Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
uê bà Lăng là một tiểu sơn thôn hẻo lánh. Trên ngọn núi Nhạn sơn, có một thôn làng nho nhỏ nằm giữa sườn núi, bởi vì chung quanh thôn toàn trồng cây lựu, cho nên người ngoài gọi thôn này là Thạch Lựu thôn. Núi không quá cao nhưng rừng cây rậm rạp, đứng dưới chân núi ngẩng đầu lên nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác thâm sơn cùng cốc.
Nơi này là một nhánh của dãy Ly Sơn, nhưng bởi vì không quá thu hút nên cũng không được đánh dấu hướng dẫn trên bản đồ. Hơn nữa đây còn là một nơi ít người biết, rất nhiều dân bản xứ còn chưa từng nghe nói tới. Đông Chí phải rất vất vả mới tìm được đường tới nơi này.
Đến lúc này Đông Chí mới hiểu được vì sao nhiều năm qua mẹ mình lại không quay trở lại nơi này. Bởi vì xe lửa hay máy bay đều chỉ đến được Tây An, mà đoạn đường từ Tây An đi tới Nhạn sơn không có phương tiện nào có thể đi được, nếu muốn lên núi cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Bây giờ có điều kiện còn mua được ô tô nhưng thời trước ba mẹ làm gì có xe mà đi? Đông Chí lái xe cả ngày, mà vẫn phải dựa vào hai cẳng đi không biết bao lâu.
Khi từ Tây An rời đi, một cụ già chỉ đường cho hắn còn nói cho tới hiện tại người trên núi Nhạn sơn cũng rất ít khi đi ra ngoài, đương nhiên cũng có thanh niên vào thành phố làm việc nhưng đa số người dân vẫn sinh hoạt ở trên núi. Mấy năm nay thổ sản vùng núi rất được ưa chuộng trên thị trường, có rất nhiều thương nhân thu mua thổ sản vào tận thôn làng mua hàng nên sinh hoạt của bọn họ cũng không quá khó khăn, chỉ là họ đã quen với phong tục cũ, không thích giao du với người ngoài núi.
Đông Chí cảm thấy quê ngoại mình được miêu tả nhuốm đầy hương vị thần bí. Vốn là bị động thay mẹ tới thăm, lúc này bất tri bất giác dậy lên hứng thú vô cùng.
Khi Đông Chí nhận được điện thoại của anh hai, là khi vừa ra khỏi khách sạn tìm một chỗ giải quyết bữa chiều cho mình. Bởi vì không quen đường, nên khi thái dương sắp xuống núi anh mới tới được trấn nhỏ dưới chân núi. Người trong trấn nói lúc này không thể lên núi, ngọn núi tối sớm, anh lại không quen đường, vạn nhất bị lạc thì rất nguy hiểm. Đông Chí chỉ có thể tìm một chỗ nghỉ qua đêm rồi tính tiếp.
“May mắn em quyết định sáng mai mới lên núi.” Đông Chí nhận được điện thoại của anh hai vô cùng cao hứng: “Anh biết không, bọn họ đều nói núi này rất sâu, khi lên núi sẽ không có sóng di động. Nếu muốn nghe giọng em thì ít nhất cũng vài ngày nữa, chờ em xuống núi mới được. A, trong thôn hẳn cũng có điện thoại đi?”
Lăng Lập Đông tâm nói tao làm sao mà biết được?
“Nơi này lạnh hơn thành phố rất nhiều.” Đông Chí rụt cổ: “Có phải nhớ em không? Đêm giao thừa bắn pháo hoa không có em, có phải thấy đặc biệt khó chịu?”
Lăng Lập Đông phẫn nộ: “Anh mày đã sớm quen không có mày ở nhà. Mày xem bao năm mày không đón giao thừa ở nhà rồi?”
Đông Chí phẫn nộ: “Anh lại nhắc tới cái này…”
“Aiz, có việc này cho em biết.” Lăng Lập Đông đánh gãy lời em trai: “Vừa rồi khi ngồi nói chuyện, mẹ nói chuyện em về thăm ông bà thì ba đột nhiên phát giận.”
