Đông Chí vốn là một đứa nhỏ tính tình bướng bỉnh, mẹ Lăng nói “phải luôn thuận mao”. Nếu như lúc trước không gặp Hạ Mạt hoặc là thái độ của Hạ Mạt không bừa bãi như vậy, có lẽ Đông Chí cứ tiếp tục sống theo cách hiện nay. Nhưng chính bởi vì có chuyện xấu Hạ Mạt gây ra nên nghịch lân của Đông Chí một lần nữa bị chạm vào, vì thế tiểu ác ma trong lòng anh lại một lần nữa bị cuồng hóa, kích thích anh phải làm chuyện gì đó, càng khiến Hạ Mạt không thoải mái càng tốt.
Đông Chí rời quán ăn liền trực tiếp tìm công ty chuyển nhà, đóng gói hết đống đồ đạc cần thiết hết thảy đều dọn tới nhà Trang Châu. Còn nhà của mình chỉ để lại chút gia cụ và đồ vật khó di chuyển, đều lấy vải chống bụi che kín. Nơi này là cái ổ nhỏ của riêng anh, đồng thời cũng lưu lại cho mình một đường lui. Vạn nhất tương lai xuất hiện biến cố nào đó cũng không đến mức khiến mình không còn chỗ để đi.
Đông Chí lái xe đi sau xe công ty chuyển nhà rời khỏi tiểu khu, con yểng ở đằng sau phát hiện gào khàn cổ họng: “Đông Chí, Đông Chí, đi dạy học à?” lập tức phát hiện có chuyện lạ, lại bắt đầu huyên thuyên nói điểu ngữ: “Sao lại có chiếc xe lớn vậy? anh định chuyển đi đâu?”
Đông Chí nhìn cặp mắt tròn xoe nhỏ nhắn của nó, trong lòng dường như có chút nhũn ra. Mặc dù mình chưa từng một lần hòa nhã với nó nhưng tiểu gia hỏa này mỗi lần thấy anh đều đầy nhiệt tình như vậy, chưa từng oán giận anh quá lãnh đạm. Điều này khiến anh cảm thấy thập phần ngại ngùng, vì thế hạ cửa kính xe xuống lặng lẽ nói: “Tao dọn tới nơi khác ở, số Ngự Cảnh Uyển. Bọn Tiểu Dạng Nhi đều ở đó, có rảnh tới chơi.”
Con Yểng thực không nể mặt phun một ngụm nước miếng: “Lão tử có điên mới đi tìm mèo chơi cùng!”
Đông Chí: “…”
Được rồi, sau khi tận mắt thấy Tiểu Xám cùng Đản Đản hòa thuận ở chung, anh quả thật đã quên mất mèo cùng đám vật nhỏ này là kẻ thù trời sinh.
“Vậy có rảnh tới tìm tao chơi đi.”
Con Yểng vỗ vỗ cánh, lên mặt ông cụ non thở dài: “Chờ lão tử được tự do rồi nói sau.”
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy mình dừng xe nói chuyện với nó hoàn toàn vô nghĩa đúng là ăn no rửng mỡ mà, giẫm chân ga, bay nhanh trốn ra ngoài. Con Yểng phát hiện khó khăn lắm mới có người đáp lại lời nó nói, ở trong lồng giẫm giẫm chân: “Có rảnh trở về… thăm tôi a….”
Tay Đông Chí run lên, càng tăng tốc.
Khi Trang Châu về tới nhà, Đông Chí đang gác chân lên sa lông lăn qua lộn lại đùa nghịch cái sổ tiết kiệm trong tay. Nhóm miêu miêu cẩu cẩu trong nhà đều quây quần bên cạnh em ấy, cạnh sô pha còn có mấy cái valy, túi xách to đùng, căn phòng ở lầu một dành làm phòng tranh cho Đông Chí đang mở cửa, bên trong cũng chất đầy bao lớn túi nhỏ.
Đầu óc Trang Châu có chút lơ mơ: “Đây là… có chuyện gì vậy?”
Đông Chí ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn: “Cậu đây quyết định dọn tới nhà anh ở.”
Trang Châu nhất thời có loại cảm giác bị bánh nhân thịt rớt trúng đầu: “Đã… đã chuyển tới?”
Đông Chí gật đầu: “Đồ vật thường dùng đều chuyển tới hết.”
