Phùng Lộ Phi bỏ thêm thìa sữa vào cốc của mình, rồi nhìn cốc café của Từ Dịch Phàm. Hình như Từ Dịch Phàm gọi café nhưng chưa uống thì phải, cũng chẳng thấy có sữa.
- Anh không uống café à? Gọi café nhưng rốt cuộc là không uống, để cho café nguội ngắt như thế?
Lần này thì lại đến lượt Phùng Lộ Phi giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ nhanh chóng có mặt.
- Phiền cô mang thêm giúp tôi một tách café nữa, cảm ơn.
- Vâng.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, cũng thật sự chẳng hiểu cô đang định làm gì nữa.
Một lúc sau nhân viên phục vụ đi đến, mang tách café mới đặt trước mặt Từ Dịch Phàm rồi mang tách café cũ đi.
Thấy Từ Dịch Phàm cầm cốc café lên đang định uống thì Phùng Lộ Phi lên tiếng hỏi:
- Uống cafe như anh sao? Cafe đặc này đắng ngắt chứ có gì ngon đâu mà uống như thế không biết nữa. Lần sau nếu có uống thì anh nhớ cho thêm sữa hoặc đường vào, uống như thế mới cảm nhận được vị đặc biệt của café chứ. Cafe đặc này ảnh hưởng không tốt đến dạ dày và hệ thần kinh đâu, anh đang tự hủy hoại sức khỏe bản thân mình đấy, thật chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa. Từ nay bỏ cái thói quen ấy đi.
Phùng Lộ Phi lấy cốc café từ tay của Từ Dịch Phàm, cho thêm vào đó thìa sữa rồi khuấy đều lên.
- Uống café sữa đặc biệt hơn café đặc kia nhiều. Cũng chẳng hiểu tại sao mà khi ở nhà tôi thấy anh uống nhiều café đặc thế không biết. Anh không thấy ức chế thần kinh à?
- Tôi không hẳn là người thích uống café cho lắm, nhưng mà tôi quen uống café đặc rồi. Uống nhiều cũng thành quen nên cũng chẳng cho thêm sữa hay đường vào nữa.
- Anh bảo uống nhiều thành quen sao? Một lý do nghe cũng chính đáng thật đấy nhỉ? Nói nghe hay thế?
Từ Dịch Phàm uống chút café đã pha thêm sữa kia. Hương vị mới này cũng thật đặc biệt.
- Anh thấy café khi cho thêm sữa vào có đặc biệt hơn không vậy? Hương vị cũng hơn café đặc?
- Café sữa hay café đặc đều có những hương vị đặc trưng khác nhau, không thể so sánh chúng với nhau được. Em nói café sữa này rất đặc biệt, tôi cũng không phủ nhận. Nhưng em chưa uống café đặc, nếu nhận xét như vậy thì có phải hơi quá hay không?
Phùng Lộ Phi chẳng mấy để tâm, nói:
- Sao anh lại bảo tôi chưa từng uống café đặc chứ? Vì uống rồi nên tôi mới biết vị của nó đắng ngắt. Thế nên từ đấy trở đi tôi chuyển sang uống café sữa. Nhiều lúc còn thêm chút đường vào.
- Nếu em đã có nhận xét như vậy thì tôi cũng chẳng có gì để nói. Mỗi người có một ý riêng mà.
- Này, anh cũng hạn chế uống café đặc đi, hại dạ dày, gây ức chế hệ thần kinh, chẳng tốt gì cả.
- Ừ. Hai người lại im lặng một hồi không nói gì, mãi sau đó Phùng Lộ Phi mới lên tiếng trước:
- À đúng rồi, cuối tuần này hội Lệ Hoa gì đó của mẹ có một bữa tiệc thường niên đấy, anh đến không?
- Vậy em có đến không?
- Đương nhiên là phải đến rồi, lần trước tôi cũng có nghe mẹ nói rồi, không đến không được.
- Nếu em cũng tham gia bữa tiệc ấy thì tôi sẽ sắp xếp công việc để đến đó xem thế nào.
Phùng Lộ Phi bật cười:
- Từ Dịch Phàm, hội Lệ Hoa ấy là do mẹ mở ra từ năm trước, lại bảo anh chưa tham gia lần nào nhé?
- Không phải là chưa tham gia lần nào, tôi cũng có đến đó vài lần rồi. Nhưng em không thấy à, tôi cũng bận lắm chứ, đâu phải là có nhiều thời gian rảnh như em đâu.
- Nếu anh đã bận như vậy thì sao lần này còn đến làm gì? - Nếu em không đến thì đã đành, nhưng em lại đến thì tôi cũng phải đến thôi. Để người ta thấy em đi một mình, tôi lại bị nói này nói nọ. Mà những lời nói ấy chẳng dễ nghe chút nào đâu.
Phùng Lộ Phi gật đầu:
- Anh nói cũng phải. Những lời bàn tán chê bai quả thật rất là phiền phức, chẳng ai muốn nghe cả.
- Được rồi, giờ tôi cũng phải về tập đoàn làm việc. Còn em, bây giờ em định đi đâu?
- Tôi hả? Muốn đến trung tâm thương mại mua vài món đồ linh tinh, sau đó đi dạo xung quanh ấy mà.
- Có đi xe đến không?
- Có. Nếu anh bận thì đi đi. Tạm biệt.
- Ừ.
Sau đó Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời đi. Phùng Lộ Phi cũng chẳng còn lý do để ở lại.