Tại sân bay, Trần Hiên và Trần Hy điều động tất cả thuộc hạ lục tung hết cả lên nhưng mãi vẫn không thấy người cần tìm. Diz và Trần Mặc cũng điều động không kém. Phu nhân của bọn họ không hiểu sao lại có cái suy nghĩ to gan như vậy. Làm tất cả chúng thuộc hạ như hai người đây phải khổ tâm tốn sức.
- Ngài Diz, thuộc hạ vừa tra hỏi nhân viên kiểm soát. Họ nói có hai người phụ nữ đặt vé sang Pháp nhưng lại không lên máy bay khi cất cánh. Có lẽ, là phu nhân và Hà tiểu thư!
Một tên thuộc hạ chạy tới thông báo. Trần Hiên và Trần Hi đứng gần đó quay lại. Lúc này, trong đầu Trần Hi hiện lên một sự việc. Hắn lập tức vò đầu thở dài.
- Chết tiệt! Sao em lại không nghĩ ra sớm là Hạ Nhi lại dùng chiêu đó chứ!
Trần Hiên cau mày nhìn em trai. Hắn biết Trần Hi lúc nào cũng cưng chiều Hà Hạ Nhi. Có khi lại chiều quá mức. Nhiều lúc hắn phải dùng biện pháp mạnh ngăn hành động thái quá trẻ con của cả hai người. Lúc nào hắn cũng trong tình trạng tâm trí hỗn loạn cả về tập đoàn đến sự việc của hai người kia.
- Trần Hi, rốt cuộc em đã chiều cô ấy như thế nào hả?
Giọng nói lạnh lùng của Trần Hiên vang lên khiến Trần Hi kiên dè. Hắn cúi xuống, coi như nhận mọi lỗi về mình.
- Kể từ một năm trước Hạ Nhi có nói với em rằng cô ấy cần tiền mua đồ thị trường mới ra và đầu tư vào chứng khoán. Em nghĩ cô ấy chỉ là nói tức thời nên không nghĩ nhiều cứ cách tháng chuyển cho cô ấy triệu đô.
Nói đến đây, đương nhiên là Trần Hiên hiểu rõ mọi sự việc. Hắn quá quả thật dạo này buông lỏng cho hai người kia rồi.
- Lập tức khóa tài khoản của cô ấy lại ngay! Không có tiền cô ấy ắt sẽ tự về!
- Vấn đề không phải ở chỗ đó. Hạ Nhi đã chuyển toàn bộ tiền vào một tài khoản ảo vô danh tính. Có khóa cũng vô dụng.
Diz và Trần Mặc cùng lúc lắc đầu. Có trời mới biết cô tiểu thư họ Hà kia mang Triệu Khả đi đâu. Kẻ thù của Lam Gia rất nhiều, mà trong bụng cô lại mang đứa bé của thiếu gia. Nếu mà Triệu Khả và đứa bé có việc gì chắc hai người bọn hắn bị thiếu gia đẩy vào chùa đi tu mất.
Diz mở chiếc Ipad ra xem một lượt, rồi quay sang dặn dò tên thuộc hạ bên cạnh.
- Cho người sang các nước khác, phân tán ảnh của Hà tiểu thư và phu nhân. Nhớ, có thông tin gì phải báo cho tôi ngay.
- Đã rõ thưa ngài!
Tại sân bay Italy,
Hà Hạ Nhi nắm lấy tay của cô bước nhanh đi đi về phía hướng chiếc xe đen đang đợi sẵn. Quả thực, Triệu Khả phải công nhận rằng Hà Hạ Nhi rất mưu mô. Lúc đầu, cô tưởng Hà Hạ Nhi đi mua vé bay qua Pháp nhưng cô ấy lại dẫn cô đi hướng khác mà không lên máy bay. Cô ấy bảo đấy là chiêu "dương đông kích tây" để đánh lạc hướng người của Trần Hiên và Trần Hi. May ra mới có thời gian lên máy bay riêng mà không ai phát hiện.
Lúc ngồi vào trong xe, Triệu Khả mới thở phào nhẹ nhõm. Cô biết là Lam Ngạo sẽ khó chịu khi cô bỏ đi du lịch nhưng thôi kệ. Đã trót rồi thì cho trót luôn. Bảo bối trong bụng cô chắc cũng rất thích đi.
- Chị Khả, chị uống nước đi.
