Phùng Lộ Phi quay trở lại Từ Thị sau khi dùng bữa trưa xong với Triệu Chí Dương và Trương Uyển Tâm. Cô nghe thư ký Trịnh nói, Từ Dịch Phàm đến sở cảnh sát vẫn chưa về. Đã giờ chiều mà Từ Dịch Phàm vẫn chưa quay về. Phùng Lộ Phi đợi anh cũng khá lâu rồi. Chẳng biết làm gì mà lâu vậy. Trong khi đợi Từ Dịch Phàm, cô đọc báo, tạp chí và uống café. Sau đó lại đứng dậy đi loanh quanh, ra phía cửa kính ngắm cảnh vật bên ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Phùng Lộ Phi vội quay lại. Nhìn thấy Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ Dịch Phàm tiến lại gần Phùng Lộ Phi, hỏi:
- Tôi cứ tưởng là em về luôn rồi. Sao lại quay lại đây thế? Không phải là hết chỗ để chơi rồi đấy chứ?
Vừa nói, Từ Dịch Phàm vừa ngồi xuống sofa. Phùng Lộ Phi cũng ngồi xuống ghế gần anh.
- Em chỉ là qua xem tình hình thế nào thôi. Cũng không thể yên tâm hoàn toàn được.
- Bây giờ thì em thấy rõ rồi, tình hình đang dần ổn định hơn một chút, không cần phải quá lo đâu.
- Ồ… Thế nhưng anh làm gì ở sở cảnh sát mà bây giờ mới về thế? Không phải là đã gặp rắc rối gì đấy chứ?
Từ Dịch Phàm rót một cốc trà rồi đẩy về hướng của Phùng Lộ Phi, anh nhẹ nhàng nói:
- Không phải, mọi chuyện rất thuận lợi. Tất cả đều do Tống Nhã Nhược gây ra cả. Tất cả vật chứng chứng minh cô ta có tội đều đầy đủ cả, vì thế mà cô ta không thể chối cãi được.
- Thế à? Vậy thì tốt quá rồi còn gì, cuối cùng thì Từ Thị cũng đã giải được oan uổng này.
Bộ dạng có phần hơi lơ đãng của Phùng Lộ Phi khiến cho Từ Dịch Phàm khi nhìn cô phải bật cười.
- Anh cười cái gì? – Phùng Lộ Phi nhíu mày, cô không hiểu người đàn ông kia cười cái gì.
- Được rồi, những việc phụ em cũng đã hỏi xong. Vậy cũng nên hỏi việc chính đi chứ?
- Việc chính?
- Phải, hỏi thì hỏi nhanh lên, không cần phải vòng vo mất thời gian như vậy đâu. Theo như tôi biết thì em không phải là người thích vòng vo. Nói điều em muốn hỏi đi.
Phùng Lộ Phi quả thật rất khâm phục sự thông minh của Từ Dịch Phàm. Anh đã nhanh chóng đoán được ý của cô.
- Lần trước em có nghe anh nói là muốn giúp em giải tỏa những nỗi lo về chuyện gia đình. Anh bảo em nên làm thế nào đây? Em cũng chẳng muốn có xung đột với ai cả.
- Thì ra chuyện em muốn hỏi là chuyện này à? Bây giờ mới nghĩ đến tôi rồi sao? Có phải hơi muộn không?
Phùng Lộ Phi mím môi hỏi Từ Dịch Phàm:
- Thật sự là đã muộn?
- Tôi chỉ đùa một chút thôi. Theo tôi thấy, xung đột với mẹ em nên giải quyết nhanh đi. Dù sao cũng là mẹ con, không thể cứ giữ thái độ như vậy được đâu. Em nghĩ thế nào về vấn đề xung đột giữa hai mẹ con em? Là bà ấy tạo ra xung đột khiến em như vậy? Nếu bà ấy có sai thì hãy ngồi xuống, thẳng thắn nói chuyện với bà ấy. Hãy giải quyết mọi chuyện đơn giản một chút, như vậy sẽ tốt hơn cho cả em và mẹ em.
- Phải, em sẽ gặp bà ấy nói chuyện, cố gắng giải quyết những xung đột giữa em và mẹ.
- Còn về chuyện của chị em, có vẻ rắc rối hơn đấy. Mặc dù em chẳng có liên quan đến cuộc sống riêng tư của chị ấy nhưng lại bất ngờ bị lôi vào mọi chuyện. Muốn giải quyết chuyện này, e rằng em phải đi từ từ vào nội tâm của Phùng Hiểu Nguyệt mới được, khiến cho chị ta hiểu ra rằng, mọi chuyện không phải do em, là do chị ta bao nhiêu năm nay hiểu lầm em. Em cũng đừng tỏ vẻ cứng rắn hay mềm yếu quá làm gì. Như vậy sẽ khiến cho khúc mắc của em và Phùng Hiểu Nguyệt càng khó giải hơn.
Phùng Lộ Phi vẫn nhìn Từ Dịch Phàm cho đến khi anh nói đến câu cuối cùng. Cô cười:
- Cảm ơn anh, Dịch Phàm. Cảm ơn những lời giải tỏa kia của anh. Nó giúp em rất nhiều. Có lẽ lần này em sẽ giải quyết được tất cả những khúc mắc là nhờ có anh đấy.
- Thôi, không cần cảm ơn tôi đâu, lời cảm ơn của em tôi cảm thấy có phần nặng nề quá. Mọi chuyện bây giờ cũng đã xong rồi, tối nay cùng tôi ra ngoài ăn cơm được không?
- Được, tối nay em sẽ đến. Bây giờ em đi đây, không làm phiền anh làm việc nữa. Tạm biệt.
- Ừ.
Phùng Lộ Phi mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm, cầm theo túi xách rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm cũng gọi điện đặt bàn trước ở nhà hàng rồi cũng đi làm việc.