Tắm rửa xong, sấy khô lông, bẩn hề hề Tiểu Mao liền trở thành một cục bông mềm mại đáng yêu.
Hắc Đường tò mò vòng tới vòng lui đi quanh người Tiểu Mao, cảm thấy trên người vật nhỏ đáng ghét đều có mùi hương như của mình, tựa hồ cũng không còn đáng ghét như trước.
Hắc Đường thập phần rộng lượng đẩy bát ăn của mình tới trước mặt Tiểu Mao, đây là cái bát ăn trước đây nó từng dùng mà cha nó mới lấy ra ở trong kho, màu vàng nhạt thập phần đáng yêu, xung quanh còn in một chuỗi dấu chân chó thật sinh động. Hắc Đường đã sớm không cần loại đồ vật ấu trĩ như vậy, cho nên cha nó đã cất đi làm kỉ niệm. Lúc này thuận tiện lấy ra cho cục bông này dùng, nhất thời nó cảm thấy mình là một con cún thập phần rộng lượng. Ừm, vừa khoan dung vừa thiện lương, lấy ơn báo oán(?) vân vân…
Đông Chí co hai chân ngồi trên ghế sô pha, thân mình nghiêng qua dựa vào ngực Trang Châu cười tủm tỉm theo dõi hai con cún trên thảm trải sàn. Tiểu Mao ngay từ đầu nơm nớp lo sợ không dám tới gần bát ăn cho chó, sau đó chắc là đói không chịu nổi, lớn gan sán lại ngậm một chút đồ ăn cho chó trong bát, thất kinh thối lui tới đằng sau chân bàn mới dám ăn. Ăn xong lại ngó đầu ra thăm dò, thấy Hắc Đường vẫn chỉ nằm một chỗ không động đậy, lá gan lớn hơn một chút, lại tiến lại gần ngậm một hơi. Sau nhiều lần, nó thấy yên tĩnh, lần này thực kiên định ngồi xuống cạnh bát bắt đầu ăn bữa cơm muộn của nó.
Hắc Đường lắc lắc cái đuôi, cảm thấy hiện tại mình nhìn qua nhất định phi thường hiền lành: “Mi từ từ ăn, trong nhà còn nhiều lắm.”
Tiểu Mao rụt rè khẽ liếc mắt nhìn nó một cái, thấy nó không có dị động gì, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Hắc Đường lấy móng vuốt đem đồ ăn trong bát gẩy gẩy đẩy về phía Tiểu Mao: “Mi ăn từ từ thôi, cha ta nói nếu ăn nhanh quá sẽ khó tiêu hóa. Lát nữa ta có thể chia cho mi một chút sữa chua, cha ta mua cho ta đó, uống ngon lắm nha.”
Tiểu Mao liếm liếm khóe miệng, phiền muộn nói: “Cha anh thật tốt.”
Hắc Đường lập tức đắc ý: “Đúng thế, cha ta đối với ta rất tốt, mua đồ ăn ngon cho ta, ngày nghỉ còn đưa ta đi câu cá, lần trước đi tiêm còn ôm ta nữa.”
Tiểu Mao ủ rũ cuộn tròn người lại: “Cũng không biết Đông Chí có thể tìm được nhà chủ nhân tôi không.”
