Lúc Tô Tinh ra ngoài đã là sáu giờ mười lăm, đường chân trời xuất hiện chút ánh sáng mờ ảo, tro bụi bám lên những phiến lá trên cành cây. Những chiếc lá rụng đêm qua vẫn chưa được quét dọn, Tô Tinh giẫm lên, tiếng lá khô giòn rách vỡ vang khắp nẻo đường.
Đường đi không một bóng người, cậu khoác balo rời khỏi khu Như Ý, khi tới ngã tư đường trông thấy một tia sáng chói lòa từ xa đang dần tới gần, xé ngang màn sương sớm, và tiếng động cơ xe máy ngày càng rõ ràng hơn.
Hạ Trì đội mũ bảo hiểm, lái motor vẫy tay với Tô Tinh.
Tô Tinh đứng bên đường hét lên với Hạ Trì: “Đèn—đỏ—”
Hạ Trì dừng xe bên kia đường, một chân chống đất, lật tấm kính chắn mũ bảo hiểm lên, nhìn ngang liếc dọc cũng không thấy một ai rồi đáp: “Không có người đợi đèn đỏ làm gì!”
“CCTV đó đồ đần!” Tô Tinh nói.
Hai người nhìn nhau qua con đường khoảng chừng mười mấy mét, khuôn mặt Hạ Trì có chút mờ ảo giữa màn sương sớm, Tô Tinh ngắm nhìn hắn kĩ càng từng chút một, ánh mắt Hạ Trì đong đầy ý cười khiến con sóng trong lòng cậu khẽ gợn lăn tăn.
Số giây đèn đỏ từ ba mươi xuống mười, kí hiệu người nhỏ màu đỏ trên đèn giao thông đã bắt đầu nhấp nháy. Đếm ngược chỉ còn ba giây nữa, Tô Tinh nắm lấy quai balo rồi chạy một mạch, Hạ Trì ngồi trên xe dang đôi tay đón lấy cậu, khi Tô Tinh chạy tới, Hạ Trì ôm chầm cậu, một tay đặt lên gáy cậu, tay còn lại xoa cậu trong lòng mình.
“Bị thương chỗ nào?” Hạ Trì khẽ thở dài, “Còn đau không?”
“Ở tay.” Tô Tinh thì thầm đáp lời, xòe bàn tay cho hắn xem, “Lúc nãy đau, bây giờ hết rồi.”
Trên bàn tay cậu có một vết nông không quá dài, chỉ bị xước da một chút, không chảy máu nhưng vùng da quanh vết thương lại đỏ nhợt nhạt.
Không phải vết thương quá nghiêm trọng, trái tim treo lơ lửng suốt sáng sớm tinh mơ cuối cùng cũng rơi xuống.
“Anh đây thổi phù phù cho cậu nhé.”
Hạ Trì cởi găng tay và mũ bảo hiểm, nắm tay Tô Tinh khum lại hà vào lòng bàn tay cậu hai hơi. Sáng sớm hắn vội vội vàng vàng ra khỏi nhà chưa kịp cạo râu, sợi râu vừa ngắn vừa cứng đâm vào lòng bàn tay cậu, Tô Tinh thu tay về, ẩn nhẹ cằm Hạ Trì: “Râu, cọ ngứa.”
“Được đấy ông trời con, còn chê à?” Hạ Trì nâng mặt Tô Tinh chơi đểu, cằm cọ tới cọ lui trên má cậu, hỏi cậu, “Thế này càng nam tính hơn phải không?”
Tô Tinh cười tránh đi, đội chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt Hạ Trì mua cho cậu, trèo lên yên sau, hai tay ôm eo Hạ Trì rồi bàn tay đút vào túi áo hắn.
Xe của Hạ Trì vừa được đưa đi sửa sang lại cách đây không lâu, thay ống xả mới, sơn lại thân xe, đầu hổ vàng giương nanh múa vuốt đã biến mất, thay vào đó là một ngôi sao năm cánh.
Đèn giao thông bắt đầu nhảy màu đỏ một lần nữa, Hạ Trì hỏi: “Còn bốn mươi giây nữa, làm sao bây giờ?”
“Đợi chứ sao.” Tô Tinh dựa lên lưng hắn trả lời.
“Hôn môi cái nào,” Hạ Trì quay đầu lại, nói, “còn ba mươi giây nữa.”
Tô Tinh ngẩng đầu, hai chiếc mũ bảo hiểm đập vào nhau tạo ra âm thanh ngắn giòn.
“… Mẹ nó cậu,” Tô Tinh choáng váng sau cú va chạm này, cậu đỡ mũ bảo hiểm lắc lắc đầu, “đồ ngốc!”
Hạ Trì ngẩn người hai giây rồi bật cười thành tiếng. Đèn đỏ đã chuyển xanh, hắn nói: “Ôm chặt, xuất phát!”
Hạ Trì đèo cậu tìm một quán mì, gọi hai bát mì cải bẹ thịt băm.
Mì vẫn chưa được bưng lên, Tô Tinh một tay chống cằm, ngẩn ngơ ngắm Hạ Trì chăm chú.
Hạ Trì lấy hai đôi đũa và bát, vừa tráng nước sôi khử trùng vừa nói: “Lát nữa phải đi mua thuốc, vết thương dù nông cũng có khả năng bị nhiễm trùng.”
Tô Tinh trầm mặc không đáp lại một lời, Hạ Trì ngước mắt lên thì thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Hắn cầm thìa quơ trước mặt Tô Tinh: “Đầu ngỗng ngu ngốc, ngắm anh đẹp trai đến ngu người rồi à?”
“Không bôi thuốc đâu,” Tô Tinh nói, “ngắm cậu là đủ rồi.”
