Lăng Đông Chí hết tiết dạy, còn chưa rời khỏi tòa nhà dạy học, cách cửa sổ thủy tinh ở hành lang thấy một đám học sinh đang vây quanh bên cạnh vườn hoa, đứa này chen đứa kia không biết đang làm cái gì, thi thoảng còn vang lên những tiếng cười đùa thích thú. Mấy nữ sinh đứng ngoài cùng cũng châu đầu ghé tai vào dòm, trên mặt mang theo nét hưng phấn.
Tình trạng này đã từng một lần xuất hiện ở trong phòng dụng cụ thể dục, khi mấy nam sinh bắt được một con chuột con, lúc này không biết mấy đứa nhỏ đang ầm ĩ cái gì? Không hiểu sao đám nhóc con này lại đối với những động vật xuất hiện trong trường cảm thấy hứng thú đến vậy, có đôi khi bên ngoài cửa sổ có một con mèo hoang chạy ngang qua cũng có thể khiến tụi nó líu ríu hưng phấn nửa ngày.
Khi Đông Chí đi xuống bậc thang nghe thấy trong tiếng ồn ào của lũ nhỏ truyền tới vài tiếng mèo kêu mỏng manh, âm cuối kéo dài thật dài, mềm nhược yếu ớt, mang theo âm thanh run rẩy mỏng manh, giống như đang cầu xin tha thứ. Lăng Đông Chí cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, lại gần đẩy đám nhóc choai choai ra chen vào vừa thấy, quả nhiên là mèo con mới sinh của con mèo hoàng trên ngọn núi phía sau trường học.
Mèo con lông màu nâu một chi bị trói vào lan can cạnh vườn hoa bằng dây buộc giày, vừa không ngừng giãy dụa, vừa kêu meo meo ầm ĩ. Lăng Đông Chí khẽ nhíu mày, ước chừng thức ăn cho mèo mấy tháng nay vẫn còn, nhưng đám mèo con mới sinh này so với những đám mèo con trước đây tinh nghịch hơn rất nhiều, đặc biệt là thằng nhóc lông màu nâu này, lúc nào cũng thích nơi nơi chạy loạn. hai ngày trước mới được Đông Chí vớt lên từ con mương phía sau căntin trường, hôm nay lại chạy tới dãy học đường.
Mèo con nhìn thấy anh, ngừng giãy dụa, tiếng kêu phát ra càng rền rĩ hơn.
Lăng Đông Chí lắc đầu, vươn tay cởi bỏ dây giày đang trói con mèo ra, cầm sợi dây lên, quay người lại nhìn đám học trò đang run rẩy xung quanh: “Của ai?”
Một nam sinh cao kều cười hì hì đi lên tiếp nhận: “Thầy Lăng, đây là mèo thầy nuôi ạ?”
“Không phải, nhưng tôi biết nó, giờ tôi sẽ đưa nó trở về.” Đông Chí nắm gáy xách con mèo đặt lên lòng bàn tay mình. Mèo con ăn mệt thành thành thật thật ngồi yên trong lòng bàn tay anh, cúi đầu một từng chút từng chút liếm cái chi vừa bị trói.
Đông Chí khoát tay với đám học trò chung quanh: “Đều về lớp đi, không nghe thấy chuông vào tiết vang lên rồi sao?”
Đám học sinh nói nói cười cười chạy đi, Đông Chí cúi đầu nhìn mèo con đang ủ rũ trong tay, nhận mệnh mang nó tới ngọn núi phía sau trường học. mèo con ngoan hiền liếm liếm ngón tay anh, lười biếng nằm úp sấp xuống, xem ra một phen gây sức ép vừa rồi cũng khiến nó mệt chết đi.
Lăng Đông Chí vuốt lông nó, nhẹ giọng nói: “Tao đã bảo mày tránh xa đám trẻ kia ra rồi cơ mà, sao mày không nhớ hả?”
Mèo con giấu đầu dưới móng vuốt, đáng thương hề hề mà meo một tiếng.
Lăng Đông Chí nghĩ nghĩ, nhét nó vào trong túi áo gió. Lúc này mặc dù đang trong thời gian lên lớp, nhưng trên sân cũng có lớp đang học thể dục, nếu để đám nhóc con kia nhìn thấy anh bế một con mèo con đi ngang qua, chắc chắn sẽ ồn ào chạy theo sau.
