Triệu Khả run run. Quả thực trong lòng cô cảm thấy rất áy náy khi làm như vậy với Tư Điền. Lúc đó, cô đã rất hoảng..
Tư Điền vẫn nhìn cô, ánh mắt thất vọng nặng nề. Một khi cô đã đưa ra lựa chọn thì chỉ còn nước là làm tới cùng. Mặc dù không đành nhưng Triệu Khả vẫn chạy tới chỗ nấp của Lam Ngạo. Cô giơ súng nhắm chuẩn liên tiếp về phía đám thuộc hạ của Tư Điền.
Lộn một cú nhào mới đến chỗ của Lam Ngạo, Triệu Khả đột nhiên nắm lấy tay của anh. Lam Ngạo chưa kịp nói đã bị cô kéo tay đi.
Lam Khánh cạnh ngay đến cũng vội vàng theo sau. Diz, Trần Mặc, Nặc Ân và Nã Nhĩ áp sát đằng sau bảo vệ.
Đám người kia thấy vậy nhìn sang Tư Điền chờ lệnh. Anh đành miễn cưỡng ra hiệu dừng lại. Lúc bấy giờ Viên Trác, Lâm Khiêm và Khương Nhạn chạy đến. Thấy bàn tay Tư Điền chảy quá nhiều máu, Khương Nhã mở túi đeo của mình. Anh ta sử dụng hộp cứu thương sơ cứu nhanh cho Tư Điền một cách thuần thục
- Cũng may viên đạn chỉ sượt qua chứ không ghim sâu mà lòng bàn tay!
Khương Nhạn thở dài. Tư Điền biết không phải là may mắn mà là cô đã cố ý bắn sượt qua để anh không bắn Lam Ngạo được. Tài bắn súng trước kia cũng như hiện tại của cô anh đều rõ. Một khi cô đã bắn thì chỉ có đúng chứ không bao giờ bị lệch...
- Tiểu thư sao có thể làm như vậy chứ?
Lâm Khiêm thắc mắc. Dù sao lúc trước anh và Viên Trác cũng đã có lần gắn bó một thời gian dài với ông chủ và tiểu thư. Bây giờ chỉ vì một người ngoài mà tiểu thư lại nhẫn tâm bắn ông chủ như vậy.
Mà cũng không trách được. Dù đã xóa trí nhớ thì bản năng của Triệu Khả vẫn luôn hướng về Lam Ngạo. Đó chính là tình yêu. Lúc đó, cô chỉ nghe theo lời con tim mình chỉ bảo thôi.
- Chúng ta rút thôi...
Gương mặt Tư Điền trắng bệch. Anh từ từ đứng dậy nói. Viên Trác và Khương Nhạn dìu anh đi. Đám áo đen cũng từ từ rút khỏi khu rừng sương mù.
Vừa chạy Nặc Ân vừa xem xét bản đồ trên Ipad kết hợp với lời chỉ dẫn của Lam Khánh. Cuối cùng đoàn người của cô và anh đã ra khỏi khu rừng. Mấy chiếc siêu xe đã đậu sẵn ở bên đường. Thuộc hạ của Lam Ngạo thấy anh an toàn đi ra thì vội vàng chạy lại mở cửa xe. Lúc này cô mới buông tay của anh ra, hơi lùi lại phía sau. - Mấy người an toàn rồi, giờ có thể đi! Giờ đây cô chẳng biết phải làm gì nữa. Tư Điền đã bị cô bắn, chắc anh đang giận cô lắm. Giờ chỉ còn cách sử dụng thẻ ở tài khoản cá nhân lúc trước của cô mua căn nhà sống thời gian.... Đến khi Triệu Khả định quay đi, Lam Ngạo từ phía sau nắm lấy tay cô. - Chuyện gì? - Em... có thể về cùng anh không? Lam Ngạo cố gắng nói ra. Triệu Khả khựng người, ánh mắt với biểu cảm của cô khác xa với những gì anh tưởng tượng. - Tôi đã nói tôi không phải Triệu Khả của anh... - Nhưng anh chắc chắn cảm nhận của anh là đúng! - Tôi không quan tâm... anh... Cô chưa nói hết câu, Lam Ngạo nhăn nhó ôm lấy vùng ngực của mình khụy xuống. Diz đứng sau thấy vậy vội tới đỡ anh dậy, không khỏi khó hiểu. Anh nhớ rõ ràng hôm trước mới khám toàn thể lại cho thiếu gia xong không phát hiện ra bệnh gì. Vậy mà bây giờ thiếu gia lại đau ở vùng ngực là sao? - Thiếu gia, anh đau ở vùng ngực... chẳng phải hôm trước.. ưm....mm.... Trần Mặc vội vàng từ phía sau bịt miệng của Diz lại. Diz định phản bác gì đó thì phát hiện ra ánh mắt cảnh cáo của Lam Ngạo. Anh mới hiểu ra vấn đề. Triệu Khả đưa tay đỡ anh dậy. - Anh sao thế? - Bệnh... cũ ... lại tái phát.... thôi... không sao... - Không sao mà mặt anh lại có biểu hiện đau đớn? Tôi dìu anh lên xe! - Em đi cùng anh được không? Cô không nói gì. Lam Ngạo nhìn biểu hiện của cô biết cô đã đồng ý. Anh nhếch miệng rồi để cô dìu lên xe. Lúc bấy giờ Trần Mặc mới buông Diz miệng của Diz ra. Nặc Ân và Nã Nhĩ chỉ lắc đầu cảm thán. Thiếu gia đúng là diễn viên xuất sắc! Lam Khánh lon ton cùng trèo lên chiếc xe của anh ngồi vào ghế phụ. Trong lòng tiểu soái ca hậm hực. Rõ ràng là không thèm để ý đến mình! Tức chết ông trẻ như ta rồi! ____________________ Tại ngôi biệt thự của Mai Gia. Mai Dai Dai tức giận đập phá đồ đạc trong phòng. Cư nhiên Lam Ngạo lại không để ý đến cô ta! Rõ ràng cô đã nghe Thẩm Dực nói là Triệu Khả đã chết, xác lại mất tích. Vậy mà Lam Ngạo còn cố gắng đi tìm cô ta. Đám người giúp việc phía bên ngoài thì sợ rúm ró, không dám bước vào phòng của Mai Dai Dai. Bỗng nhiên, trong đầu Mai Dai Dai nảy ra ý tưởng. Cô ta vội vàng bước đến chỗ tủ lớn, mở ngăn kéo lấy ra lọ chất lỏng màu đỏ trong bình thủy tinh. Lọ nước đó chính là thuốc đặc chế riêng mà lúc trước người bạn của cô ta đã tặng. Tác dụng của chất lỏng màu đỏ trong bình, nếu ai uống vào thì cả người sẽ bộc phát tính dục. Nó khác những loại xuân dược bình thường, bởi vì khi đã uống thì phải có người giải tỏa. Sau giờ đồng hồ, nếu không tìm được người nào để thoản mãn, lập tức sẽ bị thổ huyết bên trong mà chết. Mai Dai Dai nở nụ cười quỷ quyệt - Lam Ngạo! Em không tin anh sau lần này anh có thể từ chối em!!!!