Hắc Đường ghé vào cửa phòng bếp, nhìn cha nó gắp thịt, cá, rau xanh cùng ít cơm để vào ba cái bát khác nhau, chuẩn bị cho ba con mèo hoang đang chơi đùa trong sân, con thì chạy nhảy lung tung con thì ngốc hề hề phát ra tiếng meo meo, nó cảm thấy trái tim thủy tinh của mình quả thực tan nát mà.
Là sủng vật duy nhất trong nhà, nó đương nhiên từng được hưởng thụ cơm do chính tay cha nó nấu. Cha nó lại là người thực chú trọng dinh dưỡng, nên khi chuẩn bị thịt cá cho nó đều nghiêm khắc dựa theo tỉ lệ chuẩn mà phối hợp. Có một lần hắn up ảnh chụp một bữa ăn dinh dưỡng dành cho chó lên diễn đàn yêu sủng vật còn được rất nhiều người khen ngợi là một chủ nhân siêu cấp yêu chó. Khi đó Hắc Đường thật sự đắc ý cực kỳ, nó cảm thấy mình quả thực là một con chó hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng hiện tại, mẹ kế vào cửa chưa được mấy ngày, đã dẫn theo con riêng của mình tới, sau đó, người cha thân mến của nó lại bắt đầu nấu cơm cho con riêng mẹ kế!
Lại còn nấu đồ ăn ngon như vậy!
Nhìn đám ngốc miêu ăn xì xà xì xụp, đầu còn không thèm ngẩng lên một cái, thật sự là… tức chết đi được.
Còn có, còn có, càng đáng giận hơn chính là cha và mẹ kế của nó còn ngồi xổm một bên cười tủm tỉm nhìn đám ngốc nghếch đó ăn, tựa như sợ chúng nó ăn không đủ no vậy. Cư nhiên không một ai thèm quan tâm xem nó có ăn đủ no hay không.
Hắc Đường căm giận đẩy đẩy bát ăn của mình ra xa, nó muốn ăn lại bị hình ảnh một nhà đầm ấm kia kích thích một chút cũng không nuốt nổi. Tức giận là vậy nhưng trong lòng Hắc Đường vẫn có một chút lo sợ nghi hoặc, cha nó tựa hồ… không chỉ coi mình nó là con nữa! Vậy phải làm sao bây giờ?
Hắc Đường gối đầu lên chi trước, lâm vào suy tư.
Một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên đầu nó, thanh âm quen thuộc mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu vang lên: “Không ăn cơm sao, Hắc Đường không thấy đói bụng à?”
Cha nó có chút lo lắng kéo cái bát đồ ăn của nó lại gần để tới trước mũi nó: “Có thịt gà cùng lòng đỏ trứng, còn có cà rốt say nhuyễn, rất dinh dưỡng này.”
Hắc Đường thuận theo một hơi ăn hết đống đồ ăn trong bát.
Trang Châu xoa xoa đầu nó, cao hứng khen ngợi một câu: “Ngoan lắm.”
Hắc Đường lắc lắc cái đuôi, ngẩng đầu nhìn nụ cười của cha nó, trong lòng thoáng có chút mâu thuẫn. Cha nó tựa hồ đặc biệt cao hứng thì phải. Từ sau khi cáo trạng tinh chuyển vào ở trong nhà bọn họ, nụ cười trên mặt cha nó so với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng đều nhiều hơn gấp bội, mỗi ngày đều mỉm cười, có đôi khi tan tầm trở về còn mang theo một bó hoa tươi, cáo trạng tinh nâng niu cắm chúng vào trong lọ thủy tinh, vì thế toàn bộ phòng khách đều tràn ngập hương thơm thản nhiên nhè nhẹ.
Cẩn thận ngẫm lại, từ khi cáo trạng tinh tới đây ở, không khí trong nhà quả thật đã không còn giống như trước đây. Cho dù khi cha nó không có ở nhà, trong phòng vẫn tràn ngập không khí ấm áp hài hòa. Trong nhà vẫn luôn có người, không còn trống trải, nó cũng không còn cảm thấy tịch mịch. Có đôi khi nó ghé vào cửa phòng vẽ tranh nhìn anh ta vẽ vẽ, nhìn cả buổi chiều cũng không thấy chán. Mỗi khi đẹp trời, anh ta còn mua một cái kẹo bông rất rất lớn, phồng phồng mềm mềm, dính trên lông quanh khóe miệng nó, liếm thật lâu cũng không hết. Đầu lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngọt, giống như dương quang chiếu khắp người nó vậy.