“Phát giận?” Đông Chí khó hiểu: “Vì sao?”
Lăng Lập Đông cũng không biết: “Dù sao ba đặc biệt tức giận, bảo anh điện thoại cho em, gọi em lập tức quay về.”
Đông Chí khó xử: “Em đã tới chân núi rồi.” ý là đã tới mà không lên nhìn một cái, mẹ hẳn sẽ khổ sở lắm.
Lăng Lập Đông cũng khó xử: “Nhưng thái độ ba đặc biệt kiên quyết. Nói không cho phép em đi nữa, phải quay lại ngay lập tức.” Nói xong đè thấp giọng: “Anh chưa từng thấy ông hung dữ như vậy, mẹ cũng tức đến đỏ cả mắt.”
Đông Chí nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, anh lớn như vậy, chưa từng thấy ba mẹ mình cãi nhau lần nào. Chủ yếu là tính tình ba quá tốt, luôn không lớn tiếng, mẹ có muốn tìm ba cãi nhau cũng không nổi.
“Vậy… phải làm thế nào?” Đông Chí khó xử: “Anh xem mẹ nhớ quê như vậy, nếu em không thay mẹ về thăm, trong lòng mẹ hẳn rất tiếc nuối. Anh không biết đâu, con đường này đặc biệt khó đi, vừa xa lại không có phương tiện, phỏng chừng về sau mẹ cũng không có cơ hội quay trở lại nơi này đâu.” Mẹ cũng đã già, sức khỏe lại không tốt, chịu không nổi đường xa xóc nảy này.
“Khả năng năm đó quan hệ giữa ba và ông bà ngoại không tốt đi?” Lăng Lập Đông đoán mò: “Nói không chừng năm đó ông bà ngoại đều phản đối ba. Nếu không với tính tình ba chúng ta, sao có thể ghi hận nhiều năm như vậy?”
“Có lý.” Đông Chí nghĩ nghĩ: “Nếu không thế này đi, anh cứ nói với ba là em đã trở về, không lên núi nữa. Ngày mai em tranh thủ lên núi tới bái phỏng ông bà ngoại cùng thăm gia đình dì Tư rồi xuống núi. Chuyện em lên núi anh đừng nói cho ba mẹ biết. Anh thấy thế nào?”
Lăng Lập Đông do dự một chút: “Trên núi có an toàn không?”
“Rất an toàn.” Đông Chí nghĩ nghĩ: “Người trong khách sạn có nói nơi này thường xuyên có thương nhân lên núi thu mua thổ sản của Thạch Lựu thôn, đường đi hẳn không có vấn đề.”
Lăng Lập Đông người còn ở ngàn dặm xa xôi nào dám chỉ huy, chỉ có thể dặn dò: “Em hỏi thăm dân bản xứ kỹ càng một chút, nếu thật sự không ổn thì đừng đi, mẹ còn có thể tức giận với em sao?”
“Em biết rồi.”
Lăng Lập Đông do dự lên tiếng: “Đông Chí, Trang Châu tới tìm anh.”
“Huh?” Đông Chí thân thể hơi cứng lại: “Lúc nào?”
“Ngay sau hôm em đi. Có phải em cho số điện thoại của nó vào blacklist?” giọng Lăng Lập Đông có chút bất đắc dĩ: “Cả người nó nhìn không tốt chút nào, hai mắt đều hằn tơ máu.”
Đông Chí nhíu nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn.
“Bị anh mắng cho một trận, đuổi đi rồi.” Giọng nói Lăng Lập Đông ít nhiều có chút ngầm vui vẻ: “Anh bảo nó về giải quyết xong xuôi chuyện gia đình đi rồi hẵng tìm em.”
Đông Chí biết mình không phải thật sự muốn gây sức ép với Trang Châu, chỉ là anh không muốn đối mặt với người nhà hắn. Trang Lâm cũng đã nói ba hắn không phải đèn cạn dầu. Lại thêm Hạ Mạt tạt cho một gáo nước, cảm giác nảy thật sự rất bực mình.
