Khi Trang Châu về tới nhà, Đông Chí còn chưa về.
Phòng khách tối om, nhóm miêu miêu cẩu cẩu đều ở trong phòng kho vây quanh cái đèn nhỏ lấy từ nhà Đông Chí về chơi. Bọn Tiểu Xám đã chơi chán nhưng nhóm tiểu Đậu Đậu cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vật nào vừa chạm là phát sáng như vậy, một đám bông xù đều tò mò vô cùng. Hắc Đường kỳ thật cũng chưa từng thấy qua, Trang Châu là dạng ông cụ non trong nhà không có khả năng sẽ xuất hiện mấy thứ đồ chơi nhỏ xinh đáng yêu như thế. Nhưng tò mò thì tò mò, ngoài mặt Hắc Đường vẫn thực bình tĩnh, nó không thể để đám tiểu tử này cảm thấy mình không biết cái đồ chơi này được.
Sau khi Trang Châu bật đèn lên, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy, cẩu nhi tử nhà mình tội nghiệp lom lom nhìn mấy cái đèn nhỏ mà chảy nước miếng, trên mặt còn cố tình bày ra bộ mặt mới không hiếm lạ thực mất tự nhiên. Trang Châu tươi cười đi qua, vươn tay cầm cái đèn trên mặt đất lên nghịch nghịch mấy cái, bọn Tiểu Xám tuy rằng không quá thân thiết với Trang Châu nhưng cũng không đến mức thấy hắn là bỏ chạy. Nhóm tiểu Đậu Đậu được sinh ra ở đây, nên thấy Trang Châu liền vô cùng thân thiết cứ bám dính lấy hắn. Vì thế… Hắc Đường không ngoài dự đoán lại ghen tị.
Hắc Đường lấy móng vuốt cào cào ống quần cha nó, đè thấp cổ họng gâu gâu kêu to hai tiếng.
Trang Châu không hiểu nó nói cái gì, nhưng từ biểu tình của Hắc Đường cũng hiểu được điều nó muốn biểu đạt. Vì thế, cẩu cha mặt 囧 để cái đèn xuống trước mặt con trai: “Đừng ghen tị với chúng nó, chúng nó còn bé tí mà, này, chơi cái này đi, rất thú vị.”
Hắc Đường quang minh chính đại đặt móng vuốt lên cái đèn, ánh đèn màu cam tùy theo sáng lên. Hắc Đường không khỏi há miệng chó, lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Trang Châu xoa xoa đầu nó hai cái, đứng lên tới phòng bếp lượn một vòng. Nồi lạnh bếp lạnh, đúng là Đông Chí chưa trở về. Trang Châu lấy di động ra gọi điện cho Đông Chí, chuông điện thoại vang lên hai cái liền tắt ngóm. Một lát sau, Đông Chí gọi lại: “Anh về nhà chưa?”
“Anh vừa về.” Trang Châu kẹp điện thoại giữa vai và cổ, xắn tay áo mở tủ lạnh lấy đồ ăn ra chuẩn bị nấu: “Đang định nấu cơm, tối nay em muốn ăn gì?”
Giọng nói Đông Chí lộ ra vẻ uể oải: “Tối nay em không về. Em đang ở trong bệnh viện.”
Trang Châu sửng sốt một chút, nhất thời khẩn trương: “Em làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
“Không, không phải em.” Đông Chí vội vàng giải thích: “Là ba em. Hôm nay khi ông xuống lầu bị trượt chân ngã, bác sỹ nói phải ở lại bệnh viện quan sát thêm.”
Trang Châu vội nói: “Anh lập tức qua.”
“Anh đừng tới.” Đông Chí nói: “Bệnh viện có quy định, chỉ một người được lưu lại qua đêm. Chờ anh đến nơi cũng tới giờ đóng cửa. Em cũng đã bảo mẹ và anh hai em về rồi. Ngày mai anh còn phải đi làm, sớm nghỉ ngơi đi.”
“Tình hình ba sao rồi?”
“May mắn mặc quần áo dày, không bị ngoại thương. Chỉ là ngã sấp bị đụng đầu, bác sỹ nói não bị chấn động nhỏ, cần phải quan sát thêm.”