Trung học Nam Sơn là trường trung học tư nhân đầu tiên ở thành phố Tân Hải, cơ sở vật chất ở đây so với các trường khác ở Tân Hải thậm chí là toàn quốc đều hơn hẳn, chỉ có một điểm duy nhất không thuận tiện đó là địa điểm có chút hẻo lánh, ở gần đỉnh núi vùng ngoại ô thành phố. Nhưng ngược lại đó cũng là một chỗ tốt, vì trường học đã chiếm luôn nửa đỉnh núi phía sau làm địa bàn của mình, mấy năm trước lần lượt xây dựng thêm các phòng thí nghiệm sinh vật cùng cơ sở nền tảng cho học sinh, ngược lại tạo thanh danh giúp cho học sinh phát triển toàn diện Đức – Trí – Thể – Mỹ. từ bên cạnh sân thể dục, theo bậc thang một đường đi thẳng lên núi, hai bên đường nhỏ đều là các phòng thí nghiệm được dán dấu hiệu cho các cấp học, xanh xanh hồng hồng, trông thập phần xinh đẹp.
Lăng Đông Chí phân biệt phương hướng một chút, rồi đi về phía vườn trái cây của trường, từ trong túi lấy mèo con ra đặt lên bụi cỏ dưới gốc táo.
Mèo con lăn lộn trên bụi cỏ mềm mại, ngẩng đầu lên non nớt meo một tiếng.
Lăng Đông Chí vươn tay vỗ vỗ đầu nó, xoay người xuống núi. Vừa mới bước được hai bước, chợt nghe phía sau truyền tới một trận thanh âm sột soạt sột soạt, Lăng Đông Chí quay đầu lại liếc nhìn, một con mèo lớn màu lông nâu nâu sáng bóng đi tới chỗ bụi cỏ, cúi đầu liếm liếm lông cho mèo con. Như cảm ứng được tầm mắt của Lăng Đông Chí, mèo mẹ quay đầu nhìn anh, meo một tiếng.
Lăng Đông Chí lắc đầu: “Không cần cảm ơn, nhớ chú ý tới lũ con. Đám trẻ con kia đều bướng bỉnh lì lợm, nếu thật sự để bọn chúng bắt được, chắc chắn sẽ ăn khổ.”
Mèo mẹ lại meo một tiếng. Lăng Đông Chí khoát tay với hai mẹ con, xoay người đi xuống núi. Anh biết lời cam đoan của mèo mẹ không có tác dụng gì, nói không chừng vừa quay đầu mấy con mèo con lại chạy biến đi. Mèo mà, ai có thể trông cậy vào tụi nó giống như chó giữ nhà mà thành thành thật thật ngồi im ở sân đâu, chỉ hy vọng chúng nó không bị đám học sinh phát hiện thì tốt rồi.
Khi đi ngang qua sân thể dục, lớp đang tập trên sân vừa lúc đang hoạt động tự do. thấy Lăng Đông Chí từ sau núi đi tới, đám nhóc con châu đầu ghé tai thì thầm, còn lộ ra bộ dạng tươi cười ngầm hiểu trong lòng.
Lăng Đông Chí ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Anh kỳ thật không phải người kiên nhẫn như vậy, cũng không giống bọn nó thích lén lút nghị luận bàn tán gì đó. Mỗi một lần bị động vật nhỏ chặn đường, vừa chớp chớp đôi mắt ngập nước, vừa tội nghiệp lắc lắc cái cổ có đeo bảng tên, anh đều thực khó mà làm bộ không phát hiện. hơn nữa càng đoạt mạng hơn là, chúng nó còn lẽo đẽo theo sau liên tục gọi tên anh.
Lăng Đông Chí cảm thấy có đôi khi bản thân tựa như thầy giáo dạy học ở vùng nông thôn xa xôi trước giải phóng, bởi vì mười dặm quanh đó cũng chỉ có duy nhất một người dạy học, cho nên tất cả mọi người đều biết tới.
Không sai, ở vùng núi Nam Sơn tại thành phố Tân Hải này, Lăng Đông Chí chính là nổi danh như vậy, cơ hồ đám miêu miêu cẩu cẩu đứa nào cũng biết tên anh. Mà ngay cả con Yểng ở tòa nhà sau trường nơi anh vừa chuyển tới ở cũng biết anh, mỗi lần Lăng Đông Chí đi ngang qua cửa sổ, nó liền kéo dài âm điệu, lên mặt ông cụ non mà mở to cổ họng nói: “Đông Chí, đi dạy sao?” cố tình nó còn bắt chước tiếng người, Lăng Đông Chí muốn giả bộ không nói chuyện với nó cũng không được.
Lăng Đông Chí sau khi tốt nghiệp học viện mỹ thuật liền tới làm thầy giáo dạy mỹ thuật tạo hình ở trường trung học Nam Sơn, nhân viên trong trường đều có phúc lợi được phân một phòng kí túc riêng, bởi vì anh vẫn còn độc thân, nên chỉ được phân một căn phòng nhỏ khoảng ba mươi mét vuông. Phòng ở không lớn, nhưng anh chỉ là một người đàn ông độc thân, như thế là vừa đủ. Hơn nữa khiến anh vừa lòng nhất chính là tầng trên tầng dưới tòa nhà đều là nơi ở của các thầy cô độc thân, buổi tối ở nhà không soạn giáo án thì là chấm bài cho học sinh. Chung quanh vừa không có tiếng TV ầm ĩ vừa không có tiếng vợ chồng hàng xóm cãi nhau, hoặc tạp âm ồn ào của những đứa trẻ gây ra. Cả ngày trời nghe lũ học trò tranh cãi ầm ĩ cùng đám miêu miêu cẩu cẩu lải nhải bên tai nên Lăng Đông Chí cực kỳ coi trọng thời gian thanh tĩnh khó có được mỗi khi về tới phòng kí túc. Đó cũng là lý do vì sao anh tình nguyện ở một mình trong ký túc xá giáo viên cũng không muốn về nhà.
