Ngay lập tức cảnh sát và người của Từ Dịch Phàm xông vào trong. Từ Dịch Phàm nói với Mạc Kiến Huy:
- Mạc Kiến Huy, tao đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước khi đến đây rồi. Chuyện này chắc mày không nghĩ đến đúng không? Những chuyện đời như thế này, mày còn non kém lắm.
Sau đó anh ngước đầu nhìn tên A Báo đang run rẩy:
- Thả cô ấy ra, tao sẽ cho mày sống. Còn nếu mày không làm theo lời tao, đừng trách tao vô tình.
Giọng nói lạnh lùng của Từ Dịch Phàm thật sự rất đáng sợ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Thật không ngờ chỉ trong có vài giây thôi mà Từ Dịch Phàm đã bắt được Mạc Kiến Huy rồi.
Tên A Báo vứt khẩu súng xuống đất, cảnh sát lập tức tới còng tay anh ta. Từ Dịch Phàm lại nói với Mạc Kiến Huy:
- Mày lại thua rồi Mạc Kiến Huy, mày sẽ không bao giờ thắng được tao đâu. Bây giờ thì yên tâm đi theo cảnh sát đi.
Từ Dịch Phàm buông tay ra, vứt khẩu súng xuống đất rồi nhanh chóng tiến lại gần chỗ Phùng Lộ Phi. Nhưng…
“Đoàng”
Bỗng Phùng Lộ Phi ôm lấy Từ Dịch Phàm. Vừa rồi Phùng Lộ Phi thấy tên Mạc Kiến Huy cầm khẩu súng lên hướng nhanh về phía Từ Dịch Phàm thì cô chẳng suy nghĩ nhiều, ôm lấy anh, đẩy anh sang bên trái. Và, viên đạn kia đã bắn trúng sau lưng cô.
“Đoàng đoàng…”
Những tiếng súng liên tiếp vang lên sau đó, tên Mạc Kiến Huy bị Từ Dịch Phàm bắn chết ngay tại chỗ.
- Lộ Phi…
Tay của Phùng Lộ Phi trượt xuống, cô từ từ ngã xuống.
- Lộ Phi…
Từ Dịch Phàm ôm lấy Phùng Lộ Phi. Trên tay anh toàn máu của cô. Ở chân cô, máu cũng đang chảy xuống.
- Dịch Phàm… Dịch Phàm…
- Lộ Phi, sao em lại làm vậy chứ?
Phùng Lộ Phi giọng thều thào, đưa bàn tay đầy máu sờ lên gương mặt của Từ Dịch Phàm:
- Dịch Phàm… anh không sao… là tốt rồi…
- Lộ Phi…
Và Phùng Lộ Phi ngất đi. Từ Dịch Phàm rất sợ hãi hét lên:
- Lộ Phi, Lộ Phi… em mau tỉnh lại đi… Lộ Phi… Người đâu, mau chuẩn bị xe, nhanh lên…
- Vâng.
Đám vệ sĩ của Từ Dịch Phàm nhanh chóng đi lấy xe. Còn Từ Dịch Phàm bế Phùng Lộ Phi ra ngoài.
………………………………..
Bệnh viện.
Chính bản thân Phùng Lộ Phi cũng không biết cô ngất đi từ khi nào, nhưng cô biết rõ một điều là người ôm cô lúc đó chính là Từ Dịch Phàm. Không ai có vòng tay ấm áp hơn anh cả!
Hoắc Tử Minh là bác sĩ mổ chính trong ca phẫu thuật cho Phùng Lộ Phi lần này. Khi biết Phùng Lộ Phi chính là bệnh nhân ngày hôm nay mà anh phải phẫu thuật, Hoắc Tử Minh suýt nữa đã ngã xuống. Trong khoa thần kinh, Hoắc Tử Minh là người giỏi nhất, vậy nên chủ nhiệm đã quyết định để anh vào phẫu thuật cho Phùng Lộ Phi. Hoắc Tử Minh cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh nhất định phải cứu được Phùng Lộ Phi.
- Bác sĩ Hoắc, bệnh nhân có vết thương, là chấn thương não, là bị trúng đạn ở sau lưng. Theo quan sát thì viên đạn sau lưng có vị trí rất gần tim. Và điều quan trọng là bệnh nhân đã mang thai hơn tháng rồi. Ca phẫu thuật e rằng sẽ không thể thành công được.
Y tá trưởng báo cáo tình hình cho anh và các bác sĩ phẫu thuật khác. Hoắc Tử Minh gật đầu:
- Đã chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi ạ.
- Chúng ta bắt đầu thôi. Trước tiên là tiến hành phẫu thuật đưa đứa bé ra đã. Đứa trẻ này vẫn còn sống.
Họ bắt đầu tiến hành phẫu thuật để đưa đứa trẻ trong bụng của Phùng Lộ Phi ra. Họ làm vô cùng cẩn thận bởi tình trạng của Phùng Lộ Phi bây giờ đang rất nguy hiểm.
- Máu không đủ, tiếp máu...
Giọng Hoắc Tử Minh vang lên, y tá nhanh chóng đi lấy thêm máu. - Tình trạng bệnh nhân không ổn định...
- Bác sĩ Trần, mau đưa đứa bé ra nhanh lên...
- Nhanh lên...
Đứa bé được đưa ra, tiếng khóc của đứa bé vang lên...
“Lộ Phi, anh phải làm sao bây giờ, anh phải làm sao mới có thể cứu được em đây? Nói cho anh nghe đi, anh bắt buộc phải cứu được em, bắt buộc. Anh không thể để cho em chết được.”