Trang Châu do dự một chút: “Em ăn tối chưa?”
“Ăn rồi. Trước khi về anh hai đã mua cơm hộp cho em.” Đông Chí nói thêm: “Được rồi, ba hình như tỉnh lại, không nói với anh nữa, mai em gọi lại cho anh.”
“Cũng được.” Trang Châu dặn dò: “Có việc gì phải gọi ngay cho anh.”
Bệnh viện h đóng cổng, người chăm bệnh cũng được quy định rõ ràng, bởi vậy, buổi tối ở trong bệnh viện đặc biệt an tĩnh.
Đông Chí dùng nước ấm lau mặt cho ông Lăng, lại cẩn thận rửa tay cho ông. Ông Lăng cho tới bây giờ chưa từng được con trai hầu hạ qua, toàn thân không được tự nhiên: “Để ba tự làm.”
“Không.” Thái độ Đông Chí so với ông còn cường thế hơn: “Bác sỹ nói ba phải hảo hảo nằm trên giường nghỉ ngơi, không được lộn xộn, có chuyện gì ba cứ nói con làm cho.”
Ba lăng tức giận trừng mắt nhìn thằng con: “Đi vệ sinh, anh cũng muốn làm thay tôi hả?”
Đông Chí: “…”
Thấy ba mình đỡ mép giường muốn đứng lên, Đông Chí vội vàng đè lại: “Ba, ba đừng lộn xộn, để con lấy bô cho ba.”
“Tôi không cần cái thứ đó!” Ông Lăng tức giận muốn đấm giường: “Trong phòng bệnh cũng có buồng vệ sinh, đi vài bước là tới, tôi có thể tự đi được.”
“Để con hỏi bác sỹ đã.” Đông Chí không dám khinh thường, ấn chuông gọi bác sỹ trực ban tới, bác sỹ hỏi tình hình rồi nói nếu không cảm thấy choáng đầu thì có thể tự đi vệ sinh cũng được.
Đông Chí thật cẩn thận đỡ ba mình tới buồng vệ sinh, lúc trở lại giường ông Lăng thờ phào một hơi thật dài: “Cha anh đúng là không có số hưởng phúc, để con trai hầu hạ toàn thân đều thấy khó chịu.”
Đông Chí không còn lời nào để nói nhìn ba mình: “Ba, kỳ thật ba đang nói kháy con phải không? Ý ba là bình thường con đối với ba không tốt cho nên thình lình đối tốt với ba một chút, ba liền không thích ứng?”
Ông Lăng vỗ Đông Chí một cái, trong mắt càng nhiều là cảm khái, nhưng ông cái gì cũng không nói, chỉ khẽ thở dài.
Một tiếng thở dài rất nhẹ, nhưng nghe vào tai Đông Chí lại có một loại tư vị khôn kể. Anh chợt nhớ lại những chuyện nhỏ đã bị anh xem nhẹ trong quá khứ. Anh nhớ ba mình có đôi khi không nói một lời mà đánh giá anh, hoặc có đôi khi ông trốn một mình ngoài ban công, tâm sự nặng nề ngẩn người.
Khi đó trong mắt ông có một loại thâm trầm ý tứ không rõ, nhưng hiện tại Đông Chí dường như đã hiểu.
Trong lòng Đông Chí bỗng nhiên có một loại xúc động mãnh liệt, muốn nói ra chân tướng, muốn nói cho ba biết anh đã biết rõ mọi việc năm đó, ba không cần một mình đeo gánh nặng trên vai như vậy nữa. Nhưng khi đối diện với cặp mắt trầm mặc tang thương kia, những gì Đông Chí muốn nói lại bất giác nuốt trở lại.
Nói ra sự thật sẽ khiến ba được giải sầu sao? Đông Chí không nắm chắc. Cuối cùng cũng chỉ cẩn thận đắp chăn cho ông: “Ba ngủ một lát đi. Có chỗ nào không thấy thoải mái thì nói cho con biết, con gọi bác sỹ.”
Ông Lăng lên tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Con cũng ngủ một lát đi.”
