn đi, chỉ còn đọng lại một vệt nước nhỏ ẩm ướt nơi khóe môi.
Yết hầu Hạ Trì lăn lên xuống, nuốt nước miếng một cách bất giác.
Tô Tinh lật một trang sách: “Cậu thèm bánh bao?”
Hạ Trì vặn thân mình, nói đầy ẩn ý: “Tớ thèm thịt.”
Tô Tinh chậm rãi ăn xong một chiếc bánh bao, vươn tay muốn lấy cốc sữa đậu nành của mình nhưng lại quơ phải không khí chỗ góc bàn, lúc này Hạ Trì mới phản ứng lại, đưa sữa đậu nành cho Tô Tinh.
Ống hút vừa bị hắn vừa cắn vừa mút trong miệng nát không thể nhìn nổi, Tô Tinh điềm nhiên như không rút tay về, tiếp tục đọc sách của mình.
Hạ Trì xấu hổ xoa xoa cái gáy, mặt dày hơn da đít voi nói: “Vẫn hút được, chê à, cậu làm quá ghê.”
Tô Tinh phổ cập khoa học: “Trong nước bọt chứa hàng trăm loại vi sinh vật, là nơi sinh sản của vi khuẩn…”
Hạ Trì nghe mấy thứ này muốn nổ tung đầu, hắn ngoáy lỗ tai, nói: “Cậu sớm muộn gì cũng phải trao đổi nước bọt với tớ…”
Tô Tinh lạnh lùng liếc qua, Hạ Trì biết điều im mồm ngay lập tức, giơ ngón tay làm dấu chéo trên môi.
—–
Lý Lãng tám chuyện với Lông xanh một lúc sau đó mặt tươi như hoa về chỗ. Lông xanh vừa mới kể cho hắn bộ phim hành động tình cảm Âu Mĩ tối qua nó xem, hai Beta nam cùng nhau dùng một chút pheromone kích thích tình thú, lấy một chiếc ống hút mềm làm đạo cụ, cảm xúc mãnh liệt tỏa ra tứ phía, khiến hắn nhiệt huyết sục sôi.
Hắn về chỗ ngồi của mình thấy cốc sữa đậu nành trên bàn Hạ Trì liền cười gian tà hai tiếng, mở miệng nói vớ va vớ vẩn: “Lão đại, nghe nói cắn ống hút thì năng lực đó đó khỏe cực kì, Lông xanh vừa mới nói với tao…”
“Khỏe con mẹ mày! Cút cút cút, đéo hiểu mày nói cái quần què gì hết!”
Hạ Trì chửi hắn một câu, Lý Lãng trưng bộ mặt khó mà hiểu nổi: “Bình thường mày xem đa dạng khác gì bọn tao đâu, cái ổ cứng kia của mày…”
“Đừng nói gì với tao hết, lập tức chép hai chữ ‘trong sáng’ một trăm lần ngay bây giờ cho tao!” Hạ Trì cho hắn ăn một đạp chân.
Lý Lãng cảm giác một ngày mới vẫn chưa chính thức bắt đầu nhưng hắn đã ôm một bụng quá nhiều ấm ức.
Vẻ mặt Tô Tinh tự nhiên, Hạ Trì ngồi bên cạnh lại ngượng ngùng một mình.
“Ừ thì… tớ không hay cắn ống hút đâu,” Hắn muốn giải thích cho Tô Tinh một chút, lời nói vừa ra khỏi miệng liền nhận ra có gì đó sai sai, vì vậy vội vàng bổ sung, “ý tớ là có một số người không cắn ống hút cũng rất khỏe.”
Tay Tô Tinh lật trang sách khựng lại: “…”
Sự lúng túng đơn phương ban đầu đã thành công biến thành sự bối rối giữa hai người.
Hạ Trì tự vả mình hai phát trong lòng, hắn khịt mũi, vẫn còn muốn bổ cứu một chút: “Chuyện này không thể nói rõ, thực tế thế nào sau này cậu sẽ biết.”
Tô Tinh lấy tai nghe từ trong ngăn bàn ra đeo lên.
Hạ Trì một tay đặt lên trán, tựa vào lưng ghế, ngẩng mặt nhìn trần nhà.
Yêu đương khó thật đấy.
