Trong khách sạn Kim Cương lộng lẫy, giữa căn phòng ngập tràn ánh nến lung linh. Mùi rượu vang nồng nàn lan toả quyện vào mùi nước hoa thoảng qua cánh mũi khiến người ta dễ chịu.
Bên cửa sổ kính, dáng một cô gái mặc bộ đồ màu xám tro, mái tóc hung đỏ xoã dài sau lưng lất phất theo gió. Ngoài trời tối tăm, trong lòng rối bời, cuộc sống của cô cũng thay đổi ở nơi này, mọi cơ nguyên đều ở nơi này mà ra nên cố muốn sớm kết thúc ở nơi này.
Mải suy nghĩ cô không hề hay biết một người đàn ông lại gần. Người đàn ông nhìn cô với đôi đáng sợ, thứ dục vọng nhơ bẩn nhuốm đầy mắt ông ta. Phía sau ông ta, một chàng trai, đôi mắt lạnh lùng, căm phẫn, bàn tay cuộn thành nắm đấm nổi gân xanh.
Minh Quân đưa chân đạp người đàn ông to béo phía trước khiến ông ta ngã nhào xuống sàn.
Bảo Hân bị tiếng động làm giật mình vội quay lưng lại, nhìn thấy Trần Bá Sơn sóng soài trên đất còn Minh Quân khắp người một luồng tử khí đáng sợ.
•••
Trần Bá Sơn run rẩy ngồi trong một góc, đôi mắt tràn ngập kinh sợ nhìn về phía bục cao, nơi cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng ngồi xuống.
Bảo Hân lướt những ngón tay trên phím đàn trắng đen đơn điệu. Cuộc đời cô giống như cây đàn piano này, suốt đời một màu đen trắng và những khúc nhạc thê lương. Cả căn phòng chìm trong tiếng piano êm ái như nước chảy, từng nốt nhạc vang lên như dội vào tâm can từng người nghe. Hoà theo tiếng nhạc, giọng hát dịu dàng vang lên:
“ Bên dòng sông, bên cạnh cánh đồng. Bồ công anh lớn lên cùng với gió, âm thầm, âm thầm khoe sắc cùng ánh mặt trời rực rỡ...”
Trong tâm trí những người đang nghe đột nhiên hiện lên một hình ảnh quen thuộc.
' Hoàng Kì Lam trong bộ đầm trắng kiêu sa lộng lẫy từng bước kiêu hãnh trên thảm đỏ, đôi tay trắng nõn nà cầm giải thưởng bằng pha lê trong suốt, khuôn mặt thanh tú in đậm nét sắc sảo trên môi còn hiện một nụ cười tự tin và xinh đẹp.'
' Hoàng Kì Lam tay cầm micro tay còn lại vẫy chào khán giả, đôi môi mỏng hé ra thành những tiếng êm dịu...'
Họ giống như bị cuốn vào một chuỗi ký ức đẹp, cứ mải mê chìm đắm cho tới khi bị giọng nói nhè nhẹ lôi ra khỏi hồi ức kia:
- Cảm ơn mọi người đã tới dự lễ sinh nhật của tôi.
Mọi người bừng tỉnh, vỗ tay trong vô thức, cho tới khi Bùi Bảo Hân mỉm cười nói tiếp họ mớ trở về thực tại, trong căn phòng khách sạn, trong tiệc sinh nhật diễn viên trẻ Bùi Bảo Hân.
- Cảm ơn mọi người, hôm nay tiệc sinh nhật của tôi tổ chức rất đơn giản, không phóng viên, không ký giả, những người được mời đều ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi ở một góc độ nào đó. Và tôi chắc một số người còn nhớ, hôm nay ngoài sinh nhật của tôi còn là một ngày rất buồn.
Mọi người bên dưới có người khó hiểu còn lại đều chột dạ vân ve lòng bàn tay. Sự yên tĩnh trải ngập căn phòng cho tới khi một giọng nói trầm thấp thu ánh nhìn của họ:
- Hôm nay là ngày giỗ thứ của diễn viêm Hoàng Kì Lam.