Trong phòng bệnh có một cái giường sô pha, để cho người nhà bệnh nhân nằm nghỉ. Giường sô pha không tính là nhỏ, nhưng nam nhân cao lớn như Đông Chí nằm trên đó cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa Đông Chí còn bị lạ giường, trong lòng lại lo lắng cho ba mình, nhắm mắt nằm nửa ngày cũng không tài nào ngủ được, mơ mơ màng màng khó lắm mới chợp mắt được một lát lại thình lình bừng tỉnh.
Tiếng hít thở của ba Lăng dường như không ổn lắm.
Đông Chí bật đèn tường lên, thấy sắc mặt ba Lăng có chút đỏ bừng, vươn tay kiểm tra nhiệt độ, trán thực sự nóng. Đông Chí vội vàng ấn chuông gọi bác sỹ trực ban tới. Bác sỹ sau khi kiểm tra nói ba Lăng phát sốt là bởi vì trước khi ngã đã có chút cảm mạo, không có việc gì.
Bác sỹ tiêm cho ba Lăng một liều rồi trở về. Ba Lăng vẫn mê man ngủ, sau khi tiêm thuốc cũng đã dần giảm sốt, đến sau nửa đêm còn mơ màng nói mớ. Đông Chí tâm hoảng ý loạn lại gọi bác sỹ tới lần nữa, bác sỹ nói không sao, chỉ là bệnh nhân tinh thần bị áp lực quá độ.
Đông Chí bỗng nhiên thấy xót xa trong lòng. Trừ bỏ bí mật cả đời không thể nói với ai, ba còn bị áp lực tinh thần nào nữa?
Lông mày ba Lăng gắt gao nhíu chặt, miệng thi thào gọi tên Đông Chí. Từ ngày vợ ông đau bụng sinh Đông Chí hôm đó, ông liền đặt tên cho đứa con sắp ra đời của mình như vậy. Tên này cũng gần giống tên anh trai nó, Lập Đông, Đông Chí, đều là những đứa nhỏ có duyên với mùa đông.
“Đông Chí…. Đông Chí….”
“Ba, ba.” Đông Chí nắm chặt tay ba Lăng, tay nam nhân, ấm áp mà thô ráp, khiến anh cảm thấy vô cùng an tâm: “Ba, con ở đây.”
“Đông Chí… ba không còn cách nào khác…” ba Lăng thì thào tự nói: “…để con một mình nằm ở… nằm ở… trong rừng… lạnh lẽo như vậy…ba thực xin lỗi con…”
Nước mắt Đông Chí chảy dài xuống.
Nếu không phải vì đứa nhỏ sinh non, ông Lăng có ra khỏi phòng trong đêm rét lạnh hay không? Nếu như không được ba Lăng bế về nhà, tộc nhân sẽ an bài mình thế nào đây?
Mình có khả năng sống sót sao?
Sau khi ông Lăng tỉnh lại, trời còn chưa sáng hẳn, lúc sáng sớm, sắc trời xám xịt sương mù bao phủ ngoài cửa sổ, an tĩnh mà lạnh lẽo.
Đèn tường bật sáng, con ông đang cầm một chiếc khăn mặt ấm mà cẩn thận lau trán cho ông. Trên người ông đầy mồ hôi, dính dính thực không thoải mái, nhưng trên trán và cổ đều rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Ông đã hạ sốt.
Khi Đông Chí thu khăn về, mới phát hiện ba mình đã tỉnh, ông Lăng cũng nhìn anh, thấy mắt con trai ửng đỏ, còn có chút sưng phù, không giống thức trắng đêm mà giống như vừa mới khóc lớn một trận.
“Con làm sao vậy?” lòng ba Lăng lộp bộp một chút, muốn kéo con trai lại nhìn kỹ một chút.
Đông Chí theo bản năng né tránh, trong lòng đau xót, nước mắt lại chảy dài dọc hai bên má.
Ba Lăng hoảng sợ: “Làm sao vậy? Không phải bác sỹ nói không có việc gì rồi sao?”
“Không phải chuyện đó.” Đông Chí lắc đầu, từ tủ đầu giường lấy một chiếc khăn khác ra lau khô mặt mình. Những áp lực và ủy khuất trong lòng luôn bị đè nén, bị ba mình hỏi như vậy, càng lúc càng không nhẫn nhịn được nữa.