Hắc Đường bị không khí ảm đạm đáng thương quanh người Tiểu Mao kích thích, nhất thời tâm tình đồng cảm bùng nổ: “Đừng sợ, nếu tìm không được mi cứ ở lại đây. Dù sao cha ta đã mua thiệt nhiều thức ăn cho ta, chúng ta cùng ăn cũng đủ nha. Ta còn có thể dẫn mi tới sân sau tìm xương ta trộm chôn xuống nữa. Cha ta nói xương chôn quá một lần không thể ăn, nhưng lấy chơi thì có thể. Ta chôn sâu lắm, ta cho mi biết, mi nhất định không tìm được đâu…”
Tiểu Mao mở to hai mắt: “Chủ nhân của tôi cũng không cho tôi chôn…”
Hắc Đường nhất thời có loại cảm giác tìm được tri âm, cao hứng phấn chấn sán lại gần: “Ta cho mi biết nha, con người bọn họ đều như vậy, nói trong đất có vi khuẩn, còn nói phải giữ vệ sinh gì gì đó…”
Tiểu Mao liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy…”
Này xem như tìm được tiếng nói chung? Đông Chí nhìn tụi nó cảm thấy thực thú vị, nhịn không được dùng khuỷu tay chọc chọc ngực Trang Châu: “Trang Châu, anh có thấy thế giới này thật sự rất thú vị không.”
Trang Châu mỉm cười kéo Đông Chí lại ôm chặt vào lòng mình: “Thú vị thế nào?”
Đông Chí dựa theo lực kéo của hắn ngả hẳn người xuống: “Bởi vì…” lời còn chưa dứt, anh liềm hãm sâu trong ánh mắt Trang Châu. Đôi mắt Trang Châu đen như mực, sâu thăm thẳm, tựa như đè nặng rất nhiều cảm xúc. Khóe miệng hắn hơi mang theo ý cười, thần sắc trong mắt lại như đang cố nhẫn nại điều gì đó.
Đông Chí trầm mặc một lát, vươn tay ôm cổ Trang Châu, kéo hắn về phía mình.
Trang Châu nhẹ nhàng thở ra một cái, thanh âm nghe như tiếng thở dài.
Hô hấp của người đối diện càng ngày càng gần, mang theo mùi rượu thản nhiên, kích thích cảm quan Đông Chí, khiến anh sinh ra một loại cảm giác say say mê loạn.
Mặt Trang Châu dừng lại rất gần, đôi mắt thâm trầm giống như lần cuối cùng xác định tâm ý của Đông Chí. Khí tức ấm áp tựa như lông chim nhẹ nhàng phất qua, hơi có chút ngứa ngáy, Đông Chí không tự chủ được vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.
Hô hấp Trang Châu tạm dừng một chút, sau đó cúi đầu hôn lên môi Đông Chí.
Hắc Đường đang mải khoe khoang đồ chơi của nó với Tiểu Mao, vừa quay đầu lại lập tức liền trợn tròn mắt. Tuy rằng sau tối hôm trước, nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối với gian tình của hai người kia, nhưng thình lình diễn ra ngay trước mắt, nó vẫn có cảm giác…
Kinh ngạc?
Phẫn nộ?
Thương tâm?
Dường như có một chút, lại dường như không phải.
Trên thực tế, Hắc Đường chính là chậm rãi tự đẩy cằm lên ngậm miệng lại, trầm mặc nằm úp sấp trên thảm. Nó có chút hoang mang mình rốt cuộc có nên tức giận hay không. Đông Chí có thể làm cho cha nó cười vui vẻ, còn có thể khiến cha nó cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu cơm, còn có thể nghe hiểu tiếng nó nói chuyện, tựa hồ cũng không có gì không tốt. Nếu cha nó nhất định phải dẫn ai đó về nhà…
Hắc Đường buồn rầu chôn đầu dưới hai móng vuốt mình.
Được rồi, cho dù Đông Chí có nhiều ưu điểm như vậy, nhưng vì sao nó vẫn cảm thấy khó chịu ni?
Tiểu Mao thấy nó nửa ngày không nói tiếng nào, rụt rè sán lại ngồi xuống bên cạnh nó: “Anh làm sao thế?”
Hắc Đường nức nở một tiếng: “Mi không phát hiện bọn họ đang làm cái trò gì à?”
Tiểu Mao nhìn lướt qua hai người đang hôn nhau tới thiên hôn địa ám trên ghế sô pha, có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh không thích bọn họ ở bên nhau sao?”