Hà Hạ Nhi mở nắp một chai nước đưa cho cô. Triệu Khả lúc này mới giật mình. Kì thực là hiện tại cô đang rất khát nên cầm lấy chai nước uống một ngụm đã hết nửa chai. Hà Hạ Nhi nhìn cô mỉm cười tươi, cô ấy mở túi xách ra lấy một quyển sổ nhỏ. Xem xét một hồi rồi chuyển sang trang khác vừa ngẫm nghĩ vừa nói.
- Chúng ta sẽ chơi ở Italy một ngày xong sẽ về Hy Lạp. Nhân tiện em cũng muốn thăm ba luôn. Trước khi Trần Hiên và Trần Hi tới thì chúng ta tiếp tục sang nước khác chơi.
Nhìn cách ăn nói của Hà Hạ Nhi có vẻ cô ấy rất hào hứng. Triệu Khả cười cười lắc đầu.
Chiếc siêu xe tiếp tục đi qua từng con đường cao tốc, xong qua những khu phố tụ tập địa điểm ăn chơi. Địa điểm đầu tiên của họ chính là sòng bạc. Hà Hạ Nhi mơ ước bấy lâu nay vào ăn chơi thỏa thích nhưng Trần Hiên lại ngăn cấm cô. Anh nói rằng chỗ đó toàn lũ cặn bã nên nhất quyết không cho cô đi. Nghĩ Hà Hạ Nhi này là ai chứ? Nếu cô mà muốn thì chẳng ai ngăn cản được cô cả.
Khi hai người vừa bước vào, nhân việc cung kính chào đón rồi dẫn đường tham quan. Quả là không hổ chỗ ăn chơi sa xỉ. Triệu Khả đi tới đâu cũng thấy trên bàn toàn xấp tiền đo dày và tiền vàng.
- Chị Khả, chúng ta chơi đi... em cũng muốn tiêu tiền cho thỏa thích.
Hà Hạ Nhi hào hứng nói. Số tiền mà Trần Hi gửi vào trong tài khoản cho cô đã lên tới con số khổng lồ, tha hồ mà ăn tiêu thỏa thích. Vậy là hai người bắt dầu hòa nhập cuộc chơi. Nhưng điều đáng nói ở đây là số tiền của Hà Hạ Nhi đặt cược lại thu về gấp hai lần ban đầu. Tiếng bạc lạch cạch trên bàn chơi Triệu Khả nghe sao mà vui tai.
"Rầm" người đàn ông tai to mặt lớn không kìm nén nổi sự tức giận đập mạnh bàn đứng dậy.
- Chết tiệt! Hai con nhóc chết tiệt, có phải hai chúng mày chơi khăm ông mày ông hả?
Cả Triệu Khả và Hà Hạ Nhi kinh ngạc nhìn nhau. Sau đó, khóe miệng Hà Hạ Nhi hơi nhếch nhàn nhã vuốt ve từng tờ tiền đô.
- Ai chơi khăm? Đã đen rồi lão già này còn to mồm à?
Tên thuộc hạ phía sau lão tai to thấy vậy tiến lên hùng hổ.
- Con nhãi ranh kia, mày có biết trước mặt mày chính là Tư Lâm Gia hay không? Mày to gan nhỉ? Ông đây đập cho mày trận bây giờ!
Cả sòng bạc nhao nhao cả lên. Mà trung tâm lại là ba người đang đối đầu. Hà Hạ Nhi liếc mắt qua, một đám người Anh từ đâu tới. Nhìn biết ngay là dân giang hồ.
- Bổn tiểu thư thắng là thắng. Mấy người các ngươi đừng có ý kiến!
Đám người Anh kia đồng loạt đưa ánh mắt chằm chằm chĩa vào Triệu Khả và Hà Hạ Nhi. Cô hơi lo, theo bản năng lấy tay che bụng. Nếu là lúc trước thì cô còn phản kháng được. Nhưng, giờ cô đang có bảo bối. Không thể khinh suất!
Triệu Khả lùi lại phía sau Hà Hạ Nhi, thì thào nhỏ vào tai.
- Hạ Nhi, hay thôi đi... chị có thể giải quyết bọn chúng nhưng bảo bối trong bụng...
Hà Hạ Nhi ngẩn người sực nhớ ra là Triệu Khả đang mang thai. Cô định thôi nhưng tên đầu gấu phía trước kia đã lên tiếng.
- Chúng bay đâu, xông lên đập chết hai con nhãi ranh này cho tao!