“Nói vớ vẩn cái gì đấy?” Hạ Trì véo nhẹ đầu mũi cậu.
Tô Tinh dựa vào lưng ghế với vẻ mặt thoải mái: “Dù vết thương lớn nhỏ thế nào, có đau bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần ngắm cậu là khỏi rồi.”
Hạ Trì thực sự là thần dược của cậu, đặc biệt là có tác dụng giảm đau rõ rệt.
“Ngốc ạ.” Hạ Trì có chút sững sờ, sau đó nói tiếp, “Tớ có thể chữa lành vết thương bằng cách cậu nhìn tớ à? Tớ soi gương cả ngày cũng không biết mình có siêu năng lực này đâu đấy.”
Đúng lúc hai bát được bê ra đặt lên bàn, Tô Tinh ngắm Hạ Trì qua làn hơi nghi ngút.
Hôm trước đã có kết quả kì thi cuối kì, Hạ Trì làm bài khá tốt, nếu giữ vững phong độ không chừng có khả năng thi một trường đại học hạng hai, thậm chí có thể hừng hực tiến vào đại học hạng nhất. Hắn đẹp trai lại tốt tính, ai cũng chơi được và không thiếu bạn bè xung quanh. Hạ Trì có rất nhiều sở thích, chẳng hạn như bóng rổ, e-sport, giày thể thao và figure tất cả đều phiên bản giới hạn. Hắn có chút nghiên cứu về xe máy, nói với Tô Tinh rằng sau này muốn mở một xưởng tân trang.
Không phải Tô Tinh chưa từng nghĩ tới những chuyện này, cũng có thể nói rằng cậu không dám nghĩ.
Vấn đề này giống như một cánh cửa bí ẩn, cậu không biết đằng sau cánh cửa sẽ là gì, có thể là con đường bằng phẳng, cũng có thể là vực thẳm sâu hoắm.
So với Hạ Trì thì cậu thực sự vô cùng nhàm chán, không có bao nhiêu bạn bè, hơn mười mấy năm cũng chỉ đếm ra được một mình Chu Cẩn Ngôn; ngoại trừ đánh nhau và học hành thì cái gì cũng chẳng hay, không có sở thích gì đặc biệt, năm mười tuổi có học khúc côn cầu trên băng một thời gian nhưng sau tai nạn của bố cậu, cậu không có tiền cũng không có thời gian để bận tâm đến sở thích của mình.
Cậu y hệt con hamster bị mắc kẹt trong lồng chạy, cứ mãi quẩn quanh trong vòng luẩn quẩn làm việc, kiếm tiền, học tập và thi cử.
Hạ Trì múc một thìa tương ớt lớn, húp nước dùng sau khi trộn đều bát mì, hắn thè lưỡi thở phì phò vì quá cay, rút một tờ khăn giấy xì mũi.
Tô Tinh bật cười. Hạ Trì chính là người có khả năng biến những chuyện bình thường một cách tầm thường trở nên thú vị sinh động hơn bao giờ hết.
Cậu là mục nát, chính Hạ Trì đã hóa cậu thành kì diệu hơn tất thảy.
Thói quen khi ăn mì của Tô Tinh là cuộn mì vào đũa, cậu gắp mì rồi vừa cuộn vừa hỏi: “Nếu tớ… chẳng cẩn thận chút nào, đã vậy còn hay bị thương, nhưng lại không nhịn được đau, vậy cậu có sợ không?”
“Sợ cái gì?” Hạ Trì vẫn chưa khỏi bàng hoàng vì độ cay của ớt, lè lưỡi hỏi.
“Giống như hôm nay ấy, ngủ không ngon,” Tô Tinh cuốn mì rồi múc một thìa nước dùng rưới lên chỗ mì cuốn, ánh mắt không hề nhìn Hạ Trì, “nếu trời lạnh như vậy còn phải lái xe tới đón tớ, nếu lúc nào tớ cũng như vậy, cậu có sợ không?”
“Sợ chứ.” Hạ Trì nói.
Bàn tay cầm thìa của Tô Tinh khẽ run lên, giọt canh nóng bắn lên bàn.
“Sợ cậu đau không nói cho tớ biết,” Hạ Trì nói, “nên ước gì có thể ôm cậu giấu vào lòng, đi chỗ nào thì đưa cậu tới chỗ ấy, nếu cậu ra ngoài một mình trên ba mươi phút phải gọi điện báo cáo.”
“Được chứ.” Tô Tinh rút một tờ khăn giấy lau giọt canh trên bàn, im lặng một hồi rồi nói, “Nếu vậy tớ sẽ biến thành hamster, cậu có thể đặt tớ trong lồng sắt nhỏ đem tớ đi mọi lúc mọi nơi.”
“Coi chừng khó đấy,” Ngón tay Hạ Trì duỗi ra chống trán, nhìn Tô Tinh cười, răng hổ nhòn nhọn lặng lẽ nhô lên, “cho dù có là hamster thì nhất định cậu sẽ là con nhõng nhẽo nhất, kén ăn còn thích rì rầm, phải cung phụng ăn ngon mặc đẹp.”
Tô Tinh ăn một miếng mì lớn, húp thêm một thìa nước dùng nóng hổi, cảm giác lạnh lẽo cuối cùng cũng tan biến và các tế bào trong cơ thể cuối cùng cũng ấm dần lên.
Cậu chẳng quan tâm gì sất, cho dù sau cánh cửa kia có là vực thẳm đi chăng nữa, cũng có Hạ Trì đỡ lấy cậu.
Cậu là loại người thô ráp xù xì kinh khủng, chỉ có đồ ngốc Hạ Trì mới đặt cậu trong lòng bàn tay như một bảo bối đáng kiêu hãnh.
—–