Người đàn ông cắn răng chống đỡ đọc ra tên tập tài liệu trong máy và mật khẩu.
Hoàng Minh lấy điện thoại ra lệnh: “Mang toàn bộ tư liệu về Niran trong file bảo mật đấy về đây.”
Sau đó ông ta khinh bỉ nhìn người đàn ông thảm hại trước mặt: “Bao nhiêu năm qua mày ẩn núp bên cạnh tạo chính là làm con chó truyền tin.
Dám tiếp tay cho nó, tao sẽ cho mày được sống những tháng ngày vui vẻ.”
Hoàng Minh vẫy tay ra hiệu cho người của mình mang điện thoại của người đàn ông xấu số đến: “Gọi cho nó, giữ cuộc gọi lâu một chút.”
Người đàn ông trợn mắt khiếp sợ.
Nghe Hoàng Minh nói vậy ông ta liền biết bản thân mình đã hết cơ hội.
Không cần nghĩ nhiều lập tức vùng dậy lao đầu vào tường tự kết thúc sinh mệnh.
“Thằng chó này vẫn mãi chung tình như vậy?Mày thích nó đến cả mạng cũng không cần cơ à? Niran, con Niran…” Hoàng Minh gầm lên khiến tất cả đám người hầu lâu năm đứng bên cạnh đều khiếp sợ dạt sang một bên lấm lét nhìn lại chẳng dám ho he gì.
Đã khiến ông chủ tức giận, cơ hội sống sót coi như hoàn toàn mất.
Nhưng phải biết, Niran là ai chứ? Người đàn bà ấy với ông chủ có quan hệ cỡ nào mà dám xen vào?
Những người hầu lâu năm ở bên ông chủ như bọn họ đều biết.
Năm xưa ông chủ đã phụ người ta, còn khiến người ta trở thành kẻ thù không đội trời chung của bà Yod.
Ông chủ muốn che chở bảo vệ nhưng người ta lại oán hận ngút trời, trả đũa xong liền biến mất.
Trong lòng ông chủ từ đó luôn tràn đầy tức giận cùng không cam lòng, nhưng thế lực của bà Yod cũng không phải tầm thường.
Vậy nên chỉ có thể im lặng tìm người.
Nếu như Hoàng Minh biết được Niran không chỉ thay đổi gương mặt, còn lấy một người đàn ông khác làm vợ lẽ, ông ta sẽ ra sao?
Nếu ông ta biết được, Niran hết lần này tới lần khác hãm hại ông ta.
Không chỉ cài người phá hoại việc làm ăn, còn cài cả phụ nữ lên giường của ông ta… Sẽ nghĩ gì nhỉ?
Hoàng Minh thở dài một tiếng, cuộc đời của ông ta đúng là chỉ vì một người đàn bà mà mọi chuyện luôn gặp trắc trở.
Hôm nay đã có được manh mối rồi, nhất định sẽ bắt được bà ta về hỏi cho ra nhẽ, lấy được thuốc giải độc cho vợ của mình.
Ông ta chính là một người chồng sống có trách nhiệm.
Hoàng Minh cong khóe miệng, nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ sang V một chuyến!”
Nghe người hầu báo tin, bà Yod nhếch miệng cười.
Sắc mặt tràn đầy ngạo nghễ: “Hành động cũng nhanh nhẹn như thế! Hải La, bà đi sang đó trước đi.
Tôi sẽ giữ chân lão hai ngày.
Cho phép bà gặp lại con gái nhưng không được nhận nhau.
Nhất định không để bí mật lộ ra ngoài.”
“Cảm ơn...” Hải La cúi đầu lễ phép chào bà Yod rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Hải La đi rồi, bà Yod mới lặng lẽ thở dài.
Suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi.
Bà ta lấy người đàn ông mình thầm yêu, cả tuổi xuân chỉ có một mình ông ta.
Nhưng lại thành con rối hề hước trong mối tình ngang trái của Hoàng Minh và Niran.
Bà ta có lỗi gì?
Những nghẹn khuất này tại sao bà ta phải trải qua!
Bà ta cảm thấy sống một cuộc đời luôn giữ thù hận trong lòng quả là quá mệt mỏi rồi.
Nhìn người đàn ông của mình vẫn còn che chở cho người cũ từng hại mình mất đi khả năng sinh con, đúng là rất đau.
Cho dù bao nhiêu năm qua Hoàng Minh vẫn không dám đưa bất cứ đứa trẻ nào về nhà, nhưng bà ta vẫn biết đấy chỉ là chuyện sớm muộn.
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng bà ta càng muốn phát tiết ra ngoài nhưng không thể.
Bà ta vẫn cần phải đeo cái mặt nạ làm một người vợ hiền thục cam chịu bị đứa con rơi của cha mình hãm hại.
Khiến cho Hoàng Minh vì sự áy náy này mà day dứt cả đời mới được.
Cho dù ông ta có không cam lòng cũng chả dám nói ra ngoài.
Bởi vì Hoàng Minh ngoài cần lợi dụng danh tiếng của nhà Yod, còn cần quyền thừa kế khối tài sản của bà ta.
Chỉ là, ông ta ngàn vạn lần sẽ không biết được, chẳng ai có thể ngờ nổi, tất cả đã được bà Yod âm thầm chuyển cho Gia Ly - Một lá bài ẩn mà bà ta dùng để vả mặt tất cả đám người này.
Và con bài thì nên xứng đáng với vai trò là một công cụ để bà ta sử dụng.
Bà Yod hít một hơi sâu, nén giận vào lòng, thâm độc nhìn chằm chằm ra ngoài ô cửa sổ: “Xuân Lan à? Niran? Để xem ai còn dám bảo vệ mày?”
Bà ta nhếch mép cười, thầm nguyền rủa những người đã khiến cuộc đời của bà ta trở nên bất hạnh.
Lúc lâu sau, mọi tâm tư đều được thu hết vào đáy mắt, rồi đứng dậy bước xuống lầu.
Lúc này tại nông trại của Trọng Đạt.
Tuấn Phong mặc bộ quần áo phẫu thuật màu xanh vừa đi từ trong phòng vô trùng đi ra.
Anh gấp gáp hỏi:
“Sao rồi?”
Duy Hoàng nhún vai trả lời: “Cậu sẽ không tin được đâu?”
“Nói mau!” Tuấn Phong cau mày giục.
Bàn tay anh ấy thô bạo cởi bỏ bộ quần áo trên người.
“Tín hiệu của nó được truyền sang Thái, lãnh địa dò được trùng khớp với tọa độ của Hoàng Minh.”
“Đừng rút dây động rừng.
Tiếp tục duy trì trạng thái phản hồi tín hiệu như bình thường.” Tuấn Phong thở dài nói.
“Nó có để lại hậu quả gì không?” Trọng Đạt cẩn trọng hỏi.
“Nó khống chế sự hoạt động bình thường của các nơ ron thần kinh.
Hiện tại, ngoài tác động khiến cô ấy ngủ bất thường thì chưa có tổn hại gì.” Tuấn Phong thở phào nhẹ nhõm đáp.
Loại chíp công nghệ này bọn họ đều biết nó nguy hiểm chừng nào.
Chính là phát súng thầm lặng hạ gục những điệp viên ngầm có ý định phản bội.
Bởi vì không đồng ý với việc khống chế tàn bạo đó mà Bella mới được thành lập.
“Các cậu làm tiếp nhé, tớ xem cô ấy thế nào rồi!” Tuấn Phong thay xong bộ quần áo vô trùng ra liền đi lên lầu..