Diz chậm rãi đi đến chỗ Lam Ngạo, thận trọng từng bước
- Thiếu gia... anh tỉnh lại đi... Triệu Khả đang chờ anh...
Nghe đến Triệu Khả, ánh mắt Lam Ngạo sáng lên. Anh đi đến nắm chặt hai bả vai của Diz.
- Cô ấy vẫn ở đó?
Diz gật đầu. Không suy nghĩ nhiều, anh quay trở lại chỗ cũ. Vừa nãy chính anh đã để cô ấy ở lại chỗ đó...
Nhưng gần đến nơi, mấy chiếc siêu xe bỗng nổ tung. Lam Ngạo bị hất lại phía sau, trước mặt anh là ngọn lửa lớn nuốt trọn lấy mọi thứ.
Không... Triệu Khả của anh ở trong ngọn lửa đó... anh phải vào. Lam Ngạo lẩm bẩm, định lao vào ngọn lửa. Cũng may Diz kịp thời chạy đến giữ anh lại.
Trên trời có chiếc trực thăng từ từ đáp xuống mặt đất. Trần Mặc, Nặc Ân và Nã Nhĩ bước xuống. Thẩm Dực đường hoàng đi đến chỗ Lam Ngạo
- Sao lại trở lên như vậy?
Ánh mắt Thẩm Dực lộ tia khó hiểu. Thấy Lam Ngạo bị kích động quá mức, Thẩm Dực không nhân nhượng đấm cú mạnh vào mặt anh. Lam Ngạo ngã xuống đất, cả người bất động. Diz vội vàng định đỡ anh lên thì Thẩm Dực ngăn lại.
- Rốt cuộc sao cậu lại trở lên như vậy?
Triệu Khả mà nhìn thấy biểu hiện của cậu thì còn yêu cậu sao?
Lam Ngạo nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Cả người anh dính đầy máu trông rất thảm hại. Khóe miệng anh hơi nhếch lên tỏ vẻ bi thương
- Cô ấy... không còn... tôi sống làm gì?
- Chẳng lẽ cậu không muốn trả thù cho mẹ cậu sao? Còn Triệu Khả nữa... Cậu phải trả thù khiến bọn chúng phải đền tội... Đứng dậy đi...
Thẩm Dực vừa nói vừa giơ tay ra để Lam Ngạo nắm lấy tay mình đứng lên. Nhưng anh lại quay mặt đi.
Thấy tình trạng nặng của Lam Ngạo như vậy, Thẩm Dực cũng hết cách, anh túm áo của Lam Ngạo lôi dậy. Đám cháy phía xa đã được dập tắt. Một tên thuộc hạ của Thẩm Dực chạy tới nhanh chóng thông báo tình hình
- Thẩm gia!Trong vụ nổ không có thi thể của ai cả....
- Vậy cô ấy đâu?- Lam Ngạo vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
- Tôi sẽ cho người điều tra!- Thẩm Dực nói
Ánh mắt Lam Ngạo lóe lên tia hận thù. Nhất định anh sẽ bắt Lam Dật và Lam Thiện phải trả cái giá đắt. Anh nhất định sẽ tìm em... Vợ à...
Tại khu rừng rậm rạp bị bỏ hoang. Một chiếc siêu xe dừng lại. Hai người mặc bộ đồ bác sĩ bước xuống. Một người bế cô trên tay. Người còn lại đi đến thân cây to. Anh ta ngồi xuống nhấn nút mật mã được ẩn dưới đám cỏ dại. Ngay lập tức, thân cây cổ thụ to xê dịch sang bên lộ rõ đường hầm rộng lớn. Hai người theo cầu thang đi xuống đường hầm. Cây cổ thụ trở về chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.... Đi khoảng phút, thì trước mắt họ hiện ra căn cứ rộng lớn. Các thiết bị tối tân và máy móc hiện đại nhất. Một đám người áo đen tuần tra, bước đến cúi đầu - Hai vị đã về rồi sao? Ông chủ đang đợi ở bên trong. - Được! Hai người mặc áo bác sĩ gật đầu. Họ thẳng đến con đường đèn chiếu sáng dẫn đến căn phòng lớn. Bên trong căn phòng chính là một dàn vi tính màn hình to với các dụng cụ yieeu chuẩn cần cho việc chữa trị. Người đàn ông đặt cô xuống giường, lấy bình oxi để cô dễ thở. Người còn lại nối các đầu dây mỏng truyền chất dung dịch gì đó, cắm kim tiêm vào tay cô và người cô. Đúng lúc vừa làm xong, một người đàn ông bước vào. Anh ta có mái tóc bạch kim, ngũ quan hoàn hảo với nước da trắng bóc. Trên người anh ta mặc bộ vest càng làm nổi bật lên chiều cao lí tưởng. Hai người đàn ông mặc áo bác sĩ thấy anh ta bước vào lập tức khom người. - Ông chủ! Tư Điền chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Anh ta tên Tư Điền, là huyết thống duy nhất của Tư Gia- Gia tộc mafia trước kia bị sụp đổ bởi thảm họa lớn... Mái tóc Tư Điền hơi rủ xuống. Anh đi đến chỗ chiếc giường của cô ngồi xuống. Từng ngón tay thon dài nổi gân chạm nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô. Khóe miệng anh mỉm cười nhẹ. Người đàn ông mặc áo bác sĩ cầm tập tài liệu vừa vừa in, báo cáo - Tình trạng của cô ta rất xấu, bị bắn ba phát sau lưng suýt nữa trúng vào phổi... cần phải điều trị dài dài... Người vừa nói tên là Viên Trác, người còn lại là Lâm Khiêm. Tư Điền im lặng, ánh mắt anh ta lộ lên tia trìu mến khó tả. Bỗng dưng, tay Tư Diền dừng lại trên gương mặt cô. Anh ta cảm nhận được thứ gì đó, động tác dứt khoát khiến mặt lạ da người của cô bị lột ra. Viên Trác và Lâm Khiêm ngạc nhiên - Đây... chẳng phải Tam Tiểu Thư của Họa Gia sao? Tam tiểu thư đã bị tai nạn chết cách đây năm rồi... sao lại.. Gương mặt thật của Triệu Khả còn đẹp hơn trước kia gấp vạn lần. Gương mặt đẹp của thiếu nữ phải sử dụng những từ ngữ mĩ miều để miêu tả. Tư Điền cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt cô. Vẫn là cảm giác này. Người con gái anh tìm kiếm bao nhiêu lâu năm. Lúc trước xảy ra thảm họa, cả gia tộc của Tư Điền và cô đều bị hủy diệt. Cũng may Tư Điền được đưa ra nước ngoài tránh nạn trước. Còn Triệu Khả bị ba cô xóa sạch trí nhớ, phủ lên mặt nạ da người nhằm che dấu thân phận cô nên cô mới được bình an như hiện giờ. Tư Điền vui vẻ, anh ta đứng dậy - Hãy điều trị cho cô ấy thật tốt! Xóa sạch trí nhớ hiện tại của cô ấy. Từ bây giờ, cô ấy sẽ trở lại vị trí như trước với cái tên... Họa Kì!