Phùng Lộ Phi vừa dạo phố vừa ôm bụng, gương mặt thể hiện rõ vẻ hạnh phúc chưa từng có. Mặc dù gần đến ngày sinh cô có chút lo lắng cũng như thấp thỏm nhưng Từ Dịch Phàm luôn ở bên cạnh nhắc nhở bảo cô hãy yên tâm, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Những câu nói quan tâm của Từ Dịch Phàm khiến Phùng Lộ Phi thoải mái hơn.
Phùng Lộ Phi đi chầm chậm lại, nhìn cảnh vật xung quanh. Hôm nay quả thật quá đẹp. Tuy nhiên con đường mà Phùng Lộ Phi đi bây giờ vắng người quá, chẳng có một ai cả.
Rồi có một chiếc xe ô tô cũ kỹ đi gần đến nhưng Phùng Lộ Phi không quan tâm. Chiếc xe dừng ngay trước mặt cô.
Một người đàn ông mặc áo xám nhanh xuống xe, tóm lấy tay Phùng Lộ Phi, kéo cô đẩy lên ghế sau xe.
- Bỏ tôi ra… bỏ tôi ra… các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?... Mau bỏ tôi ra… bỏ ra…
Tên mặc áo xám kia mạnh tay tát Phùng Lộ Phi, cô trở nên sợ hãi và lo lắng không nói được gì.
- Mày tốt nhất là nên im miệng đi, nếu còn kêu gào nữa thì mày cẩn thận với đứa con của mày đấy.
Nghe tên áo xám kia lớn tiếng nói, Phùng Lộ Phi sợ quá ôm lấy bụng, giọng run sợ:
- Các người không được làm hại đến con của tôi. Bỏ ra. Nhưng… rốt cuộc các người là ai?
Tên mặc áo đen đang lái xe bỗng lên tiếng:
- Chúng ta lại gặp lại rồi. Trường hợp này nên nói là có duyên mới phải nhỉ? Tôi nên gọi cô là gì nhỉ? Gọi thẳng tên e rằng có chút bất lịch sự. Hay gọi là Từ thiếu phu nhân nhé?
Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn người đàn ông đang lái xe kia. Tên đó trông khoảng thì phải, trông hơi luộm thuộm, còn có cả râu nữa. Nghe hắn nói, chẳng lẽ cô cũng quen hắn?
- Chắc cô không nhớ tôi rồi Phùng Lộ Phi. Nhưng mà… tôi lại biết cô đấy, và biết rõ cả Từ Dịch Phàm nữa. Và tôi cũng chẳng quan tâm cô có biết tôi không, tôi chỉ quan tâm đến tâm trạng của hắn khi biết vợ yêu của hắn bị bắt cóc sẽ như thế nào thôi.
- Anh nói cái gì?
- A Báo, mày lấy điện thoại của cô ta, mau chóng gọi điện cho Từ Dịch Phàm bảo hắn mang tiền đến chỗ hẹn. Nếu như hắn không đến, tao sẽ lấy mạng của Phùng Lộ Phi và con của hắn.
- Biết rồi.
Tên mặc áo xám tên A Báo kia vội giật lấy điện thoại từ tay Phùng Lộ Phi rồi lấy chiếc dây thừng trói Phùng Lộ Phi lại để cô khỏi cựa quậy. Từ Dịch Phàm… Từ Dịch Phàm…. Bọn người bắt cóc này rốt cuộc là muốn gì đây? Chỉ là bắt cóc thông thường?
Tên A Báo nhanh chóng tìm thấy số của Từ Dịch Phàm và gọi cho anh. Không lâu sau Từ Dịch Phàm nhấc máy:
- “Lộ Phi à… anh đến tập đoàn rồi, hiện giờ đang xử lý công việc. Nhưng có gì mà em gọi cho anh thế?”
- Dịch Phàm… Dịch Phàm…
Phùng Lộ Phi bỗng gọi lớn. Tên A Báo vội lấy chiếc giẻ nhét ngay vào miệng của cô.
- “Lộ Phi… Lộ Phi… em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” – Giọng của Từ Dịch Phàm trở nên lo lắng.
- Từ Dịch Phàm, mày chắc nghe thấy giọng của vợ mày rồi chứ hả? Rất lo lắng phải không?
Tên A Báo lớn tiếng nói.
- “Mày là ai?”
- Tao là ai không quan trọng lắm đâu, nhưng nói chung thì chúng ta vẫn là người quen cũ. Từ Dịch Phàm, tao nói cho mày biết, nếu như đúng giờ chiều nay mà mày không mang tiền đến đúng hẹn thì tao sẽ rạch bụng Phùng Lộ Phi và đưa con mày chào đời sớm đấy.
- “Mày cần bao nhiêu?”
Giọng của Từ Dịch Phàm có vẻ bình thản nhưng lại rất lo lắng. Anh cố gắng bình tĩnh nói.
- Từ Dịch Phàm, mày cũng biết điều đấy, quả không hổ danh là Tổng giám đốc của Từ Thị. giờ chiều nay mày hãy mang triệu USD đến nhà đường số ngoại ô thành phố. Và còn một điều mà mày nên nhớ kỹ, tốt nhất là mày hãy đến một mình, nếu có người khác, đặc biệt là bọn cảnh sát thì tao sẽ giết Phùng Lộ Phi và con mày ngay.
- “Được, tao sẽ làm theo tất cả những gì mà mày bảo. Nhưng mày tốt nhất là đừng có đụng vào một sợi tóc của vợ tao. Nếu không dù có chết tao cũng phải lôi chúng mày theo.”
- Tất nhiên là bọn tao sẽ chăm sóc cho Từ thiếu phu nhân của mày thật tốt rồi. Thế nhé
Rồi Phùng Lộ Phi chỉ còn nghe thấy tiếng “tút… tút” từ điện thoại vang lên thôi. Từ Dịch Phàm đã tắt máy.
Cô nhìn tên bắt cóc kia, cảm thấy thật sự rất lo lắng. Tự nhiên cô có một dự cảm chẳng lành.
Rốt cuộc là chuyện gì?