Trang Châu sửng sốt trong chốc lát, nhếch môi vui vẻ sán lại: “Sao không nói với anh một tiếng, anh giúp em dọn đồ.” Hắn gạt cẩu nhi tử sang một bên chen vào ngồi cạnh Đông Chí. Hắc Đường bị đẩy ra hừ hừ hai tiếng, rồi lại đổi tư thế nằm vật xuống gối đầu lên chân cha nó. Trang Châu qua loa xoa đầu nó hai cái rồi tiếp nhận sổ tiết kiệm trong tay Đông Chí nhìn nhìn: “Em định làm gì? Không có việc gì định đầu tư kiếm tiền sao? Không ít nha, một, hai, ba… bảy con số? Đông Chí của anh thật lợi hại.”
“Anh ca ngợi thực giả tạo.” Đông Chí không chút cao hứng tà liếc hắn một cái: “Hàng năm em đều bán được tác phẩm, trừ bỏ du lịch ra còn lại không có chi tiêu gì đặc biệt, tích được bằng này tiền không phải rất bình thường sao?”
Trang Châu liên tục gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng, vậy em định làm gì?”
“Tiêu tiền.” Đông Chí đúng tình hợp lý búng búng mấy cái vào quyển sổ tiết kiệm: “Em vốn định mua nhà cho ba mẹ, nhưng ba mẹ em không thích dọn đi nơi khác, nói nhà bọn họ bây giờ không tồi, hàng xóm đều là chỗ quen biết, vậy nên em đã mua cho bọn họ mấy phần bảo hiểm, số còn lại em muốn lập một quỹ khuyến học cho trẻ nhỏ chỗ nhà bà dì.”
Trang Châu không ngờ bà xã nhà mình lại nghĩ sâu xa tới vậy, sửng sốt một chút, trong lòng bỗng nhiên có chút kính nể: “Lúc nào em bắt đầu có suy nghĩ như vậy?”
“Lúc trên núi.” Đông Chí cân nhắc số tiền trong sổ tiết kiệm của mình, có chút không yên lòng. Mặc dù có suy nghĩ như vậy nhưng vừa nghĩ tới việc thành lập rồi vận hành quỹ, anh lại cảm thấy thập phần đau đầu. Anh không phải là người có kiên nhẫn đi xử lý mấy chuyện vụn vặt thế này.
Trang Châu đoán được suy nghĩ của người yêu, an ủi nói: “Anh biết một số công ty quản lý quỹ chuyện nghiệp, tình hình cụ thể anh sẽ giúp em hỏi thăm một chút.”
Đông Chí quả nhiên cao hứng hơn hẳn: “Được!”
Trang Châu sờ sờ đầu Đông Chí: “Đông Chí của anh là một hảo hài tử thiện lương.”
Đông Chí liếc mắt nhìn hắn, có chút ngại ngùng: “Kỳ thật cũng không hẳn là làm việc thiện, em chỉ muốn thông qua phương thức này để tìm kiếm tin tức tộc nhân của em. Em cảm thấy những tộc nhân đó hẳn không đi quá xa, rất có thể còn ở quanh Chim Nhạn sơn. Có quỹ khuyến học này, bọn họ ẩn giữa lũ nhỏ có thể thuận lợi tới trường. Hơn nữa bọn họ vừa nghe thấy tên quỹ khuyến học là Sơn Thần, nhất định sẽ đoán được thân phận của em.”
Trang Châu thầm nghĩ cái tên đậm chất quê cha đất tổ thế này thực đủ chừng mực. Hắn nhìn biểu tình của Đông Chí, cảm thấy khi em ấy nhắc tới đề tài này liền cực kỳ kích động, nhưng vẻ mặt lại không quá khoái trá, vì thế thăm dò hỏi: “Còn… chuyện gì nữa sao?”
Đông Chí liếc mắt nhìn người yêu: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Trang Châu ôm Đông Chí vào ngực hôn hôn: “Thực rõ ràng em không hề cao hứng.”
Đông Chí trầm mặc một chốc, bỗng nhiên có chút lành làm gáo vỡ làm muôi, mình vì sao không thể cáo trạng? vì sao phải một mình chịu ủy khuất? Mình tên Lăng Đông Chí, cũng không phải Lăng Bạch Liên Hoa, vì cái gì mà ở bên ngoài bị khi dễ về nhà còn phải nén giận?
“Trưa nay Đổng lão trường đại học sư phạm mời em ăn cơm.”
Trang Châu gật đầu, tỏ vẻ chuyện này anh có biết.
“Ở nhà hàng gặp phải Hạ Mạt nhà anh. Em thực khó chịu.”
Trang Châu hiểu rõ nhìn Đông Chí: “Anh ta lại khi dễ em?”
Đông Chí căm giận gật đầu: “Quả thực y như chó điên.”
Trang Châu nhìn bộ dạng xù lông của bà xã nhà mình không khỏi mỉm cười: “Em không mắng lại?”
“Đương nhiên có! Nhưng em vẫn khó chịu.”
