Sáng hôm sau.
Khi Phùng Lộ Phi tỉnh dậy thì Từ Dịch Phàm đã tỉnh giấc trước. Không biết anh đã dậy lâu chưa. Phùng Lộ Phi lúc này đang mặt đối mặt, nằm đối diện với Từ Dịch Phàm.
- Chào buổi sáng. – Phùng Lộ Phi vẫn có nhã hứng lên tiếng chào Từ Dịch Phàm trước.
- Ừ, chào em.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, mỉm cười đáp lại. Nhưng nhìn gương mặt anh lúc này có gì đó rất lạ.
Phùng Lộ Phi lúc này mới để ý đến tư thế ngủ quái gở của mình. Tay cô nắm chặt lấy áo của Từ Dịch Phàm, còn chân thì gác lên người anh. Phùng Lộ Phi vội vàng ngồi dậy.
Từ Dịch Phàm cũng ngồi dậy, anh quay sang nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Phùng Lộ Phi, nói:
- Thật không ngờ bộ dạng lúc ngủ của em cũng đặc biệt như thế đây. Bây giờ tôi mới thấy được. Khiến cho tôi cả đêm không thể trở mình được, sáng còn thức dậy sớm nữa.
Câu nói này của Từ Dịch Phàm càng khiến cho Phùng Lộ Phi thêm ngượng hơn. Cô ấp úng:
- Sao anh… sao anh không gọi em dậy? Em nằm như thế mà anh không cảm thấy khó chịu à?
- Gọi em dậy ư? Em nói có vẻ đơn giản quá nhỉ? Em đang ngủ say như vậy, tôi mà gọi em dậy thì sẽ như thế nào đây hả? Em đột nhiên bị tỉnh giấc sẽ bực mình rồi quay sang mắng tôi thì sao đây? Tôi cũng không dại gì để em quát mắng lần nữa đâu.
- Đấy là do anh chứ do ai, do anh không gọi em dậy. Anh không trở mình được là việc của anh.
Nói xong, Phùng Lộ Phi vội vàng xuống giường, nhanh chóng chạy ngay vào phòng tắm.
Từ Dịch Phàm vẫn ngồi trên giường nhìn cô, mỉm cười.
………………………
Sau khi dùng xong bữa sáng, Phùng Lộ Phi cùng Từ Dịch Phàm và bố mẹ chồng ra phòng khách nói chuyện.
Từ phu nhân lên tiếng nói trước:
- Dịch Phàm, Lộ Phi này, hay là buổi sáng nay hai con trở về Phùng gia một chuyến đi. Hôm qua lúc nghe giọng của bà thông gia, mẹ biết là bà ấy đang rất lo lắng cho con đấy Lộ Phi. Cho nên hôm nay hai con qua đó xem sao, cũng để cho bên đó yên tâm, buổi tối về đây ăn cơm rồi sau đó về biệt thự riêng. Hai con thấy thế nào?
- Mẹ nghĩ cũng phải. Vậy được, con và Lộ Phi sẽ chuẩn bị để đến Phùng gia, tối sẽ về đây.
- Vâng ạ.
Ý kiến của Từ phu nhân đều được Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm đồng ý. Từ lão gia nói:
- Vậy thì các con mau đi đi. Nếu mà còn ngồi thêm chút nữa thì e rằng sẽ muộn đấy.
- Con biết rồi. – Từ Dịch Phàm nói.
- Dịch Phàm, anh ngồi đây nói chuyện với bố me, em sẽ lên phòng chuẩn bị rồi chúng ta cùng đi.
- Ừ.
Phùng Lộ Phi đi lên phòng chuẩn bị vài thứ để trở về Phùng gia. Sau khi Phùng Lộ Phi đi khuất rồi, Từ phu nhân mới nói:
- Dịch Phàm, hôm qua mẹ đã nói chuyện với Lộ Phi rồi. Mẹ cũng bảo con bé nên suy nghĩ lại một chút về chuyện giữa con và nó. Có vẻ như con bé vẫn còn bối rối lắm.
- Vâng.
- Con trai à, nếu như Lộ Phi không lên tiếng thì con hãy chủ động trước. Nếu như cả hai bên đều cứ im lặng mãi cũng không tốt đâu. Hãy nói ra với Lộ Phi những lời thật lòng của con.
Từ lão gia cũng lên tiếng khuyên bảo Từ Dịch Phàm. Anh nghe xong thì cũng gật đầu.
- Bố con nói đúng đấy. Con là đàn ông, chuyện này con nên làm trước. Suy nghĩ thì suy nghĩ, mẹ thấy Lộ Phi cũng đối với con không còn quá xa cách như trước nữa.
- Những chuyện này, con hiểu.
- Nếu đã hiểu rồi thì con biết bản thân phải làm gì chứ? Phải tự gây dựng hạnh phúc cho bản thân đi.
- Vâng.
Từ phu nhân mỉm cười:
- Có lẽ Lộ Phi cũng sắp xuống rồi đấy. Con mau chuẩn bị xe rồi đi đi. Nhớ kỹ lời bố mẹ nói.
- Con biết rồi.
- Được rồi, mau đi đi.
Từ Dịch Phàm ra chuẩn bị xe, anh ngồi đợi bên trong đợi Phùng Lộ Phi rồi cùng cô trở về Phùng gia.