—–
Người khác yêu đương như thế nào Hạ Trì không biết, hắn chỉ biết trên thế giới này không ai có một người bạn trai đứng đắn như của hắn.
Rõ ràng người yêu ngồi ngay bên cạnh vậy mà không thể ôm cũng không thể chạm vào cậu ấy, nguyên một buổi sáng nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn của Tô Tinh tới ngẩn người, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.
Tới giờ Ngữ văn, Tô Tinh đang làm đề Tiếng Anh, Hạ Trì lấy bút chọc chọc khuỷu tay cậu.
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì?”
“Sao cậu không ngắm tớ?” Hạ Trì hỏi vô duyên vô cớ.
“… Tớ ngắm cậu làm gì?’
“Con mẹ nó tại sao lúc nào tớ cũng muốn ngắm cậu?”
“Sao tớ biết được?”
Hạ Trì nói: “Tớ đẹp trai thế này mà không muốn ngắm tớ à?”
Tô Tinh xoay bút hai vòng, nhẹ giọng nói: “Muốn, nhưng tớ nhịn.”
Đờ mờ!
Trong lòng Hạ Trì phừng phừng lửa giận, nếu còn kiên nhẫn nữa thì hắn không phải là đàn ông!
—–
Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết Thể dục, Tô Tinh tới nhà vệ sinh vào giờ giải lao.
Cơ sở vật chất nhà trường có hạn, không thể phân chia nhà vệ sinh theo sáu giới tính một cách cẩn thận, vì vậy nhà vệ sinh nam được phân chia từng gian riêng biệt nhằm phòng tránh sự ảnh hưởng pheromone lẫn nhau một cách tối đa.
Tô Tinh mở cửa một gian, vừa bước một chân vào thì phía sau lưng có người tiến tới bất ngờ, một tay ôm lấy eo cậu, nhanh chóng chen vào trong gian, ấn chốt khóa, xoay người đè cậu lên cửa.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đứng đối diện nhau có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương một cách rõ ràng.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân đi lại, tiếng gian bên cạnh đóng cửa vào mở cửa ra.
“Cậu làm gì?” Tô Tinh nhíu mày, hỏi bằng giọng thở().
(): Breathy voice, giọng nhiều hơi, khi nói nghe rõ tiếng thở, nhẹ nhàng mà vẫn sexy ấy
Hạ Trì áp trán mình lên trán Tô Tinh, hai tay chống lên vị trí cạnh tai Tô Tinh trên cửa, nhìn chằm chằm đôi mắt cậu: “Muốn ôm một lát, lâu lắm rồi chưa ôm cậu.”
Tô Tinh khẽ cười: “Lâu cái rắm! Tối hôm qua vừa mới…”
Cậu còn chưa kịp nói dứt lời thì đột nhiên hai mắt mở to, Hạ Trì tự động tiến lại gần khiến cậu không khỏi bất ngờ.
Môi Hạ Trì hôn nốt ruồi dưới khóe mắt cậu, vuốt ve nhẹ nhàng một hồi, sau đó dường như không thấy thỏa mãn nên vươn đầu lưỡi liếm thử.
Một cảm giác ấm nóng ẩm ướt truyền tới khóe mắt, hai lòng bàn tay Tô Tinh áp chặt trên ván cửa, đầu óc tựa như chiếc tivi đồ cổ đứt quãng kẹt cứng.
“Ngọt lắm.” Hạ Trì thu đầu lưỡi về, nở một nụ cười tinh quái, chiếc răng hổ nếm được vị ngọt chống môi dưới đầy kiêu ngạo.
Tô Tinh tỉnh táo lại sau cơn choáng váng, đấm nhẹ một cú lên hông Hạ Trì: “Mẹ nó cậu còn học được cách đánh úp cơ à?”
Hạ Trì rút một bàn tay về, sau đó nắm chặt lấy gáy Tô Tinh, thấp giọng nói: “Bây giờ không đánh úp nữa, tớ muốn trao đổi hàng trăm loại vi sinh vật vi khuẩn cùng cậu, không biết cậu có đồng ý không?”
Ngoài miệng hắn trưng cầu lời đồng ý của Tô Tinh nhưng trên thực tế bàn tay mạnh mẽ đã cố định cổ Tô Tinh, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tại đôi môi nhạt màu của Tô Tinh.