Đông Chí không muốn thừa nhận khi nhìn thấy Hạ Mạt tư thái cường ngạnh, trong lòng anh đối với cái gọi là tình yêu này đột nhiên có chút dao động. Nếu Trang Châu bị Hạ Mạt ảnh hưởng lựa chọn buông tay, anh cũng không muốn tận mắt chứng kiến cảnh hắn phân vân do dự. Hoặc là anh cũng muốn cho mình một cơ hội để hiểu rõ hết thảy tình cảm của bản thân. Anh chưa bao giờ để ý tới chuyện có muốn cùng trải qua sinh hoạt với một ai đó hay tự mình một người hưởng thụ thú vui độc thân hay không. Nhưng Trang Châu rõ ràng là cần phải có người cùng làm bạn mới có thể cảm thấy mỹ mãn.
Tâm tình mâu thuẫn như vậy khiến anh không cách nào đối mặt với Trang Châu.
Đông Chí đi dạo một vòng trong trấn, cuối cùng tìm được một quán cơm nhỏ. Mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng trông rất sạch sẽ. Khi Đông Chí đi vào trong quán không có khách, sau quầy một nữ nhân trung niên vừa đang áo len vừa xem ti vi, nghe tiếng bước chân ngẩng đầu lên nhìn, tươi cười đón tiếp anh: “Ngồi đi, đồ ăn các cậu đặt giờ đang làm, chờ một chút.”
Đông Chí sửng sốt một chút: “Tôi không đặt cơm, tôi vừa mới tìm được quán này.”
Bà chủ có chút ngoài ý muốn: “Khách sạn bên kia vừa gọi điện qua nói có mười người đặt cơm, nói lát nữa sẽ qua ăn… hóa ra không phải à? Ai nha, mau ngồi đi, tôi đi rót nước cho cậu. Trên bàn có thực đơn đấy, muốn ăn gì thì gọi.”
Cái trấn nhỏ này chỉ có một khách sạn, khi Đông Chí đặt phòng cũng không có khách nào, phỏng chừng là sau khi anh ra ngoài họ mới tới, hai bên vừa lúc không chạm mặt nhau.
Đông Chí lật xem thực đơn, thấy bà chủ bưng cốc nước đi ra, liền nói: “Canh gà rừng nấm hương, sườn kho và cơm. A, bà chủ, gà rừng không phải được bảo vệ sao? Bà đừng khiến tôi phạm tội nha.”
Bà chủ vui vẻ: “Chàng trai, cậu yêu tâm, không phải gà rừng trên núi đâu, là gà rừng Vương lão thất ở phía đông trấn nuôi đấy. Nếu là săn trong núi, sao tôi có thể cam đoan mỗi ngày đều có chứ? Nhưng món sườn heo này thật sự là thịt rừng nha, hai ngày trước trên núi có người bắt được lợn rừng, bán trong trấn đó.”
Thịt lợn rừng trong thành phố cũng có bán, bà Lăng từng mua mấy lần, Đông Chí cũng không thấy có gì đặc sắc. Hoặc là cái đó không phải thịt lợn rừng chân chính.
Bà chủ chạy ra sau bếp hỗ trợ nấu cơm. Đông Chí ngồi một mình chán muốn chết chờ cơm, nơi này ngay cả một tờ báo cũng không có, chỉ có chiếc ti vi nhỏ để trên quầy đang chiếu một bộ phim cổ trang đã chiếu mấy năm trước, các cô nương đang ta chỉnh ngươi ngươi chỉnh ta cãi nhau ì xèo, Đông Chí dù không thích xem cũng chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng cho hết thời gian.
Khi mùi dầu mỡ dần bay ra từ phòng bếp, thì một loạt tiếng nói nói cười cười ồn ồn truyền vào từ cửa khách sạn. Đông Chí vừa ngẩng đầu liền đối mặt với nhóm người kia. Là một nhóm thanh niên trẻ tuổi, trong lòng cảm thấy nhóm người này nhìn có chút quen mắt, một cô gái thanh âm mừng rỡ: “Thầy Lăng! Sao thầy lại ở đây, thực trùng hợp.”