“Ta cũng không biết.” Hắc Đường từ lỗ mũi phả khí thô: “Không rõ lắm.”
“Anh không thích Đông Chí?” Tiểu Mao không hiểu hỏi: “Anh ấy có chỗ nào không tốt đâu?”
Hắc Đường không kiên nhẫn: “Ai nha, mi không hiểu đâu.”
Tiểu Mao nằm xuống cạnh Hắc Đường, liếm liếm móng vuốt mình, lên mặt ông cụ non nói: “Nhân loại không giống như chúng ta, sau khi bọn họ lớn lên sẽ tìm một người sống chung cả đời. Nếu như không có bạn đời, bọn họ sẽ cảm thấy tịch mịch, mà nội tâm bọn họ đều thực sợ hãi tịch mịch. Cho dù không phải là Đông Chí, thì cha anh cũng sẽ tìm một người khác thôi.” Nó liếc Hắc Đường một cái, thấy còn chưa đủ nên bổ sung thêm một câu: “Theo tôi thấy, những người khác còn không bằng Đông Chí đâu. Ít nhất anh ấy còn có thể nghe hiểu anh nói gì, còn có thể nói chuyện với anh nữa.”
Hắc Đường không lên tiếng, ngơ ngác nhìn hai người vẫn đang dây dưa dính chặt nhau trên ghế sô pha. Hai má Đông Chí đã biến thành màu phấn hồng nhuận sắc, tựa như một quả táo chín đỏ mê người — cha nó chính vì nguyên nhân này nên mới không ngừng cắn tới cắn lui trên mặt anh ta sao?
Tiểu Mao khuyên nhủ thêm: “Dù sao chuyện người lớn cứ để bọn họ tự giải quyết đi.” Nó thấy vẻ mặt Hắc Đường dại ra, lo lắng hỏi: “Đêm nay chúng ta ngủ trên thảm trải sàn sao?”
Hắc Đường giống như bị kích thích, lập tức nhảy dựng lên, nảy sinh độc ác gâu gâu sủa hai tiếng: “Ngủ trên thảm trải sàn! Ta muốn tận mắt thấy anh ta như thế nào khi dễ cha ta!”
Tiểu Mao muốn nói: rõ ràng là Đông Chí đang bị khi dễ mà. Nhưng nhìn bộ dạng Hắc Đường hai mắt đục ngầu, cái gì cũng không dám nói. Dù sao gần nửa tháng ăn uống kham khổ, ở đây nó được ăn được uống còn được ngủ ngon. Tấm thảm dày êm ái này đối với nó mà nói, đã là điều kiện phi thường lý tưởng rồi.
Trang Châu thở hồng hộc ngồi ngay ngắn lại, kiệt lực bình ổn hô hấp dồn dập của mình. Một tay hắn còn đang để ở sau gáy Đông Chí, nhưng hắn biết, không tiếp tiếp tục nữa.
Đông Chí nằm im bất động, đôi mắt màu trà xinh đẹp mê muội phiếm thủy quang: “Sao vậy?”
“Không sao.” Trang Châu cười khổ, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ bừng của Đông Chí: “Chỉ là chợt nhớ tới một vấn đề, hôm nay anh đã uống rượu.”
Đông Chí cảm thấy câu trả lời này quá mức kỳ diệu: “Uống rượu thì có gì đặc biệt hơn người, em cũng uống mà.”
Trang Châu khẽ lắc đầu, ý cười trong mắt càng thêm vài phần ý vị sâu xa: “Phải, không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi uống rượu anh sẽ không dễ khống chế được bản thân.” Hắn cụng nhẹ với trán Đông Chí khẽ cọ cọ, dùng một loại ngữ điệu khàn khàn thì thào: “Đông Chí, lần đầu của chúng ta, anh không muốn làm gì khiến em bị thương hay không thấy thoải mái. Em hiểu không?”
