Reeeng....
Đám học sinh ùa ra từ cổng trường. Một hàng xe ô tô đủ màu đủ kiểu sang trọng đỗ thành một hàng thẳng tắp ở ngay trước cổng chờ cô cậu chủ tan học.
Một chiết BMW đen tuyền dừng lại sát cổng. Đám học sinh tự động dạt sang hai bên tránh đường. Từ trong xe hai người đàn ông bước ra một người mở cửa, một người cúi đầu chào một chàng trai. Bảo Hân đi đến bị một màn hoành tráng là ngạc nghiên. Trong lòng thầm mỉa mai:
" Hừ! Đi học mà làm như đưa đón tổng thống Mỹ vậy. Đúng là loại công tử bột"
Con bé khẽ bĩu môi, xốc lại cặp rồi chen lấn ra đường chờ xe bus.
Căn biệt thự rộng rãi bao trùm bởi một màu đỏ cam của chiều tà, nhìn cô liêu, tịch mịch. Căn biệt thự nằm giữa một khu đất trống, bị bao trùm bởi cây cỏ héo úa. Nơi đó từng trồng rất nhiều bồ công anh nhưng nó đã không còn kể từ ngày chủ nhân nơi này đi mất.
Một bóng dáng nhỏ bé quay lưng rời đi, khoé mắt còn vương chút lệ.
Chàng trai khẽ hất mái tóc màu tím rủ trên trán, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chiếc máy ảnh. Hắn định đi dạo tìm vài thứ chụp cho đỡ buồn không ngờ gặp một cô gái đứng nhìn căn biệt thự hoang, ánh mắt nặng trĩu đau thương. Như bản năng hắn đưa máy lên chụp vài tấm. Mải mê xem lại những bức hình mà hắn không biết người con gái ấy rời đi từ khi nào.
~Quán bar Lucky Day.
Dưới tầng một,đèn đủ màu chớp liên tục. Máy tạo khói hoạt động hết công suất. Tiếng nhạc sôi động, lớn tới nỗi người bên cạnh có hét lên cũng không ai nghe được.
Vài cô gái nhảy uốn éo bên cột giữa sàn nhảy. Những con người quay cuồng trong điệu nhảy.
Vài người trẻ tuổi ngồi bên quầy bar nhâm nhi những ly vodka, whisky nồng nàn hay ly cooktail nhẹ nhàng.
Bảo Hân buông tai nghe, nhường chỗ cho một chàng trai.
Con bé làm DJ ở đây đã được nửa năm rồi. Lương cao và chỉ phải làm hai giờ từ đến giờ tối.
Bùi Bảo Hân đi lên tầng hai, chui vào phòng vệ sinh thay bộ đồ trên người ra. Nó không thích mặc bộ đồ này nhưng vì công việc nó phải bỏ qua cảm giác của chính bản thân mình.
- Em hết giờ làm rồi hả nhóc.- Một cô gái đang dặm lại phấn hỏi con bé. Bảo Hân với tay vặn vòi nước:
- Dạ. Chị chưa về sao?
Cô gái khẽ rướn người gần gương kẻ lại viền mắt làm lộ ra vòng ba quyến rũ. Cô ấy tên là gì con bé không biết, chỉ biết người trong bar gọi là Mỹ. Mỹ là một cô gái khá xinh xắn, thân hình nóng bỏng, mới tuổi nhưng đã làm trong Lucky đến năm rồi. Hằng ngày Mỹ phải tiếp rượu cho những ông giám đốc bằng tuổi bố cô thậm chí là những đứa nhóc đáng tuổi em trai cô. Mặc cho họ đụng chạm dù cô thấy ghê tởm.
Mỹ nhếch môi, tay vẫn cẩn thẩn kẻ mắt:
- Hôm nay sinh nhật con gái ông sở trưởng sở cảnh sát, nó bao cả quán từ h tới sáng nên chị tranh thủ làm thêm.
Bảo Hân không hỏi gì thêm, lau tay rồi cột tóc lên. Khi nó sửa soạn xong thì Mỹ đã đi mất rồi.
Con bé đi chậm rãi trên hành lang. Trái ngược với không khí dưới lầu. Trên tầng khá yên tĩnh và vắng vẻ. Ánh trăng chiếu qua cửa kính soi rõ hành lang chạy dài không thấy lối rẽ. Bảo Hân cúi đầu nhìn bóng của những chậu hoa ngoài ban công nhỏ đổ dài trên sàn, tâm trạng khó tả.
Đôi chân con bé bỗng dừng bước, ánh mắt lộ vài tia hoảng hốt trong giây lát. Bóng của một người nào đó trên sàn làm nó giật mình. Con bé đưa mắt tìm chủ nhân chiếc bóng. Nó gần như chết lặng khi thấy chàng trai đứng bên ô cửa kính.
Chàng trai có mái tóc tím vuốt gel ra sau lộ vầng trán cao. Hắn hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, giống như đang tận hưởng cơn gió đầu thu mát mẻ.
Khoảnh khắc này giống như Bảo Hân đang đứng trước một bức tranh D đẹp đến lạ lùng.
Chàng trai cao,mặc một chiếc áo sơmi màu xanh nhạt cùng chiếc quần jeans rách gối, giản dị nhưng vẫn rất phong cách. Con bé dường như quên mất việc nó phải trở về ký túc xá trước giờ, cứ ngây ngốc đứng đó không dám nhúc nhích như sợ phá hỏng bức tranh ấy.
Chàng trai dường như nhận ra sự xuất hiện của người thứ hai, hắn lập tức quay người nhìn kẻ phá đám.
mắt nhìn nhau chằm chặp, Bảo Hân khẽ rùng mình, ánh mắt ấy thật đáng sợ....