Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuổi Tiểu Xám so với bọn Tiểu Dạng Nhi lớn hơn rất nhiều, thể lực tự nhiên cũng không bằng. Chống đỡ được tới hiện tại đã là quá sức, vừa lên xe đã mơ màng trầm vào giấc ngủ say. ống dẫn vẫn cắm trong tay dài khoảng cm, dịch mủ và máu đen ứ đọng bên trong theo ống dẫn từng giọt từng giọt rơi xuống, chờ tới khi xe lái vào trong khu kí túc xá nhân viên trường học, lông trên chân nó đã ướt đẫm một mảng.
Lúc lên xe Đông Chí đã lót mấy tấm khăn giấy dưới chân Tiểu Xám, hiện tại đã ướt phân nửa, Đông Chí thay mấy tờ giấy khác, cẩn thận bế nó lên. Tiểu Xám từ lúc lên xe đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự, bốn chân đều mềm nhũn. Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây luôn đi theo sau anh, nhẹ nhàng bước từng bước, tựa như sợ kinh động tới Tiểu Xám.
Tiểu Xám một giấc ngủ thẳng tới hai ngày.
Đông Chí biết nó yêu sạch sẽ, mỗi buổi chiều sau khi tan tầm về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là lấy thuốc sát trùng chà lau cái chân cắm ống dẫn bị máu và dịch mủ làm dơ cho nó. Nguyên bản dày đặc máu đen chậm rãi chuyển sang chất dịch màu vàng, tần suất dịch chảy ra cũng càng ngày càng chậm. Những vết sưng ở chi trước cũng dần tiêu biến, nhưng Tiểu Xám vẫn bộ dạng gầy yếu như cũ, sau khi tỉnh lại lúc nào cũng ủ rũ chỉ nằm im một chỗ, ngay cả đứng lên cũng không có khí lực, càng miễn bàn ăn cơm. Đông Chí chuẩn bị thịt cá cho nó lại trở thành tiện nghi cho đám tham ăn mang danh tới thăm bệnh Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây.
Đông Chí áy náy xoa xoa đầu Tiểu Xám: “Vốn muốn xin nghỉ, nhưng không nghỉ được.”
Bồi Tây tò mò hỏi anh: “Vì sao nha?”
“Bởi vì ngày mai chính là lễ khai mạc triển lãm tranh.” Đông Chí giải thích: “Chuyện này đối với trường học là một chuyện lớn, cho nên tất cả mọi ngươi đều phải đi.” Đông Chí vốn nghĩ tới phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình cũng chỉ làm chân chạy vặt nên mới muốn xin nghỉ, không ngờ lại bị hiệu trưởng dùng lý do này phản bác trở về.
“Em thích nhất Đông Chí vẽ tranh.” Tiểu Dạng Nhi híp mắt, vẻ mặt tham ăn liếm liếm miệng: “Trong tranh của anh có con cua, còn có mẻ cá lớn.”
Đông Chí không biết nên giải thích thế nào với nó, chẳng qua đó chỉ là tranh tĩnh vật.
Bồi Tây nhìn anh, cái mặt tròn xoe cũng lộ ra biểu tình chảy nước miếng: “Vậy trong triển lãm tranh có cá lớn không?”
Đông Chí dở khóc dở cười: “Hai đứa tụi bây vừa ăn một con cá đù vàng lớn, sẽ không đói bụng nhanh như vậy đi?”
Hai nhóc con kia ngại ngùng cười hắc hắc.
Tiểu Xám lười biếng tựa vào một cái đệm, thực chướng mắt với hai thằng nhóc con kia, khẽ hừ một tiếng.
Đông Chí xoa xoa đầu hai tiểu tử bị hắt hủi, an ủi tụi nó: “Ngày mai tao sẽ lại mua cá tiếp. Tiểu Xám cũng cần gia tăng dinh dưỡng.”
Bồi Tây vẫy vẫy cái đuôi, tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy… có phần cho hai bọn em không?”