Được nam nhân ôn nhu như vậy ôm ôm ấp ấp, còn dùng lời nói khêu gợi thủ thỉ phiến tình bên tai, Đông Chí cảm thấy toàn thân mình càng thêm nóng bức. Điều này khiến anh có chút thẹn quá thành giận, Trang Châu nói như vậy là có ý gì? Làm như chỉ có mình anh khát khao khó nhịn còn hắn thì vừa cự tuyệt vừa trấn an là sao?
“Không tiếp tục thì mau cút, ông đây mệt nhọc, phải về phòng ngủ.” Đông Chí đẩy Trang Châu ra, đang định đứng dậy lại bị Trang Châu từ đằng sau ôm lấy.
Trang Châu khẽ cắn một hơi trên cần cổ trắng tuyết của Đông Chí: “Lại tạc mao? Kỳ thật lời anh nói còn chưa xong mà.”
Đông Chí đẩy đầu hắn ra, tức giận hỏi: “Còn có gì để nói?”
Trang Châu bám riết không tha càng ôm chặt eo người ta hơn, một tay gắt gao cố định trong lòng mình, một tay chậm rãi trượt xuống dưới: “Ý của anh là, mặc dù có chuyện anh muốn để dành làm sau nhưng hiện tại, chúng ta có thể làm những chuyện khác.”
Vừa nói, bàn tay không thành thật kia đã thập phần lưu loát cởi bỏ dây lưng của Đông Chí, trước khi anh kịp giãy dụa, một tay khác đã trượt theo sống lưng dò xét đi vào.
Đông Chí kêu lên một tiếng sợ hãi, eo đột nhiên run rẩy, xụi lơ ngã vào lòng ngực Trang Châu.
Hắc Đường không thể nhịn được nữa, từ thảm trải sàn lăn lông lốc đứng lên, gặm cổ Tiêu Mao xách lên chạy tới nhà ăn. Giữa nhà ăn và phòng bếp có một phòng kho, khi trời lạnh, có thể vào ổ chó của nó luôn để ở cửa phòng. Từ nơi này không còn nhìn thấy hai người mặt dày mày dạn dây dưa cùng một chỗ ngoài kia, cũng không còn nghe thấy những âm thanh kỳ quái phát ra từ hai người họ nữa. Hắc Đường cảm thấy nếu còn tiếp ở lại phòng khách xem náo nhiệt, theo như cha nó nói, Đông Chí nhất định sẽ thẹn quá thành giận.
Nhân loại gọi loại chuyện này là riêng tư, nó hiểu mà.
Tiểu Mao đi vòng vòng quanh đại hình ổ chó của Hắc Đường ngửi tới ngửi lui, sau khi xem xét một vòng, không quá thả lỏng hỏi nó: “Chúng ta làm gì đây? Ngủ ở đây à?”
Hắc Đường hừ một tiếng: “Có chỗ này để ngủ đã rất không tồi rồi. Chẳng lẽ mi còn muốn giống như công chúa Bạch Tuyết bị thợ săn đuổi theo phải trốn trong rừng rậm đáng sợ, thất thểu vào nhà người lùn ngủ sao?”
Tiểu Mao: “…”
Hắc Đường nghĩ nghĩ lại thấy xót xa cho bản thân mình, chỉ còn cách tự an ủi: “Ít nhất ta còn không bị đuổi đi… cũng không có thợ săn đến moi tim gan ta…này so với tình cảnh của công chúa Bạch Tuyết, đã tốt hơn nhiều lắm.”
Tiểu Mao do dự hỏi nó: “Công chúa Bạch Tuyết… là cái gì?”
Hắc Đường: “…”
Giời ạ, nói chuyện với một đứa chưa từng xem chuyện cổ tích thật lãng phí tỉnh cảm.
Nhưng so ra, Hắc Đường bỗng cảm thấy Đông Chí tựa hồ… chỉ là tựa hồ thôi nha…
Cũng rất không tồi.