Ba Lăng cầm tay con trai: “Lớn như vậy rồi còn khóc… có cái gì không thể nói với ba sao?”
“Ba…” Đông Chí thút thít hai tiếng, càng muốn nhẫn lại càng không nhẫn được.
Một khi đã mở đầu về sau càng không thể kìm nén, Đông Chí ôm chặt cánh tay ba mình, khóc nức nở không ngừng được.
Ba Lăng thấy thằng con khóc mơ hồ không hiểu gì: “Làm sao vậy?”
Bàn tay to dày vỗ nhè nhẹ trên lưng thuận khí cho Đông Chí, hồi bé mỗi khi Đông Chí và anh hai đánh nhau, chịu ủy khuất liền chạy tới tìm ba Lăng cầu an ủi như vậy.
Loại cảm giác này không bởi vì anh đã lớn mà thay đổi.
Đông Chí gục đầu lên vai ba mình, nghẹn ngào nói: “Ba, chờ ba khỏe lại rồi, con với ba về quê đi. Con với ba…”
Sắc mặt ba Lăng thay đổi: “Về quê làm gì?!”
“Con biết hết rồi.” Đông Chí không dám ngẩng đầu nhìn mặt ba mình, chỉ giống như đà điểu rúc sâu vào lòng ba: “Con với ba trở về…đưa Đông Chí tới một chỗ tốt…miễn cho ba tiếp tục khổ sở như vậy…”
Bả vai ba Lăng khẽ run lên.
“Ba…” Đông Chí cọ cọ nước mắt ướt đẫm áo ba mình: “Bác sỹ nói ba bị áp lực tinh thần quá độ, như vậy không tốt cho thân thể.”
Giọng ba Lăng có chút run rẩy: “Con làm sao mà biết được?”
“Ba còn nhớ lúc đi nhà trẻ có một lần con đánh nhau với bạn học không?”
Ông Lăng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười: “Con nói con nghe thấy tiếng hai con chim trên cành cãi nhau, bạn học đều bảo con đang nói dối.”
“Không phải con nói dối, tất cả đều là sự thật. Con thật sự có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện. Chuyện của Đông Chí… cũng là lần trước khi con về quê, con chim to trong nhà bà dì nói lại cho con biết. Trong thôn cũng có một lão chuột, nó cũng nói nó tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh hơn hai mươi năm trước trong buổi tối Đông Chí sinh ra.”
Sắc mặt ba Lăng đã không thể dùng từ kỳ huyễn để hình dung: “Vậy con…con…”
“Con được sinh ra trong núi sâu, hiện tại mọi người trong thôn đều đã không còn. Cũng trong đêm Đông Chí hôm đó, bọn họ bị bọn săn trộm giết hại, sau đó còn gặp phải động đất…”
Ba Lăng thở dài.
“Con cũng đã tới thôn làng kia xem xét, hơn phân nửa thôn đều bị chôn vùi trong đất đá. Cái gì cũng không còn.”
Ba Lăng xoa xoa đầu Đông Chí: “Đừng khóc.”
Đông Chí vốn đã ngừng khóc, được ba Lăng an ủi một câu như vậy, nước mắt lại thi nhau lã chã rơi xuống: “Cho nên, ba không thể không cần con.”
“Sao ba có thể không cần con được,” ba Lăng nghe anh nói, hai mắt cũng đỏ lên: “Khi ba bế con về, con cũng mới được sinh vài ngày, nho nhỏ…”
“Ba!”
“Lúc trước lén lút dè dặt đề phòng bị người thấy, không ngờ trên trời dưới đất đều có mắt.” Ba Lăng nói xong trên mặt toát ra thần sắc cảm khái: “Khó lòng phòng bị chính là ý này đi?!”
“Ba…”
Ba Lăng xoa xoa đầu Đông Chí. Từ khi đứa nhỏ này rời nhà đi học, rất ít khi làm nũng trước mặt ông. Giờ phút này, ánh mắt hồng hồng đỏ ửng ngược lại trông giống hệt hồi còn bé.
“Không được nói cho mẹ con biết.” ba Lăng dặn dò: “Đừng để bà ấy biết.”
Đông Chí hai mắt đỏ ửng gật đầu: “Vâng, không cho mẹ biết.”