Bảo Hân vội vã chạy vào phòng, khoá trái cửa lại. Ngón tay được Hoàng Bảo Nam băng bó kĩ lưỡng bằng băng gạc đã chuyển thành màu đỏ thẫm, máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng.
Con bé vội lấy từ sâu dưới hộc tủ một chiếc hộp bằng bằng bìa cứng màu trắng. Bên trong là ống tiêm và vài lọ dung dịch màu vàng nhạt. Chiếc hộp này nó mới nhận được ngày hôm qua, định lúc nào có thời gian sẽ thử, không ngờ là nhanh như vậy đã phải dùng tới.
Con bé hút dung dịch từ hai lọ vào ống tiêm, nó nhăn mặt chọc mũi kim xuống cánh tay rồi từ từ nhấn pistong.
Ống thuốc cạn dần, con bé cảm nhận được cánh tay tê rần.
Nó dọn đồ đi, thay quần áo, nhanh chóng đi ra phòng khách.
Hoàng Bảo Nam cặm cụi pha nước cam trong phòng bếp. Khi hắn quay lại phòng khách thì thấy Bùi Bảo Hân ngồi ở sôfa, khuôn mặt hơi hồng, trên sống mũi có chút mồ hôi.
Hắn đặt ly nước cam xuống bàn:
- Cậu uống đi.
Bàn tay Bảo Hân vươn ra, vừa chạm tới ly nước liền rụt lại. Cơn đau thắt ở bụng truyền tới làm nó nhăn mặt, trong lồng ngực tim nó cũng đập nhanh hơn, gần như loạn nhịp.
Hoàng Bảo Nam nhận ra sự khác thường của nó, vội vàng chạy tới bên con bé hỏi:
- Cậu bị gì vậy? Không sao chứ?
Bảo Hân lắc đầu nhưng miệng thoát ra những hơi thở nặng nhọc.
Mồ hôi trên người nó đã ướt một khoảng lưng áo, khuôn mặt đỏ bừng, mi tâm nhíu lại. Hắn thấy con bé không trả lời vội lay nhẹ vai nó nhưng con bé gục đầu xuống tay hắn thở dốc, hắn thấy bàn tay đang túm vạt áo mình đã trắng bệch và run rẩy, hắn vội bé con bé vào phòng.
Gần hai tiếng trôi đi, con bé cuối cùng cũng khó khăn mà đi vào giấc ngủ. Cả người mệt mỏi nằm trong chiếc chăn ấm áp, mái tóc hung đỏ xoà trên gối trắng, khuôn mặt mệt mỏi, chân mày vẫn hơi nhân, hàng mi nhắm nghiền run rẩy.
Bảo Nam ngồi bên giường, trái tim đã thôi nhói lên, đôi mắt không rời cô gái kia.
Lúc này nhìn nó thật lạ. Hắn đã quen với vẻ kiên cường cùng chút lạnh lùng nơi khuôn mặt xinh xắn ấy, khi tức giận sẽ như con mèo nhỏ xù lông giương vuốt dọa dẫm, còn bây giờ lại trên người toát ra vài phần dịu dàng cùng yếu đuối.
Giây phút nó đưa đôi mắt ướt sũng nhìn hắn như van nài hắn đừng gọi bác sĩ, một hình ảnh vụt qua đầu hắn.
Hình ảnh một cô bé mũm mĩm, mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh,dài qua thắt lưng buông dài bay theo gió đang đứng giữa cánh đồng hoa Bồ công anh trắng tinh khiết. Cô bé đang khóc, đôi mắt to tròn, ngập nước tràn đầy buồn bã và tiếc nuối.
Hình ảnh đó khiến tim hắn nhói lên từng đợt. Hắn không nhớ ra là hắn nhìn thấy cô bé đó ở đâu, sao cô nhóc đó lại có đôi mắt buồn như vậy.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ hắn chợt bị phân tâm bởi một tập giấy ở dưới chiếc nệm nó đang nằm bị lộ ra một góc. Điều gì đó thôi thúc khiến hắn vươn tay lấy tập giấy.
Những thứ trong đó khiến hắn rất ngạc nhiên. Tập giấy gồm mười mấy tờ đều là thông tin về gia đình hắn, từ ông nội tới bố mẹ hắn.
Những trang tiếp theo là thông tin về diễn viên Mai Trúc Lệ, Châu Tĩnh và vài người hắn không biết. Trang cuối là thông tin về Trần Bá Sơn cùng công ty của ông ta và về khách sạn Mita.
Hắn nghi ngờ nhìn nó, không lẽ nó có sở thích tìm thông tin về người quen. Thông tin nó có chi tiết tới mức chính hắn cũng phải bất ngờ.
Lặng lẽ rời phòng, hắn sẽ chờ câu trả lời từ nó.
Điều hắn không biết rằng, những cái tên trong đó đều là mấu chốt của một sự việc khiến hắn sẽ bất ngờ gấp vài lần nữa.