Hạ An Nhiên cười nhìn Đàm Lệ Linh, nhưng nụ cười này của cô ta cũng không phải là một nụ cười thân thiện gì. Nếu như là bình thường, chắc chắn Hạ An Nhiên sẽ không nói chuyện với Đàm Lệ Linh làm gì, nhưng nhìn cách mà Từ Dịch Phàm đối xử với Đàm Lệ Linh khiến cô ta không thể im lặng được. Thế nên khi thấy Đàm Lệ Linh đi vào WC, cô ta liền đi theo. Nói chuyện với Đàm Lệ Linh bên ngoài không tiện, nên nói trong này sẽ tốt hơn.
- Đàm tiểu thư này, Dịch Phàm có vẻ rất quan tâm đến cô thì phải. Vừa đến, anh ấy đã đi gặp cô rồi.
- Cô cho đó là “rất quan tâm” sao hả Hạ tiểu thư? Có vẻ như cô đang cho rằng tôi sẽ cướp đi vị trí nào đó vốn là của cô thì phải. Không cần phải lo lắng đến như vậy đâu.
Đàm Lệ Linh hiểu ý nghĩa thật sự trong câu nói của Hạ An Nhiên. Cô ta như muốn cảnh cáo cô vậy.
- Đàm tiểu thư, ý cô là gì?
- Hạ tiểu thư, tôi hiểu cô đang muốn nói gì với tôi. Nhưng cô cũng nên hiểu tôi một chút thì hơn. Từ trước đến nay tôi không muốn làm kẻ thứ chen vào mối quan hệ của người khác. À phải, lần trước nói chuyện với Dịch Phàm, là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy, tôi không nghe thấy anh ấy thừa nhận mối quan hệ nào với cô cả. Cho nên Hạ tiểu thư này, cô nên cư xử cho đúng mực một chút. Còn bây giờ, tôi đi trước.
- Cô...
Hạ An Nhiên nghe thấy vậy thì rất tức giận. Cô ta muốn khiến cho Đàm Lệ Linh tự “biết khó mà rút lui”, nhưng nào ngờ Đàm Lệ Linh cũng chẳng phải một người vừa gì.
- Ồ, xin lỗi nhé Hạ tiểu thư, tôi nghĩ là tôi phải ra ngoài đây, không thể tiếp chuyện cô được nữa. Tạm biệt. Đàm Lệ Linh nói một câu rất bình thản rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Đàm Lệ Linh cũng không muốn nói ra những điều như thế, cũng không muốn chọc tức vị Hạ tiểu thư kia đâu, nhưng là do cô ta muốn “chỉnh” cô trước thôi. Mặc dù cho đến bây giờ, ấn tượng của cô về Từ Dịch Phàm là rất tốt nhưng cô cũng biết rằng, Hạ An Nhiên là đối tượng mà anh sẽ kết hôn trong tương lai, cô thật sự không muốn mọi người bảo cô là người thứ chen vào mối quan hệ giữa Từ Dịch Phàm và Hạ An Nhiên.
……………………………….
Đàm Lệ Linh lại gặp Từ Dịch Phàm khi vừa mới trở lại hội trường chính của buổi tiệc. Lúc này mọi người đang khiêu vũ. Lần này thì Đàm Lệ Linh lại là người lên tiếng trước:
- “Người yêu” của anh chắc cũng sắp ra rồi đấy. Anh mau đi đón cô ấy đi còn gì nữa.
Anh chỉ cười.
- Này, anh cười cái gì chứ? Tôi nói như vậy không đúng sao? Hạ tiểu thư kia là bạn gái anh còn gì.
- Tôi có thể mời cô nhảy bản nhạc này được không? Tôi quả thật rất thích bản nhạc này.
- Tôi...
Chưa kịp nói gì thêm thì Đàm Lệ Linh đã bị Từ Dịch Phàm kéo ra, một tay anh nắm tay cô, còn tay kia thì đặt lên eo cô. Đàm Lệ Linh cũng chẳng biết làm gì nữa, đành đặt tay lên vai anh. Khiêu vũ, cô cũng biết đôi chút nhưng cũng không hẳn là giỏi.
- Anh nghĩ mọi người ở đây sẽ không có ai hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta đấy chứ? - Cô nói.
- Có nhiều người quen tôi nhận nhầm cô là vợ tôi. Nhưng họ cũng biết rằng vợ tôi đã mất rồi.
- Người với người giống nhau trên đời này cũng nhiều lắm. Khéo khi một ngày nào đó ra ngoài đường tôi lại gặp một người giống hệt Từ Dịch Phàm anh thì sao đây nhỉ?
- Lúc đấy nhớ gọi điện cho tôi hoặc là chụp ảnh người đó cho tôi xem xem giống đến mức nào.
Đàm Lệ Linh cười. Cô cũng không nói với Từ Dịch Phàm chuyện cô và Hạ An Nhiên trong WC. - Cô bảo sẽ nói tiếp chuyện với tôi vào dịp khác mà. Bây giờ có thể nói tiếp không?
- À... anh nghĩ nói chuyện ở đây sẽ thích hợp sao? Nếu khi nào rảnh thì đến chỗ nào vắng vẻ một chút thì hơn. Tôi không muốn thu hút sự chú ý của nhiều người đâu.
- Kết thúc bữa tiệc này, có được không? Tôi rất muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
Cô nhíu mày nhìn anh. - Tôi đã hỏi anh câu hỏi nào ư? Sao tôi chẳng nhớ gì thế này nhỉ? Là câu hỏi gì vậy?
- “Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế.” Cô vừa nói câu này với tôi vừa nãy.
- Tôi đã suy nghĩ nhưng cho đến tận ngày hôm nay vẫn chưa đưa ra cho bản thân một câu trả lời. Anh đừng nói với tôi là anh có thể trả lời cho tôi đấy. Nhưng nếu anh có thể trả lời được thì quả thực anh đã giúp tôi một việc rất quan trọng rồi.
- Lát nữa tôi sẽ cho cô câu trả lời.
Đàm Lệ Linh mỉm cười gật đầu. Trong khi đó, cả Châu Kiến Thành và Hạ An Nhiên, mỗi người đứng một chỗ nhưng bọn họ đều nhìn về phía Từ Dịch Phàm và Đàm Lệ Linh. Hạ An Nhiên tức giận nắm chặt tay, còn Châu Kiến Thành thì có vẻ buồn.