Nhớ lạo hồi Bàn tay Lam Ngạo bất giác nắm chặt lại. Thẩm Dực quay mặt đi. Nếu chọn giữa bạn bè và người yêu thì anh cũng chẳng biết thế nào nữa.
Nã Du nhìn vẻ mặt Lam Ngạo lộ rõ vẻ thất vọng thì thở dài. Cô cầm lấy tay Thẩm Dực. Cô biết anh lo cho cô nhưng trong kia không chỉ có Triệu Khả mà còn có cả con của cô ấy. Dù thế nào thì cô cũng không thể thấy chết mà không cứu. Lương tâm của cô không phải làm bằng sắc đá.
- Bác sĩ, cứ lấy máu của tôi đi!
Bàn tay Thẩm Dực siết chặt tay Nã Du, gương mặt u ám.
- Không được! Em.....
- Là máu của em, nên em có quyền cho cô ấy....
Sự cố chấp của Nã Du khiến Thẩm Dực tức giận tím tái mặt. Sức khỏe của cô làm sao anh lại không biết được, việc hiến máu là không thể.
- Nếu... anh không cho em hiến máu... vạy thì em... sẽ không ăn uống gì cho tới khi có người tình nguyện hiến máu cho Triệu Khả!
Lần này thì Thẩm á khẩu. Anh buông tay cô ra quay mặt đi. Nã Du chỉ cười nhẹ rồi nhìn Lam Nhạo gật đầu một cái. Bác sĩ đứng bên cạnh thấy vậy thì dẫn Nã Du đi. Lúc này Thẩm Dực vội quay lại nhìn theo tấm lưng của cô. Đột nhiên, anh bước đến, không nhân nhượng giáng cho Lam Ngạo cú đấm mạnh.
Bị ăn đấm bất ngờ, Lam Ngạo khựng người ngã xuống đất. Mấy tên thuộc hạ thấy vậy thì vội bước lên đỡ lấy Lam Ngạo đứng dậy.
- Lần này là Nã Du cứu người phụ nữ của cậu! Dòng máu của cô ấy cứu vợ và con cậu. Sau này... nếu cậu mà còn để cô ấy bị gì thì đừng trách tôi! Cú đấm này chính là cảnh cáo, sau này nhớ lấy.
Lam Ngạo nhếch miệng, đưa tay lau vệt máu trên môi.
- Cảm ơn!
Câu nói tuy ngắn ngủi nhưng lại ẩn chứa sự biết ơn. Có lẽ Lam Ngạo giờ đây đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Có thể cứu được Triệu Khả, anh thực sự không mong gì hơn.
Sau gần một ngày chờ đợi. Ca phẫu thuật cuối cùng cũng xong. Cánh cửa ở phòng cấp cứu vừa mở ra thì Lam Ngạo vội chạy đến hỏi dồn - Cô ấy sao rồi? Còn đứa bé? - Ngài yên tâm. Cả hai đều ổn cả. Giờ chúng tôi sẽ chuyển phu nhân đến phòng hồi sức. Tất cả các vị bác sĩ và y tá thở phào. Phẫu thuật cũng may mắn thành công. Họ phải cố gắng hết sức gần như ai nấy cũng rất mệt sau ca phẫu thuật. Vị giám đốc bệnh viện cùng lúc đó cũng đi đến, nghe vậy thì vui mừng. Cũng may cái bệnh viện này của ông còn có thể giữ được. - Lam Gia, tôi sẽ điều động tất cả bác sĩ giỏi để điều dưỡng giúp phu nhân mau chóng hồi phụ lại. - Cứ thế đi! Chiếc giường bệnh của cô dược chuyển đến phòng điều dưỡng hạng Vip. Lam Ngạo chuyển hướng đi đến phía gian phòng bệnh tầng dưới. Nã Du đã hiến rất nhiều máu cho Triệu Khả đến nỗi ngất đi. Anh phải xuống xem tình hình. Dù sao thì Nã