Người giúp việc bưng khay trà thảo mộc đặt lên bàn. Mai Dai Dai canh đúng thời điểm cũng vào theo. Cô ta đường hoàng ngồi bên cạnh Thẩm Dực, ánh mắt dấy lên ý cười thỉnh thoảng nhìn sang về phía Lam Ngạo.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Thẩm Dực lấy điện thoại trong túi mình ra, đưa lên tai nghe. Hàng lông mày hơi nhíu lại.
- Chuyện gì?
Đầu dây bên kia vội vàng vang lên thông báo
- Thẩm... Gia, phu nhân đã bỏ trốn rồi... chúng tôi đang cho người đuổi theo!
Thẩm Dực tay nắm chặt điện thoại lại. Ánh mắt lộ rõ tia tức giận. Anh cúp máy, nhanh chóng đứng dậy
- Tôi có việc gấp!
Lam Ngạo hơi khó hiểu. Anh cầm ly trà thảo mộc trên bàn đưa lên miệng uống cạn. Trong lòng Mai Dai Dai kích động vui mừng.
- Sao vừa mới đến mà cậu đã đi rồi? Người phụ nữ của cậu đúng là rắc rối...
Lam Ngạo nhàn nhạt. Biểu hiện của Thẩm Dực trở lên khó coi. Anh chào tạm biệt Lam Ngạo rồi quay sang Mai Dai Dai dặn dò
- Anh có việc đi trước! Em ở tạm đây, lát sẽ có xe tới đón!
- Vâng, em biết rồi!
Thẩm Dực nhanh chóng dời đi. Mai Dai Dai nở nụ cười dường như đang thỏa mãn. Cho đến khi Thẩm Dực ra ngoài đóng cửa lại. Đúng lúc này, Lam Ngạo thở dốc đưa tay ôm ngực. Gương mặt anh toát mồ hôi, cả người bộc phát sự khó chịu, rất nóng... rất nóng....
Thấy biểu hiện của Lam Ngạo vậy, Mai Dai Dai giả vờ lo lắng. Để túi xách sang bên cạnh, cô ta từng bước lại gần về phía anh.
- Lam .... Ngạo... anh không sao chứ?
Lam Ngạo khó chịu tột độ. Người anh như lửa đốt. Cái đụng chạm của Mai Dai Dai mát lạnh. Mai Dai Dai sờ nhẹ lên gương mặt anh, cô ta cúi xuống định hôn nhưng Lam Ngạo vẫn còn đủ lí trí đẩy cô ta ra.
- Tránh....
Mai Dai Dai không ngờ Lam Ngạo lại quyết liệt phản kháng như vậy. Dù người đàn ông bình thường mà bị trúng thuốc nhất định sẽ không chịu nổi. Lam Ngạo lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Diz nhưng tay anh run run khiến chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ rơi pin ra ngoài.
- Lam Ngạo... anh sao vậy? Để em giúp anh...
Cô ta cố tình ngồi xuống bên cạnh Lam Ngạo. Bờ ngực phập phồng dưới lớp váy hơi cúi xuống dán sát vào người anh. Lam Ngạo đã khó chịu lắm rồi, lại bị hành động này của Mai Dai Dai khiến anh gần sắp mất kiểm soát.....