Những gương mặt thảng thốt, những đôi mắt lo sợ và một nụ cười chua xót. Bảo Hân nắm chặt bàn tay trái, khoé môi run run bật cười:
- Đúng vậy. Hôm nay là sinh nhật lần thứ của tôi cũng là ngày giỗ thứ của diễn viên Hoàng Kì Lam và là một trăm ngày nhạc sĩ Bùi Tuấn Dương mất. Một ngày rất ý nghĩa đúng không.
Ở góc phòng, một tiếng thét kinh hoảng xé toạc yên tĩnh, Mai Trúc Lệ co rúm người, hai tay ôm đầu lùi sát tường. Đôi mắt bà ta sợ hãi tràn ngập, điên loạn thét lên từng đợt.
Mọi người xôn xao hết nhìn Bảo hân lại nhìn Trúc Lệ. Hoàng Bảo Nam sững sờ nhìn cô, đôi mắt Bảo Hân chứa đầy thù hận, nụ cười rất quỷ mị, vừa chua xót vừa thoả mãn. Người con gái hắn tưởng như đã quen thuộc tới cả hơi thở, lúc này thật lạ lẫm và xa xôi. Cô chỉ đứng ở kia nhưng hắn cảm giác bản thân không chạm vào nổi, có lẽ chỉ là cảm giác, hắn nghĩ vậy. Dù người con gái hắn yêu ít khi cười, nhưng hắn nhớ rất rõ nụ cười của cô không giống vậy, không chứa toàn ác ý, cũng không khiến người ta thương tâm như vậy. Người đứng trên bục và người con gái hắn nắm tay hôm qua tưởng như không phải một...
- Sao em biết cô Kì Lam?
Câu hỏi nghẹn mãi trong cổ họng hắn cũng là điều tất cả muốn biết và là điều Bảo Hân luôn muốn nói, cô ngẩng đàu rõ ràng nói từng chữ như găm vào tim hắn:
- Tôi là con gái Hoàng Kì Lam và Bùi Tuấn Dương, tôi là đứa con chưa bao giờ được công khai của họ.
Không nhìn cô cũng biết từng người trong bọn họ đều ngạc nhiên và hốt hoảng, bọn họ đều chột dạ, đều hối hận và sợ sệt trước đứa nhỏ khốn khổ. Cô ngồi xuống ghế, từ trên cao liếc nhìn từng người một, nhếch môi nói một hơi:
- Hoàng Nhậm Long, tôi biết ông không bất ngờ, chỉ là ông đang hối hận trước mặt đứa cháu chưa từng gặp này đúng không? Ông đã giết con gái mình, bàn tay ông nhuốm máu bà ấy. Còn ông nữa Trần Bá Sơn, ông là kẻ chính tay giết mẹ tôi, tôi vẫn còn nhớ tiếng mẹ tôi thét bên tai, thảm thiết lắm ông nhớ không? Mai Trúc Lệ, bà ta điên rồi, bỏ đi, nhưng tôi không quên đâu, bà ta lợi dụng lòng thương của mẹ tôi đẩy bà ấy vào chỗ chết, tôi không quên, chắc chắn không quên. Tôi cũng muốn các người nhớ hôm nay là sinh nhật tôi, là ngày các người giết mẹ tôi, hãm hại ba tôi, huỷ hoại cuộc sông của tôi, các người đều đáng chết, các người đều đáng chết. Còn ông nữa Hoàng Bá Nguyên, tại sao năm đó ông nói dối tôi, ông nói rằng họ đóng phim, ông nói họ không sao, ông nói mẹ tôi đi lưu diễn, ông nói ông không bỏ tôi vật tại sao mẹ tôi chết, ba tôi hôn mê còn tôi phải vào trại mồ côi phải sống trong nỗi ám ảnh cả tuổi thơ, ông nói đi..