Đông Chí bật cười: “Có mặt mới có phần.”
Tiểu Dạng Nhi hoan hô một tiếng, bổ nhào lên người Bồi Tây lăn lộn thành một đoàn.
Tiểu Xám dụi dụi vào bàn tay Đông Chí, cũng ấp a ấp úng mỉm cười.
Ngày hôm sau, Đông Chí đã sớm chạy tới phòng triển lãm tranh, lễ khai mạc diễn ra lúc giờ, tổ công tác của bọn họ còn phải giám sát nhân viên hoàn thành nốt khâu chuẩn bị, làm vệ sinh, đồng thời giúp đỡ công nhân kê bồn cảnh sáng sớm mới được chuyển vào trong phòng triển lãm. Ngoài sảnh chính đã bố trí xong một cái bục sân khấu tạm thời, Lục Hành cùng hai người khác bê một chậu cây nhỏ đặt lên cái bàn phủ khăn trải màu đỏ giáng sinh, chung quanh còn trang trí mấy hoa văn xinh xắn.
Vô luận là loại hoạt động gì, trước khi bắt đầu đều sẽ mời những nhà lãnh đạo quyền cao chức trọng tới phát biểu mấy câu cho trịnh trọng. Đông Chí cảm thấy khoản này hoàn toàn là một tiết mục dư thừa. Nhưng có rất nhiều nhà tài trợ đều chờ lộ diện, nếu hủy bỏ mục này người ta chắc chắn sẽ không đồng ý.
Các khách mời lục tục tiến vào, Đông Chí mắt lạnh nhìn qua, quả nhiên thấy có mấy người anh nhìn không vừa mắt, cố tình mình lại trốn không thoát. Tỷ như cái vị được xưng là thư pháp đại gia thuộc hiệp hội họa sỹ tỉnh kia, mỗi lần nhìn thấy anh đều cười tới mê đắm y như ngớ ngẩn, hoặc như hai anh em họ Đồ và cái tên Trịnh Từ luôn đứng bên cạnh hai anh em họ kia….
Sảnh chính của phòng triển lãm không quá lớn, khoảng cách gần như vậy, mấy người bọn họ không có khả năng không nhìn thấy anh. Nếu đã không tránh được, Đông Chí cũng liền lành làm gáo, vỡ làm muôi, thức thời đứng trong đội ngũ thanh niên họa sỹ nghênh đón tầm mắt nóng rực hoặc phẫn nộ hoặc xăm soi của đám người này, vừa hướng về phía máy quay lộ ra biểu tình tươi cười, vừa dùng câu chuyện bà bán đậu phụ chiên ở đầu ngõ mẹ Lăng kể làm ví dụ an ủi mình.
Phát biểu đầu tiên chính là giám đốc phòng triển lãm, sau đó là Thẩm lão đức cao vọng trọng, cuối cùng là đại biểu các công ty tài trợ buổi triển lãm thi nhau lên phát biểu. Đông Chí chán muốn chết hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên trong đám người nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi cảm thấy thực kinh hỉ. Cả nửa ngày chỉ toàn thấy những gương mặt mình ghét, như vậy so ra, gương mặt Trang Châu nhìn thật sự rất thuận mắt.
Trang Châu hơi mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, còn làm khẩu hình miệng hỏi: Của em đâu?
Đông Chí biết hắn đang hỏi các tác phẩm của mình, liền dùng ánh mắt ý bảo: bên này.
Trang Châu gật đầu: lát nữa đi xem.
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy phương thức giao lưu như vậy có chút ấu trĩ, giống như hai đứa trẻ con. Nhưng trong lòng có chút cao hứng liền cảm thấy lễ khai mạc buồn tẻ cũng không khó chịu đựng như trước.
Khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đại diện tài trợ lên phát biểu đã thay đổi thành một người khác, nam nhân tây trang phẳng phiu đang đứng trên sân khấu phát biểu cư nhiên là Đồ Thịnh Bắc.