Khi Hắc Đường nhớ tới điều này, trong lòng không khỏi có chút mâu thuẫn. Nếu trong nhà nhiều thêm một người sủng ái nó, vậy nó vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu, chỉ là…
Chỉ là bên cạnh anh ta có nhiều chó hoang, mèo hoang như vậy, có lần nó còn thấy anh ta lấy đồ ăn trong túi ra chia cho đám chó mèo lưu lạc ở gốc cây ven đường, điều này khiến nó có chút khó tiếp nhận rồi. Hơn nữa trước kia trong mắt cha chỉ có mình nó, hiện tại chịu ảnh hưởng của anh ta, cũng bắt đầu lưu ý tới đám miêu miêu cẩu cẩu ở bên ngoài.
Điều này sao có thể?
Hắc Đường cảm thấy mình phải nghĩ biện pháp mới được.
Đầu tiên, Hắc Đường quyết định chọn cho mình một đồng minh.
Lựa chọn đầu tiên của nó chính là bạn học Trang Lâm. Đầu tiên, cậu ta có một thân phận thập phần có lợi, cậu ta là em ruột cha nó, vẫn luôn được cha nó chăm sóc, chẳng những có thể tùy ý ra vào nơi này, mà còn có quyền lên tiếng nhất định ở trong nhà. Nếu cậu ta phản đối cáo trạng tinh chuyển vào ở, thậm chí còn chán ghét đám miêu miêu cẩu cẩu thường xuyên ra vào trong sân thì nguyện vọng của Hắc Đường đã thực hiện được một nửa rồi.
Nhưng mấy ngày nay Trang Lâm vẫn chưa thấy tới, cũng không biết cha nó đã hạ mệnh lệnh gì với cậu ta mà mãi cho tới ngày cuối cùng của năm cũ, cậu ta mới vác theo một cái balo to trên lưng điên điên khùng khùng chạy tới.
Hắc Đường nhất thời hưng phấn. Thật sự là trông trăng trông sao mãi, cuối cùng mới thấy người vác xác tới!
Hắc Đường chạy tới gâu gâu kêu lên, hưng phấn dùng ngôn ngữ tứ chi tỏ vẻ nó muốn chơi ném đĩa với cậu ta, chơi cả ngày cũng không thành vấn đề! Chỉ có khi chơi một mình cùng cậu ta mới có thể tìm hiểu được suy nghĩ của cậu ta, mới có thể hy vọng hướng cậu ta đối mặt với vấn đề gia đình như góc độ nó đã suy nghĩ
Trang Lâm quả thực thụ sủng nhược kinh, cầm móng vuốt đại cẩu nhà mình cảm động vô cùng: “Hắc Đường, mày cuối cùng cũng đồng ý nhìn thẳng tao rồi sao, hiện tại rốt cục mày cũng biết tao thích nhất là mày phải không?”
Hắc Đường ở trong lòng khẽ phun tào, có đồ ngốc mới thích mi! Nếu không phải vì mi bây giờ còn có chút hữu dụng, ai thèm phản ứng với mi a, mi cái đồ đầu óc ngu si tứ chi cũng không phát triển!
Trang Lâm cùng nó chán ngấy trong chốc lát, rồi ôm balo chạy đi tìm Đông Chí. Quản gia nhà Trang Châu đã cải tạo khách phòng tầng một thành phòng vẽ tranh cho Đông Chí. Đa số thời gian vào ban ngày anh đều ở trong đó. Hắc Đường nhắm mắt theo đuôi đi cùng. Trước mắt, nó muốn quan sát thái độ của Trang Lâm đối với người lạ đột nhiên chuyển vào nhà ở này rốt cuộc là như thế nào.
“Thầy Lăng,” Trang Lâm đặc biệt nhu thuận gõ gõ cửa, nghe bên trong vang lên tiếng “vào đi” lúc này mới thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, thăm dò đi vào cười tủm tỉm hỏi: “Thầy đang làm gì đó?”
Đông Chí cũng không quay đầu lại mà vẫn tập trung quét màu lên bức tranh sơn dầu: “Luyện tập.”