Du cũng là ân nhân của anh. Khi Lam Ngạo bước vào thì đã thấy Thẩm Dực đang nắm chặt tay của Nã Du. Vì thiếu máu mà gương mặt cô trở lên trắng bệch. Người khác nhìn vào thì có cảm giác cô rất yếu, sức sống dường như bị rút cạn. - Cô ấy sao rồi? Lam Ngạo lên tiếng. Thẩm Dực vẫn nhìn chằm Nã Du với ánh mắt đầy lo lắng. - Cậu nhìn thì biết. Cơ thể cô ấy vốn yếu. Nghe Thẩm Dực nói vậy, Lam Ngạo im bặt cũng chẳng lên tiếng nữa. Nã Du lần này hiến máu quả thực đã đến cực hạn của cơ thể cô rồi. - Ca phẫu thuật đã thành công. Thật sự cảm ơn hai người! Lần đầu tiên Lam Ngạo cúi xuống trước một người. Cái cúi đầu này chính là lời cảm ơn của Lam Ngạo. Vì cô mà lần đầu tiên trong cuộc đời anh lại hạ mình trước bạn.. Thẩm Dực và Nã Du ngạc nhiên. Ai nấy nhìn nhau. Thẩm Dực đưa tay che miệng. - Khụ... khụ... cậu có phải đang kích động quá không? Tôi nhớ là... trước đây chỉ có tôi cúi xuống cầu xin cậu thôi chứ... hiện tại thì.... Đúng vậy. Còn nhớ năm học trung học, Thẩm Dực lúc đó chưa có quyền thế, chỉ là con riêng nên lúc nào đến trường cũng bị những tên du côn chặn đường rồi bị bọn chúng đánh. Nhưng dù sao lúc đó anh vẫn nhẫn nhịn nổi nhưng kể từ lúc nhìn thấy Nã Du vì mình mà cũng bị bọn du côn đó đánh đập thì anh không sao chịu nổi nữa. Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Dực cúi xuống xin Lam Ngạo giúp đỡ. Lần này, lại tới lượt Lam Ngạo lặp lại hành động lúc đó khiến Thẩm Dực không sao tiêu hóa nổi. - Tôi đi trước! Lam Ngạo nói xong quay người đi. Chỉ biết hai người kia cười thầm lắc đầu. Hôm nay đúng là ngày lạ.... Đến khi Lam Ngạo bước vào phòng bệnh của Triệu Khả, gương mặt anh bỗng tối sầm khi thấy Tư Điền đang ngồi nói chuyện với cô. Tên này quả thực xảo trá! Nhân lúc anh đi thăm Nã Du thì vào với cô. Đã vậy còn nắm tay nhau thân thiết? Đúng là không thể tha thứ! Lam Ngạo bước vào, tay nhân tiện đóng sầm cửa lại phát ra tiếng động lớn khiến hai người kia chú ý. Sắc mặt Triệu Khả nhợt nhạt không chút huyết sắc. Nhìn thoáng qua, anh đoán chắc cô vừa tỉnh dậy. - Em tỉnh rồi sao? Lam Ngạo đi đến bên phía còn lại cạnh giường của cô cúi xuống, gương mặt mỉm cười nhẹ. Triệu Khả nhìn anh, gật đầu. - Em và anh ta vừa nói gì vậy? Lam Ngạo không kiêng kị gì mà hỏi thẳng luôn. Cô hơi sững sờ. Chỉ biết Tư Điền bên kia buông tay cô ra thản nhiên. - Có gì đâu. Cô ấy nhớ lại mọi chuyện thôi, có vẻ trí nhớ đã khôi phục hoàn toàn... - Hừm! Nhớ lại thì tốt, miễn sao anh nên biết thân biết phận chút! Lời nói của Lam Ngạo mang hàm ý sâu xa. Hai mắt của hai người đàn ông đối diện với nhau dường như đang tóe lửa. ức xưa []