Đông Chí cảm thấy cô gái này so với những người khác càng thêm quen mắt: “Em là…”
“Em biết ngay thầy không nhớ em mà.” Cô gái cũng không tức giận. tùy tiện đi tới ngồi xuống đối diện anh: “Cho thầy chút gợi ý: triển lãm tranh, hội trường đại học sư phạm, lễ trao giải, có ấn tượng không? Hôm đó em ngồi ngay cạnh thầy mà. Khi thầy lên bục nhận giải em còn giữ áo khoác giùm thầy đó.”
Đông Chí mơ hồ có chút ấn tượng: “Là em à.”
Cô gái cao hứng, vẫy vẫy với đám bạn mình: “Thầy Lăng Đông Chí của trường trung học Nam Sơn, triển lãm tranh lần đó thầy ấy đạt giải vàng đó.”
Những người tham dự lễ trao giải ngày hôm đó đều có ấn tượng sâu sắc với Đông Chí, không chỉ bởi vì anh đạt giải vàng mà bề ngoài Đông Chí cũng thực xuất sắc khiến người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu. Đám thanh niên đều vây lại đây, lúc này Đông Chí mới chú ý tới đi theo sau bọn họ là một nam nhân trung niên tầm bốn mươi tuổi.
“Đây là giáo sư Khổng Minh Huy tổ trưởng nhóm nghiên cứu của bọn em.” Lên tiếng giới thiệu với Đông Chí vẫn là cô gái tên Tằng Quyên vừa lên tiếng chào hỏi kia: “Bọn em đều học khoa sinh vật.”
Đông Chí bắt tay chào hỏi với Khổng giáo sư, không hiểu hỏi lại: “Khoa sinh vật phải chạy tới nơi xa thế này để nghiên cứu?”
Khổng Minh Huy là một người hòa khí, nghe anh nói như vậy, liền cười giải thích: “Báo cáo năm nay của tổ chúng tôi là về hải âu mỏ đỏ. Mấy năm nay ô nhiễm nặng, hải âu mỏ đỏ đã sắp tuyệt chủng hết.” (hải âu mỏ đỏ: tớ cũng ko chắc lắm, qt là: hồng chủy âu tước 红嘴鸥雀, ai bit tên VN là gì thì nói với tớ nhá)
Tằng Quyên lấy di động ra mở file ảnh cho Đông Chí xem, trên màn hình là ảnh một con chim nhỏ mỏ đỏ. Đông Chí không hiểu cái này lắm, chi cảm thấy vật nhỏ lông trắng, móng vàng óng ánh, trông rất đẹp: “Chỉ nơi này có? Không nơi nào có nữa sao?”
Khổng giáo sư nói: “Nơi khác có hay không không biết cũng không thấy đưa tin. Tôi sở dĩ biết trên Nhạn sơn có hải âu mỏ đỏ là bởi vì trước đây thầy giáo đã dẫn tôi tới.”
Đông Chí hiểu ra, tâm nói dân nghiên cứu so với hắn tùy tâm sở dục chạy loạn còn điên cuồng hơn. Này mới năm mới a, còn là nơi hoang sơn dã lĩnh…
Tằng Quyên có chút nghi hoặc hỏi anh: “Thầy Lăng, thầy là đang… du lịch?”
Đông Chí lắc đầu: “Ông bà ngoại tôi sống trên núi, tôi thay mẹ tới thăm người thân. Nhưng đây cũng là lần đầu tôi tới.”
Khổng giáo sư cười nói: “Vậy vừa lúc đi cùng chúng tôi đi, chúng tôi đông người.”
Đông Chí nhìn lướt qua nhóm thanh niên có ba nữ, sáu nam cường tráng, vừa lòng cảm thấy anh hai sẽ không cần lo lắng vấn đề an toàn của mình nữa.
“Ngày mai lên núi luôn sao?”
Khổng giáo sư gật đầu: “Thời gian và kinh phí của chúng tôi đều có hạn, ngày mai phải lên núi luôn.”
Đông Chí cao hứng gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai Đông Chí sẽ lên núi, đây chính là một bước ngoặt lớn trong diễn biến câu chuyện ~~
Mấy người này chính là bạn đồng hành của Đông Chí khi lên núi.
Chim hồng chùy âu tước