Phùng Lộ Phi bĩu môi:
- Hứ... Tôi mà cần phải ghen sao?
- Vậy thì nên nói là gì?
Đúng lúc này mọi người vỗ tay, họ đứng dậy chuẩn bị để khiêu vũ.
- Nào, đứng dậy đi. - Làm gì?
- Khiêu vũ chứ làm gì nữa.
Phùng Lộ Phi mím môi nắm lấy tay anh đi ra khiêu vũ. Nếu không khiêu vũ với anh thì chỉ sợ mọi người sẽ nói này nói nọ.
- Thân thể cô đừng có cứng đờ ra như thế, được không, thả lỏng đi. Lần đầu tiên khiêu vũ à?
- Không.
Phùng Lộ Phi lại nhìn thấy Tống Nhã Nhược ở phía xa, trên tay cô ta đang cầm một ly rượu, gương mặt có vẻ không vui.
- Buổi tối nay cô nhìn tôi rất nhiều lần.
Cô không nói gì cả, ánh mắt hướng đi chỗ khác.
- Hình như cô không muốn nói ra lý do thì phải. Mà cô không nói thì tôi cũng đoán ra được rồi.
- Đoán ra được hay không tôi không quan tâm.
- Cô không thân thiết với nhà mẹ đẻ lắm thì phải. Nói chuyện với họ vài câu rồi bỏ đi luôn.
- Kệ tôi.
Từ Dịch Phàm ôm chặt lấy eo Phùng Lộ Phi hơn:
- Mặc dù chỉ tính trên danh nghĩa nhưng hiện tại tôi vẫn là chồng hợp pháp của cô, họ là cha mẹ vợ tôi, không thể không quan tâm được.
- Không cần, anh nên quan tâm đến cô tình nhân kia của anh thì hơn.
Từ Dịch Phàm nghe vậy mà bật cười, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô:
- Biết ngay mà. Cô chẳng phải đang ghen sao?
Phùng Lộ Phi rất muốn bỏ tay ra, không khiêu vũ nữa nhìn tay Từ Dịch Phàm vẫn ôm chặt lấy eo cô.
- Đừng buông tay sớm như vậy, tôi rất thích bản nhạc này, nhảy thêm một lúc nữa đi.
Phùng Lộ Phi quay đầu nhìn sang chỗ khác.
- Sao lại không nói gì thế? Tôi nói có gì sai đâu.
Mặc kệ Từ Dịch Phàm nói một mình, Phùng Lộ Phi không thèm quan tâm. Đến khi bản nhạc kết thúc, cô đẩy tay anh ra, đi đến chỗ khác. Anh vẫn cứ nhìn theo bóng dáng của cô, cười lắc đầu.
- Trông anh có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?
Anh quay đầu lại thì thấy Tống Nhã Nhược.
- Vậy mà tôi cứ nghĩ là em đã rời khỏi đây rồi cơ đấy.
Từ Dịch Phàm cầm lấy ly rượu vang đỏ, uống một ngụm nhỏ.
- Thật không ngờ mối quan hệ của hai người lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Mới có hơn tháng.
- tháng thì sao? Chẳng lẽ không được?
- Anh muốn kết thúc?
Lời này là Tống Nhã Nhược nói trước.
- Đúng, chúng ta nên kết thúc thôi. Tôi không nghĩ với tình cảnh hiện tại, chúng ta có thể kéo dài mối quan hệ chẳng tốt đẹp này lâu hơn nữa đâu. - Anh nhếch mép cười, nói.
- Em thật không hiểu, em có gì thua kém Phùng Lộ Phi, gia đình em thua kém gì gia đình cô ta? Thậm chí gia đình cô ta còn suýt nữa phá sản, nếu Từ Thị không giúp đỡ thì đã không còn Phùng Thị từ lâu rồi.
- Nếu tôi muốn lấy Phùng Lộ Phi thì sao? Dù gì thì cũng đã kết hôn rồi, em còn ngăn cản gì nữa?
- Dịch Phàm, anh đừng đối xử với em như vậy được không?
Anh đặt ly rượu xuống bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ kia của Tống Nhã Nhược:
- Em muốn gì?
- Anh nói cái gì cơ?
- Biệt thự hiện tại em đang ở, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư chuyển sang tên em. Còn cả biệt thự ở London nữa.
- Anh coi em là gì vậy? Em đâu phải loại phụ nữ ham vật chất?
Anh nhìn Tống Nhã Nhược, im lặng một hồi, mãi mới lên tiếng:
- Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta nên kết thúc ở đây thôi. Mối quan hệ của chúng ta càng kéo dài càng chẳng có lợi gì cho cả tôi và em. Nếu em đồng ý kết thúc, chúng ta vẫn có thể làm bạn.
- Bạn?
- Đúng vậy.
- Từ Dịch Phàm, anh...
Tống Nhã Nhược vô cùng tức giận, cô ta nắm chặt lấy ví trên tay, vội vàng rời khỏi bữa tiệc.
Cùng lúc đó, Phùng Lộ Phi tiến lại gần chỗ anh.
- Sao vậy, cãi nhau với tình nhân rồi à?
- Em hỏi cũng hay thật đấy.
Từ Dịch Phàm không nghĩ Phùng Lộ Phi sẽ nói với anh điều này.
- Tối nay anh định ở đây hay về biệt thự?
- Ngày mai tôi phải đi công tác nên sẽ về. Em muốn ở lại đây sao?
- Không, tôi muốn về nhà. Mà ở nhà lái xe Trần có việc nên tôi cho anh ấy về trước rồi.
- Vậy ai lái xe cho chúng ta?
- Nếu anh không lái thì tôi sẽ lái.
Anh bật cười.
- Anh cười cái gì?
- Làm sao tôi lại để cho một người phụ nữ lái xe cho mình cơ chứ? Mọi người mà biết thì thật mất mặt.
Vậy là sau bữa tiệc, Từ Dịch Phàm lái xe đưa Phùng Lộ Phi trở về biệt thự. Tự dưng ngày hôm đó, anh cảm thấy khá vui vẻ, thoải mái hơn trước.