Trang Lâm lập tức vuốt mông ngựa: “Trình độ thầy cao như vậy mà mỗi ngày còn luyện tập, thật sự rất giỏi.”
Đông Chí cười hỏi cậu: “Không phải em đã làm chuyện gì xấu nên mới muốn nhờ thầy giúp đỡ đấy chứ?”
Trang Lâm vội vàng phủi sạch cho bản thân: “Tuyệt đối không có, em đã cam đoan với thầy, về sau tuyệt đối không đánh nhau. Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời!”
Đông Chí mới không bị nhóc con này lừa gạt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trang Lâm sán lại bên cạnh Đông Chí, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Thầy Lăng thật thông minh.”
Đông Chí liếc mắt nhìn thằng em chồng.
Trang Lâm vội nói: “Kỳ nghỉ này, Trang lão nhị đăng kí một lớp học thêm tiếng anh cho em. Ông thầy đó thật sự rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều điểm danh. Hôm qua, em… có chút chuyện, không tới lớp…” cậu trộm liếc Đông Chí một cái: “Ông thầy đó bắt em viết bản kiểm điểm, liệt kê các buổi em trốn học, còn nói phải về xin chữ ký phụ huynh, bắt phụ huynh phải ghi vào đó mấy câu.”
Đông Chí nhíu mày: “Em nghỉ học rất nhiều?”
“Không, không nhiều lắm.” Trang Lâm vội nói: “Chỉ có hai lần thôi. Một lần là sinh nhật của Lâm Hiểu Nguyệt, còn một lần là em và Đại Sơn tới trung tâm điện tử dạo chơi. Em cam đoan chỉ có hai lần!”
Đông Chí lắc đầu: “Em phải cam đoan về sau phải chăm chỉ không được bỏ học nữa.”
“Nhất định, nhất định.” Trang Lâm thí điên thí điên lôi bản kiểm điểm từ trong balo ra.
Hắc Đường đứng ở ngoài cửa, chán nản nhìn cảnh này, nếu Trang Lâm có chuyện phải cầu xin Đông Chí, vậy muốn cậu ta phản đối Đông Chí tiến vào chắc chắn không có kết quả. Nó có chút khinh bỉ Trang Lâm dễ dàng bị mua chuộc như vậy, lại cảm thấy Trang Lâm thực sự quá ngốc, Đông Chí dù có giúp cậu ta lần này thì trước sau gì anh ta cũng sẽ mách lẻo với cha nó thôi mà.
Nhìn xem, chuyện đơn giản như vậy đến nó còn nhìn ra, cố tình Trang Lâm lại vụng trộm cao hứng đến như vậy.
Hắc Đường từ trong lỗ mũi thở dài một hơi, aiz, Trang Lâm hết tác dụng, còn có ai có thể trông cậy vào đây? Trừ bỏ cái tên em trai ngốc này, cha nó tựa hồ còn có một…
Anh trai?!
Nghĩ tới cái người có gương mặt tương tự cha nó, lông mao Hắc Đường vô thức đều dựng đứng lên, tên kia cũng không phải người nó có thể chọc vào.
Thôi, nghĩ biện pháp khác vậy.
Cơm nước buổi tối xong xuôi, khi hai người ngồi trên sô pha xem ti vi, Đông Chí quả nhiên đem chuyện Trang Lâm nói lại cho Trang Châu biết. Trang Châu nói thầy giáo cũng đã gọi điện tới cho hắn. Bảo phụ huynh ký tên gì đó chính là muốn dọa sợ thằng nhóc đó thôi. Nếu Trang Lâm đã đáp ứng với Đông Chí từ nay về sau sẽ không trốn học nữa, hắn cũng sẽ vui mừng giả bộ không biết chuyện này. Em trai cùng bà xã quan hệ hòa thuận khiến hắn thấy thập phần vui vẻ.
Trang Châu vừa đùa nghịch ngón tay Đông Chí, vừa nói chuyện: “Anh đã chuẩn bị một chút quà biếu cho chú dì, mai em về nhớ mang theo. Lễ nghi không thể thiếu.”
“Thật ra không cần đâu.” Đông Chí lười biếng dựa vào người hắn: “Ba mẹ em không phải vì mấy món quà anh tặng mà có thể dễ dàng mua chuộc, về sau có cơ hội tới cửa, anh hãy mua.”