Trên phòng, Triệu Khả xoa đầu từ từ mở mắt. Không hiểu sao mà cô có thể ngủ chết mê chết mệt như thế. Bỗng dưng, Triệu Khả nhớ lại lúc Diz hỏi cô có khát nước không rồi đưa cho cô bình nước.... thì ra trong nước có vấn đề. Cô bực tức, bước xuống giường. Nhưng ngôi biệt thự này quá lớn, các phòng ngủ nào cũng giống nhau khiến Triệu Khả băn khoăn. Dãy hành lang dài khiến cô lóa cả mắt. Phải công nhận là ở đây như mê cung vậy... Đột nhiên, Triệu Khả đi qua căn phòng văng vẳng đâu đấy tiếng hét. Cô tò mò mở ra. Cảnh tượng trước mặt khiến cô không tin nổi vào mắt mình! Lam Ngạo cư nhiên lại để cho người phụ nữ khác ôm? Chết tiệt!!! Triệu Khả chứng kiến cảnh này máu suýt nữa vọt lên não. Cô đạp cửa đi vào. Ngay lập tức, Lam Ngạo đạp Mai Dai Dai ra. Cô ta lăn đến chân của Triệu Khả vẻ mặt đau đớn. - Tôi đã nói... cút!!! Cố gắng lắm Mai Dai Dai mới đứng dậy được. Cô đi đến trước mặt cô ta nhìn bằng ánh mắt phức tạp. Tự dưng có cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình, Mai Dai Dai tức giận. - Anh.. Ngạo...em... Chưa nói hết câu, tay cô bị Triệu Khả giữ chặt lấy - Cô là ai? Buông ra! Mai Dai Dai gầm lên. Lam Ngạo tuy đã trúng thuốc đúng ý cô ta nhưng trong giờ mà không có người làm anh thỏa mãn, chắc chắn anh sẽ chết. Mà Mai Dai Dai không muốn như vậy! - Ai cho phép cô động vào tên kia! Triệu Khả lấy tay chỉ thẳng vào mặt Lam Ngạo. Cô tức giận! Cô thực sự không hiểu sao mình lại tức giận như vậy nữa. - Không liên quan đến cô! Nghe Mai Dai Dai nói vậy, Triệu Khả nhéch mép. Cũng may, có mấy người giúp việc đi qua, thấy vậy liền chạy đi gọi người. Diz và Trần Mặc nhận được tin, nhanh chóng chạy vào phòng khách. Thấy cô và Mai Dai Dai đang cãi nhau, Trần Mặc đi đến vội khuyên can. Còn Diz thấy biểu hiện của Lam Ngạo khác lạ vội đi đến kiểm tra. - Không hay, thiếu gia trúng thuốc... Hàng lông mày Triệu Khả hơi nhíu lại. Trần Mặc đi đến kiểm tra. Mai Dai Dai giật thót. Cô ta hơi lùi lại phía sau - Thuốc?- Trần Mặc hỏi - Có vẻ là xuân dược loại nặng. Nhìn tình hình có vẻ thiếu gia đã trúng thuốc khá lâu. Chắc không kịp tới bệnh viện nữa... - Còn cách chứ? Triệu Khả phía sau lên tiếng. Diz chỉ thở dài. - Là... phụ nữ! Có vẻ vấn đề này hơi khó nói. Trần Mặc nghe xong hiểu ý quay mặt đi. Mai Dai Dai không cam tâm để kế hoạch của mình bị hủy hoại. Cô ta bước lên giả vờ - Tôi.... bằng lòng giúp anh ấy.... tôi.... - Với khả năng của cô? Không đủ trình!!! Ai ngờ Triệu khả phía sau nói kích. Mai Dai Dai nhìn chằm cô bằng ánh mắt cay nghiệt. Giờ đây Lam Ngạo rất khó chịu. Anh thở hổn hển ngồi dậy ôm ngực đi thẳng đến chỗ của Triệu Khả. Cô chưa kịp hiểu gì đã bị anh kéo đi. Diz thấy vậy chỉ cười nhẹ - Thật không ngờ.... thiếu gia vẫn còn sức mà đi nữa.... Đương nhiên Mai Dai Dai hiểu ý tứ của Diz. Thật ra thì vừa nãy Triệu Khả mang khuôn mặt của Họa Kì nên cô ta không nhận ra. Cô ta chỉ không thể chấp nhận nổi mình thua kém cô..... - Mai tiểu thư, xe đã tới! Người quản gia từ bên ngoài vào cung kính. Giờ đây Mai Dai Dai giận không thể giết người.