Khi nó tỉnh giấc đã là giờ chiều. Cô nhóc tên Minh Thư kia cũng đã về, Hoàng Bảo Nam cũng không thấy đâu. Con bé khẽ hừ một tiếng:
- Đi luôn đi. Đừng để tôi thấy mặt hai người nữa. Em gái cái gì chứ. Tôi mà là em gái tên nhóc con đó sao. Hừ. Mơ đi.
giờ đêm. Quán bar Lucky Day.
Bảo Hân tháo tai nghe ra, đi vào phòng thay đồ cho nhân viên lấy balô. Trong phòng có rất nhiều vũ nữ đang thay đồ để ra tăng ca. Con bé vừa thay áo vừa nghe họ kháo nhau.
- Nghe nói Minh Thư là bạn gái Bảo Nam hả?
- Ờ. Tôi cũng nghe vậy đó. Hình như cô ta là con gái của giám đốc công ty KM bên thành phố S đấy.
- Con nhỏ đó cũg xinh. Coi như xứng đôi đi.
- Aizz. Bao giờ chúng ta mới có phúc yêu được một người như cậu ta chứ.
- tám vừa thôi. Muốn kiếm được người như cậu chủ các người cũng phải đi làm biết chưa.
Cả đám giải tán, mỗi người một việc đi hết. Căn phòng còn lại mỗi con bé ngồi ngây ngô, suy nghĩ linh tinh. Trong trái tim nổi lên một cảm giác khó chịu không thể diễn tả.
Bùi Bảo Hân đứng thẫn thờ ở hành lang. Gió lạnh thổi tới, táp vào mặt, vào tay, luồn vào tóc, len tới từng tấc da thịt buốt giá. Đôi mắt đen láy mờ mịt phủ một lớp sương mỏng, không kìm được khiến lệ trào ra, chảy qua gò mà chạm tới khoé môi, vị đắng ngắt.
Nó đặt bàn tay đè lên lồng ngực, nơi trái tim nó đang đập loạn lên, càng đập, càng đau. Tê tái tới tâm can.
Thời tiết chính là không lạnh bằng thứ nó thấy trước mắt.
Ngoài ban công quán bar, một đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt. Cô gái vòng đôi tay ôm chặt cổ chàng trai, mái tóc xù bay loạn che khuất khuôn mặt hai người. Nhưng nó nhận ra họ chính là Bảo Nam là Minh Thư.
Một cảm giác trỗi dậy trong lòng nó, khiến lồng ngực đau tức đến khó chịu.
Mặc kệ bây giờ đã là một giờ sáng, con bé vẫn lê bước trên đường. Đầu óc trống rỗng, toàn thân mỏi rã rời.
Nó về đến nhà đã là hai giờ hơn. Trong nhà vẫn sáng đèn phòng khách. Con bé khẽ nhếch môi cười:
" Hắn đợi mình sao? Có thể à?"
Đúng là Hoàng Bảo Nam ngồi ở sôfa liên tục xem đồng hồ. Thấy cửa mở hắn vội hỏi:
- Sao giờ cậu mới về?
Không nhận được câu trả lời từ nó Bảo Nam liền đi gần kéo tay nó lại. Con bé thấy thế liền vùng ra, do hất mạnh quá mà con bé loạng choạng đụng vào tường. Nó ôm bả vai, dù đau nhức nhưng miệng không ngừng lải nhải:
- Tránh ra. Đừng chạm vào tôi. Đừng chạm vào người tôi.
- Bùi Bảo Hân cậu uống rượu sao?
- Tại sao tôi không được uống chứ?
- Cậu đã đi đâu? Anh quản lý nói cậu tan ca từ lúc h. Bây giờ là mấy giờ rồi?
Bùi Bảo Hân đứng lại trước của phòng ngủ, quay người nhìn Bảo Nam, cất giọng khàn khàn vì say:
- Không ngờ cậu quan tâm tôi tan ca lúc mấy giờ cơ đấy.
Hắn biết là nó đã say nên không muốn cãi vã, hạ giọng xuống nhắc nó:
- Muộn rồi cậu đi ngủ đi. Sáng mai còn phải lên trường nữa.
Nó biết hắn muốn chấm dứt cuộc nói chuyện nên cũng bỏ vào phòng.
Con bé mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người ngồi trước bàn trang điểm lau khô mái tóc. Sau khi tắm nó có tỉnh ngủ hơn đôi chút, nhưng hình ảnh ở quán bar và những lời của mấy cô vũ nữ cứ quanh quẩn trong đầu nó. Con bé ngồi thần người ra một lúc lâu rồi bất ngờ đứng bật dậy đi ra ngoài.
Hoàng Bảo Nam đang nằm trên giường, khó khăn dỗ dành giấc ngủ thì nghe tiếng mở cửa phòng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng bóng người lờ mờ tiến lại giường khiến hắn ngạc nhiên. Giữa không gian tĩnh lặng, giọng nói thì thầm của Bảo Hân dù khá nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một:
- Bảo Nam. Cậu còn thức không?
Hắn vội ngồi dậy:
- Hân...
Vừa định với tay bật đèn ngủ thì con bé vội vàng lên tiếng:
- Đừng mở đèn. Cậu chỉ cần trả lời thôi. Chuyện mà người trong quán bar nói có phải là thật?
Bảo Nam thừ người ra, thắc mắc:
- Chuyện gì cơ?
- Chuyện... cậu và Minh Thư...có phải là... Hai người...yêu nhau không?
Ngập ngừng mãi mới thốt được lên thì Bảo Nam bật cười:
- Đồn nhảm gì vậy...
Con bé liền cười lạnh:
- Hừ. Dám làm không dám nhận sao?
Hoàng Bảo Nam nhận ra hôm nay nó rất lạ, từ thái độ tới hành động. Hắn nghiêm túc hỏi nó:
- Hân. Hôm nay cậu sao vậy?
Câu nói vừa dứt, bóng người thanh mảnh mang theo mùi hương nhẹ nhàng đã nhào tới chỗ hắn. Chưa kịp định thần thì một thứ ấm nóng, mềm mại đã áp vào môi hắn. Giữa khoảng tối đôi mắt hắn mở to hết cỡ, đồng tử căng ra vì bất ngờ.