“Qua năm mới rồi nói.” Trang Châu thực lý giải nói: “Tết âm lịch là mấy ngày trọng yếu nhất trong năm, trong mấy ngày này anh sao có thể chạy tới khiến bố mẹ em ngột ngạt được.”
Đông Chí tà liếc hắn một cái: “Xem anh ngoan chưa kìa.”
Trang Châu cười nói: “Thông cảm lẫn nhau mà. Thái độ của bọn họ như hiện tại cũng khiến anh thấy rất thoả mãn rồi.” tạm dừng một chút, còn nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ tới Thượng Hải một chuyến.”
Tay Đông Chí khẽ động.
Trang Châu nói tiếp: “Về phía mẹ anh không có gì đáng ngại, thời gian anh và bà ấy tách ra cũng đã rất nhiều năm, hơn nữa từ khi anh được sinh ra cho tới khi cha mẹ anh ly hôn, cũng là thời gian bọn họ cãi nhau nhiều nhất. Bà ấy căn bản sẽ không dư thừa tinh lực quản chuyện của anh, tình cảm đối với anh cũng không sâu nặng. Nhưng anh trai anh lại khác, từ nhỏ tới lớn đều vô cùng ác liệt.”
Đông Chí tò mò hỏi: “Ác liệt thế nào?”
Trang Châu lắc đầu: “Khi cha mẹ anh vừa mới nói tới chuyện ly hôn, anh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, mà anh ấy đã dám một mình tới gặp ông nội còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha bọn anh. Sau đó anh ấy thật sự muốn tung tin lên báo, kết quả bị ông nội anh ngăn lại. Ông nội tức giận vô cùng, hung hăng dùng roi đánh anh ấy, kết quả anh ấy rốt cuộc vẫn theo mẹ rời đi, ngay cả họ của mình cũng sửa lại. Anh ấy vốn tên Trang Mặc, hiện tại gọi Hạ Mạt. Lúc cha mẹ anh ly hôn là cuối hè đầu thu.”
“Khi đó anh ta bao nhiêu tuổi?”
“.” Trang Châu bất đắc dĩ cười cười: “Lớn hơn anh tuổi.”
Đông Chí âm thầm gật đầu, một hài tử mới lớp , lớp vừa lên sơ trung đã có thể làm việc quả quyết như vậy, quả thật có thể dùng hai chữ ác liệt để hình dung.
“Anh trai anh vì muốn đi theo mẹ mà sử dụng không ít tâm kế, sau lại có người bên ngoại hỗ trợ, rốt cuộc vẫn rời đi.” Trong mắt Trang Châu có chút tiếc nuối: “Khi đó anh ấy muốn đem cả anh đi cùng nhưng người Hạ gia không đồng ý, bọn họ sợ ông nội anh. Hơn nữa mẹ anh đối với anh có thể nói là thờ ơ, sau đó anh ấy chỉ có thể bỏ anh lại.”
Đông Chí xoa xoa đầu người yêu: “Anh cũng đã lớn như vậy rồi, anh ta hẳn sẽ không quản chuyện của anh nữa đi?”
Trang Châu hấp háy hé miệng: “Quản thì không nhất định, nhưng anh ấy ỷ mình là anh trai, phát biểu ý kiến vẫn là có thể. Nếu…anh nói là nếu, anh ta tới đây tìm em, em cái gì cũng đừng nói với anh ấy, cái gì cũng không được đáp ứng, cứ giao hết cho anh là được.”
Đông Chí nhéo nhéo cằm hắn tuyên bố: “Em đã đáp ứng với ba em, nếu nhà anh có người dám khó dễ cậu đây, cậu đây nhất định sẽ đá anh luôn và ngay. Anh trai anh có tới em cũng sẽ nói những lời này.”
Trang Châu cười khổ: “Anh chỉ nhắc em dự phòng trước thôi, em đừng làm anh sợ.”
Đông Chí nhíu mày: “Em cũng nhắc anh dự phòng trước, chúng ta bình đẳng.”
Trang Châu oán hận ghé tới hôn lên cái môi đáng ghét kia một cái.
Hắc Đường nằm ở phía dưới sô pha như có điều suy nghĩ, khẽ liếc mắt nhìn hai người đang nháo thành một đoàn trên ghế sa lông, rón ra rón rén chuồn ra khỏi phòng khách.