Mặt người dạ thú.
Đông Chí ở trong lòng căm giận phỉ nhổ một câu. Anh và người này cho tới giờ chưa từng gặp mặt trực tiếp, có lẽ gã không nhận ra anh, nhưng trước đây gã lại sai mấy tên lưu manh xông vào trường học, đánh anh ngay khi đang lên lớp. Chuyện này khi đó gây ầm ĩ rất lớn, bởi vì mấy tên lưu manh từ khi xuất hiện liên tục gọi tên Đông Chí, cho nên gần như toàn trường đều biết là Đông Chí đưa tới trận phiền toái này. Trường học vốn muốn xử phạt anh, nhưng may mắn chủ nhiệm khoa ra mặt bảo lãnh, tác phẩm của Đông Chí lại thập phần đúng dịp nhận được giải nhất toàn quốc, nếu không suýt nữa Đông Chí còn không thể tốt nghiệp được.
Từ đó Đông Chí liền hận một nhà họ Đồ này. Anh cảm thấy anh trai ra mặt giúp em trai giải quyết vấn đề không tính là gì, nhưng gã có thể làm rõ ràng mọi chuyện rồi mới ra tay được không? Đông Chí hận nhất chính là thái độ của gã, anh cảm thấy Đồ Thịnh Bắc căn bản là loại người không quan tâm tới quyết định của mình sẽ gây ngộ thương cho ai đó hay không, gã chỉ cần xử lý người làm xấu mặt Đồ gia, mà không cần quan tâm chân tướng sự việc như thế nào.
Phẩm hạnh người này hệt như một tên thổ phỉ. Không nói đạo lý, cũng không quan tâm đo lý, thậm chí gã còn cho rằng chính gã mới là đạo lý. Mà Đông Chí chính là hài tử lớn lên trong quy củ, anh chịu sự giáo dục có văn hóa khiến anh theo bản năng thấy phản cảm loại thái độ vô pháp vô thiên, tự cao tự đại này của hai anh em Đồ gia.
Đồ Thịnh Bắc thanh âm thiên lãnh, mang theo hương vị đặc biệt trong suốt của người trẻ tuổi. Có lẽ vì tận lực tạo khí thế mà ngữ tốc của gã rất chậm, mỗi câu nói giống như đã trải qua cân nhắc kỹ càng. Có lẽ người này vốn có thói quen như vậy, nhưng Đông Chí vẫn cảm thấy gã cố ý làm ra vẻ lão thành.
Có lẽ đã thấy người nào không vừa mắt thì dù thế nào cũng sẽ không yêu thích nổi đi.
Trang Châu vừa bước vào phòng triển lãm Tân Hải đã nhìn thấy bức tranh 『 Năm Mới 』 treo trên vách tường chỗ cực kỳ bắt mắt. Khi đó hắn còn chưa biết đây là tác phẩm của Đông Chí, cũng không xem xét đó là tác phẩm của ai. Bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, Trang Châu đã bị hấp dẫn thật sâu.
Sân phơi phủ kín xác pháo, thôn dân ăn mặc sặc sỡ đi cà kheo nhảy múa, người xem ai ai cũng tươi cười hớn hở, hoàn toàn lột tả được cảnh tượng vui mừng ngày tết. Trang Châu bất giác mỉm cười theo những người trong bức tranh, hắn thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ cần bước thêm vài bước nữa là hắn có thể dung nhập vào đám đông đang mừng rỡ kia. Thậm chí ngay cả những âm thanh huyên náo, mùi thuốc pháo gay mũi dày đặc trong không khí đều vô cùng rõ ràng.
Trang Châu cảm thấy chính mình đi vào một khung cảnh trong mơ mà mình chưa từng trải qua.
Lòng tràn đầy vui sướng, không còn là chính mình.
Hết chương
Cá đù vàng:
Jeremy: sáng nay coi trao vương miện HHHV buồn cười quá các thím ạ, có thím nào coi ko? =))))