Ông lăng có hai người con trai, Đông Chí là út, bên trên còn một người anh trai sau khi kết hôn vẫn ở cùng với cha mẹ. Anh hai và chị dâu đã có một đứa nhỏ ba tuổi, trong nhà hầu như lúc nào cũng rất náo nhiệt. Ông bà Lăng đã cao tuổi, nên rất thích thấy trẻ con chạy nhảy ầm ĩ, nhưng Lăng Đông Chí thì không chịu nổi, là thật sự không chịu được, ban ngày anh nghe được rất nhiều loại thanh âm hơn hẳn người bình thường, cho nên đến thời gian nghỉ ngơi phá lệ chịu không nổi những tiếng tạp âm nữa.
Người Lăng gia cũng biết anh có tật xấu này, ông bà Lăng cũng không miễn cưỡng. Bố mẹ anh đều đã về hưu, ban ngày rảnh rỗi không có việc gì làm thì ngẫu nhiên cũng sẽ tới giúp con trai dọn dẹp phòng ở, hay làm chút đồ ăn ngon gì đó. May mắn Lăng gia cũng ở khu Nam Sơn, hai bên ở cách nhau cũng không xa.
Lăng Đông Chí nhét tay vào túi áo gió, cúi đầu đi thẳng tới kí túc xá. Xế chiều hôm nay anh không có tiết dạy, nhưng sau khi tan học, một tổ trong lớp đã tới nhờ anh dẫn ra ngoài tham quan, cho nên anh vẫn không thể về sớm. Lăng Đông Chí đứng ở cửa kí túc xa cân nhắc trong chốc lát, lại xoay người đi tới phòng vẽ tranh.
Trung học Nam Sơn trừ bỏ tòa nhà dạy học còn có thêm mấy phòng vẽ tranh cũng dùng làm nơi dạy học cho học sinh, còn ở bên sườn thư viện cũng dành ra mấy phòng tranh độc lập cho các giáo viên mỹ thuật tạo hình sử dụng. ở trong này các giáo viên mỹ thuật tạo hình có thể vừa dạy kèm thêm cho các học trò ưu tú vừa có thể sáng tạo và giới thiệu những tác phẩm mới trong các hoạt động khác nhau. Bởi vì là trường tư cho nên so với các trường công lập càng coi trọng danh tiếng và uy tín của các giáo sư, giảng viên chuyên môn.
Thư viện nằm ở góc Tây Bắc của trường, chung quanh được bao bọc bởi những tàng cây xum xuê, phi thường u tĩnh. Lăng Đông Chí một chân vừa bước lên bậc thang, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng cười gù gù, thanh âm hơi thô ồm ồm nhưng có vẻ vui sướng khi người gặp họa vang lên: “Còn không đáng bị vậy sao, đáng đời nó, anh thấy nó bị đánh còn nhẹ ấy.”
Lăng Đông Chí dừng bước, chợt nghe một thanh âm khác trong trẻo hơn bất mãn hừ một tiếng: “Anh xem anh kìa, thấy cậu bé đó bị đánh, anh còn vui thành như vậy?”
Thanh âm tức giận lúc trước lại vang lên: “Sao lại không, lần trước anh bị cái thằng tiểu ma vương đó dùng ná bắn trúng đấy, suýt nữa bị nó đem đi nướng ăn rồi!”
Thanh âm trong trẻo hơi có chút do dự: “Dọa anh rồi sao?”
“Mới không bị dọa đâu, anh cho em biết, Tiểu Cửu.” tiếng nói thô ồm ồm lập tức kích động hơn: “Cái thằng tiểu ma vương đó đến lửa cũng nhóm lên rồi, nếu không phải bị Đông Chí bắt gặp… Ah, Đông Chí, Đông Chí, anh tới làm chứng cho tôi đi, tôi không nói dối đúng không?”
Lăng Đông Chí liếc mắt nhìn một đôi chim bồ câu lông xám đậu trên cây ngô đồng, tuy rằng không muốn đáp lời nhưng thân là một giáo viên bản năng lại khiến anh lập tức tập trung vào mấy câu chữ mẫn cảm: “Mấy đứa nói ai bị đánh? Có phải lại có học sinh đánh nhau không? ở đâu?”