Tô Tinh khẽ cong ngón tay lại, phía sau là ván cửa nhựa lạnh lẽo, trước mặt là lồng ngực vững chãi của Hạ Trì.
Cậu không thể né tránh, cũng không có ý định bỏ trốn, ngoan ngoãn thuận theo rủ lông mi xuống.
Hạ Trì tới gần hơn một chút, tiếng tim đập thình thịch của hai người trong không gian nhỏ hẹp mờ ám cứ đến rồi lại đi, hơi thở chộn rộn phả lên môi đối phương khi hai người tiến sát gần nhau hơn.
—–
“Lão đại! Ra ngoài chơi bóng đê!” Lý Lãng đột nhiên ngoạc mồm kêu lớn.
Lông xanh nói tiếp: “Vừa rồi thấy lão đại vào nhà vệ sinh mà? Đâu rồi?”
Hai tay Tô Tinh run lẩy bẩy, mở to hai mắt.
“!”
Hạ Trì gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu, một tay đập mạnh lên ván cửa.
Bọn Lý Lãng nghe theo tiếng động bước tới gõ cửa gian đó: “Lão đại nhanh lên đê! Ngũ hổ lớp chỉ thiếu mỗi mình mày thôi đấy! Vẫy vẫy chú chim nhanh lên rồi ra ngoài đê!”
Tô Tinh đẩy Hạ Trì ra, sửa soạn lại quần áo của mình, hít sâu hai hơi, sắc mặt có chút ửng đỏ, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Lý Lãng: “???”
Lông xanh: “!!!”
Hai người không hẹn mà cùng rướn cổ vào trong gian xem, Hạ Trì ngồi xổm lên nắp bồn cầu, châm một điếu thuốc, áp suất thấp bao trọn toàn thân.
Lý Lãng: Đánh nhau ở trong đó?
Lông xanh: Yêu đương vụng trộm kích thích vãi nồi!
“Nhìn cái gì mà nhìn?!” Hạ Trì rống lên một câu, “Sau này tao đi vệ sinh mà còn dám đi tìm tao thì bố vặt trứng chúng mày đi xào cà chua!”
Nửa dưới của hai người chợt lạnh, hai tay túm đũng quần và mông mình, mặt xám ngoét chạy đi.
—–
Buổi chiều có kết quả kì thi giữa kì, Lý Lãng xắn tay áo đợi nửa ngày, vừa lên danh sách đã vội vã đăng nhập vào trang web xem.
Tô Tinh giành hạng nhất không chút hồi hộp nào, đồng thời cũng là hạng nhất toàn thành phố, cao hơn người xếp vị trí thứ hai chín điểm.
“Tao thấy Tư Ca kia chắc sắp tức tới khóc rồi.” Ngô Siêu cười hì hì nói.
“Tổng điểm của lớp đâu? Lớp mình hạng mấy?” Lông xanh gấp gáp không chịu được nữa.
Ngón tay Lý Lãng lướt chuyển trang trên điện thoại: “Đừng vội đừng vội, thành tích cá nhân rồi mới tới thành tích lớp, tao chuyển trang… !”
“Mày điếc cái gì? Rốt cuộc là bao nhiêu?”
Hạ Trì khoác vai Tô Tinh, uể oải nói.
“Hạng nhất! Tổng điểm trung bình cao hơn bốn điểm so với hạng hai! Này không đáng vãi lờ à?!” Lý Lãng ném điện thoại, gào lên kích động.
“Đờ mờ luôn!” Vẻ mặt Lông xanh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là mừng rỡ như điên, ngực dán ngực ôm lấy Lý Lãng thật chặt.
“Lũ đần.” Hạ Trì cười mắng, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Tô Tinh, phát hiện Tô Tinh cũng đang cười.
Sau khi tan học, mọi người nói muốn tìm một nơi để ăn mừng, bảo Tô Tinh gọi Chu Cẩn Ngôn tới.
Vừa mới ra ngoài cổng trường, Tô Tinh còn chưa kịp lấy điện thoại ra đã phát hiện Chu Cẩn Ngôn đang ngồi ngây ngốc trên bậc thềm trước cửa hàng trà sữa đối diện.
“Ây dô mắt kính nhỏ đấy à, đang định gọi cậu đây!” Lý Lãng lên tiếng chào hỏi.
Chu Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt tủi thân, khóe miệng trễ xuống: “A Tinh, mình thất tình rồi.”