Dưới bể bơi, hai thân hình đắm chìm vào khung cảnh chỉ có họ...
Triệu Khả bị Lam Ngạo hôn đến mụ mị đầu óc. Chưa bao giờ cô rơi vào tình trạng như thế này. Lam Ngạo hôn sâu như muốn hút hết hơi thở của cô. Mãi lâu sau, anh mới buông cô ra, ánh mắt sâu hút không thấy đáy nhìn chằm cô.
- Nhớ! Cô là vợ tôi, còn lằng nhằng hay ve vãn ai thì tôi nhất định sẽ không tha cho cô!
Anh buông cô ra, quay người đi. Triệu Khả đứng đó, hồ bơi lạnh lẽo bao chùm lấy cô nhưng cô không có cảm giác gì nữa, lòng cô đau còn hơn cái buốt giá.
Chân cô nổi lên cảm giác đau nhức, khụy xuống. Triệu Khả cố vùng vẫy nhưng nước cứ tràn ngập cả vào mũi, miệng cô. Cô bị chuột rút... chân tên cứng không sao cử động nổi....
Nhìn bóng lưng Lam Ngạo phía xa, Triệu Khả cố gắng mở to mắt gọi anh
- Lam.... Ngạo... cứu em.....
Nhưng tiếng nói của cô chưa đủ to. Bản thân cô bây giờ mới biết đến sự tuyệt vọng....
- Aa.... có người sắp chết đuối!
Một người giúp việc cầm đồ đạc lau dọn, đi ngang qua bể bơi nhìn thấy cảnh tượng này hốt hoảng la to. Tất cả bảo vệ hay người giúp việc khác lập tức chạy ngay tới. Lam Ngạo vừa nghe thấy tiếng thét thì khựng người. Anh nhanh chóng chạy lại về phía bể bơi, không chần chừ nhảy xuống.
- Thiếu gia... người đâu mau đến giúp!
Cảnh tượng hỗn loạn tại bể bơi. Lam Ngạo bơi nhanh đến chỗ cô, tay nắm chặt tay cô tức tốc bế lên
- Chết tiệt! Cô không muốn sống nữa à!!!
Anh không chần chừ bế cô lên. Người giúp việc đã chuẩn bị khăn sẵn phủ lên người anh và cô cho đỡ lạnh. Đặt cô xuống, Lam Ngạo lay lay mãi nhưng cô mãi không tỉnh
- Tỉnh... Triệu Khả... tỉnh lại đi...
Từ phía xa, Diz, Nặc Ân và Nã Nhĩ cầm đồ sơ cứu chạy đến. Diz ngồi xuống kiểm tra, giọng nói căng thẳng
- Bị đuối khá nhiều nước! Cần hô hấp nhân tạo!
- Hô hấp nhân tạo?
Lam Ngạo hỏi, Diz lập tức gật đầu. Cho đến khi Diz đặt tay lên định ấn ngực chi cô nôn nước ra thì bị Lam Ngạo giữ chặt tay.
- Thiếu gia?
Ai lấy cũng ngớ người. Mắt Lam Ngạo khó hiểu, giọng khàn khàn
- Đứng ra bên cạnh hướng dẫn, để tôi làm?
Không phải chứ? Tôi là bác sĩ... Diz định lên tiếng thì bị Lam Ngạo trừng mắt đành lùi ra sau. Lúc nguy cấp này còn ghen được...
Tuy nghĩ vậy nhưng Diz không dám nói. Anh bắt đầu hướng dẫn Lam Ngạo.
- Hai tay đặt chồng lên nhau, ấn phần giữ ngực cho nước được đẩy ra ngoài...
Lam Ngạo thực hiện một cách nhanh nhẹn. Cho đến khi mãi không thấy cô nôn nước ra, anh sốt ruột. Diz tiếp tục
- Nắm nhẹ mũi, thổi khí vào miệng cô ấy....
Chần chừ hồi, Lam Ngạo cúi xuống thổi khí vào miệng cô mấy lần rồi lại đặt tay lên ấn ngực... Cũng may, cuối cùng Triệu Khả mới nôn hết nước ra, cô mới khó nhọc mở mắt.
Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
- Cô thích chết vậy à?
Chưa gì mà Lam Ngạo đã trừng mắt với cô. Triệu Khả muốn nói lắm nhưng sức lực chẳng còn để mở miệng. Lam Ngạo đứng dậy
- Đưa cô ta về phòng chăm sóc cẩn thận!
Nhìn theo bóng dáng anh, Triệu Khả lại nổi lên nỗi chua xót. Cô nhắm mắt lại.
Triệu Khả từ từ mở mắt. Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ thấy trời đã tối. Căn phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến cô cảm thấy nôn nao trong người. Bỗng cửa phòng bật mở ra, cô nhìn theo hướng cửa ra vào phát hiện Diz bê khay đồ ăn đi vào. - Cô tỉnh rồi sao? Dùng một chút món dinh dưỡng tôi làm xem sao? Anh ta đặt khay đồ ăn xuống, chậm rãi múc cho cô bát. - Ăn thử đi! Triệu Khả ngạc nhiên. Diz sao lại đối xử tốt với cô như vậy? - Diz... tôi tự ăn được rồi... cảm ơn anh! Hàng lông mày anh ta hơi nhíu lại. Cô từ từ múc thìa súp đưa lên miệng. Anh ta nói - Tôi tên là Trần Mặc, anh em song sinh của Diz. Suýt nữa cô phùn hết thức ăn vào mặt anh ta. Là anh em sinh đôi? Sao mà giống nhau như vậy? Giọng nói cũng giống? - Sao... lúc trước tôi... không thấy anh? - Phải xử lí công vụ trong gia tộc. Trần gia cũng là gia tộc có tiếng tăm, nhưng bây giờ phục tùng Tam Thiếu. Tôi và Diz là trụ cột, nhưng phải thay nhau quản lí Trần Gia theo sự chỉ đạo của Tam Thiếu. Cô dường như hiểu ra gật gật đầu. Đến lúc Trần Mặc hơi cúi xuống lấy khăn lau, cô mới phát hiện mắt anh ta màu nâu nhạt. Cô nhớ mắt của Diz là màu đen. Bây giờ cô mới phân biệt được hai anh em sinh đôi này.... Trần Mặc đưa khăn lau miệng cho cô rồi đứng dậy. - Tôi có công việc xử lí, cô ăn xong cứ để trên bàn, lát sẽ có người giúp việc vào dọn... Triệu Khả gật đầu. Trần Mặc ra ngoài đóng cửa lại. Cô càng ăn càng cảm thấy ngon. Tay nghề của anh ta cũng khá... Cô cười. Bỗng dưng điện thoại đổ chuông, cô hơi bất ngờ nhưng cũng nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc - Khả Khả! - Là anh? Đúng là giọng nói quen thuộc của Cố Thành Thiên. - Ừ, Khả Khả. Hôm nay anh về lại nhà cũ. Căn nhà của mẹ em bị nhóm người tới dỡ hết, bây giờ chỉ còn lại là khu đổ nát... Vừa nghe xong, Triệu Khả đờ người. Kỉ vật của mẹ cô vẫn còn ở trong đó... - Anh biết ai làm không? - Anh nghe người ta nói là tam thiếu của Lam gia.... mà em yên tâm.... kỉ vật của mẹ em anh đã lấy được.... Không để cho Cố Thành Thiên nói hết câu, cô tắt máy, xuống giường chạy nhanh ra khỏi phòng. Lam Ngạo đang xem tài liệu ở phòng sách cùng Nặc Ân, Nã Nhĩ, Trần Mặc và Diz bị tiếng đẩy mạnh cửa của cô làm cho giật mình. Hàng lông mày anh hơi nhíu lại. Triệu Khả lao đến chỗ anh, trong lòng kích động - Rốt cuộc anh định hành hạ tôi tới khi nào? Mảnh đất đó, rồi cả căn nhà đó là của mẹ tôi... anh cho người phá hết... được... anh không nhớ lại cũng không sao... anh muốn chấm dứt mối quan hệ này? Được thôi! Chúng ta ly hôn!!!