Trang Châu an ủi hôn hôn bà xã: “Em không nói với anh ta, về sau thấy em phải đi đường vòng, có việc bảo anh ta tới tìm anh à?”
Đông Chí não bổ hình ảnh mình đại tài khí thô chỉ thẳng mặt Hạ Mạt khí phách nói “Tới tìm Trang Châu mà nói!”, nhất thời có chút uể oải: “Em quên mất.” (Jer: cáo trạng tinh moe quá đi)
Trang Châu cười vang: “Về sau không cần sợ anh ta. Em nghĩ xem, anh ta muốn xây dựng nhà máy ở đây, phải dựa vào Trang gia, sao có thể vì nhẫn không được mà đắc tội với anh? Cho dù anh đã xin thôi việc nhưng nhân mạch vẫn còn trong tay, tùy tiện khó dễ cũng khiến anh ta chết mệt. Anh ta là người thông minh, sẽ không làm loại chuyện tranh đấu nội bộ rồi để cho người khác chê cười đâu. Đỉnh điểm của việc xé rách mặt nhau chính là cãi nhau với em.”
“Hóa ra chỉ là một con hổ giấy.” Đông Chí nhất thời vui vẻ: “Sao anh không nói sớm.”
Trang Châu cảm thấy bộ dạng này của bà xã nhà mình thực đáng yêu, vuốt ve cằm Đông Chí: “Trừ bỏ Hạ Mạt, còn gặp chuyện bực mình nào nữa không?”
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Bị một con yểng ngốc đùa giỡn có tính không?”
Trang Châu hùng hổ xắn tay áo: “Con ngốc yểng ở đâu? Anh đi làm thịt nó nấu canh cho em!”
Đông Chí nhớ tới cảnh con yểng cào cào móng chân gọi tên mình, bỗng nhiên bật cười: “Thôi, nó cũng chỉ là quá nhàm chán, chủ nhân suốt ngày không có ở nhà, chỉ có thể ở trên ban công lấy người qua đường làm trò giải trí.”
Trang Châu lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu nổi thế giới chim muông: “Thật sự là ác thú vị.”
Đông Chí mỉm cười với hắn trong chốc lát, cảm thấy cũng không còn nghẹn khuất như trước nữa.
Trang Châu lại hỏi: “Ba anh muốn gặp mặt với ba mẹ em, em đã nói chuyện với bọn họ chưa?”
Đông Chí vốn định trong hai ngày này bớt thời gian trở về nhà một chuyến, chính miệng nói chuyện với ba mẹ. Anh không ngờ Trang Châu lại rất khẩn trương về chuyện này, vẫn luôn đeo theo hỏi han liên tục, liền lập tức lấy di động ra gọi điện. Lúc này ông bà Lăng vừa ngủ trưa dậy, bà Lăng nhận được điện thoại của con trai có chút buồn bực: “Sao lại gọi lúc này? Hôm nay không đi dạy à?”
“Hôm nay con xin nghỉ phép ở trường, đi nói chuyện với trưởng khoa bên trường đại học sư phạm bàn bạc về chuyện giảng dạy bên đó.” Đông Chí thành thành thật thật báo cáo với mẹ Lăng: “Con cũng đã chuyển tới nhà Trang Châu ở rồi.”
Mẹ Lăng khô khốc đáp ứng: “A.”
Đông Chí thật cẩn thận hỏi mẹ: “Mẹ, hôm trước con đã gặp mặt ba mẹ anh ấy, bọn họ nói muốn gặp ba mẹ. Bọn họ nhờ con hỏi khi nào hai người rảnh ạ?”
Bà Lăng trầm mặc một lát: “Con và Tiểu Trang hiện tại rốt cuộc thế nào? Mẹ nghe anh hai con nói lúc trước con và nó cãi nhau một trận, Trang Châu còn đuổi theo tới tận Tây An phải không?”
“Chuyện này…” Đông Chí quanh co lòng vòng trả lời một chút: “Hiện tại đã không sao rồi.”
Bà Lăng lo lắng: “Con đưa điện thoại cho Tiểu Trang, để mẹ hỏi nó.”
“Mẹ,” Đông Chí xin khoan dung: “Thật sự không có chuyện gì mà.”
“Ai bảo con suốt ngày nói dối mẹ, đối với mẹ danh dự của con đã không còn.” Bà Lăng nghĩ nghĩ: “Nếu không con dẫn nó về nhà đi để mẹ tự mình hỏi nó.”
Đông Chí: “…A?”
“A cái gì mà A.” bà Lăng bất mãn thái độ của thằng con: “Mẹ không hỏi rõ ràng, tình hình hai đứa thế nào mẹ cũng không biết, sao có thể đáp ứng gặp mặt bố mẹ nó được?”
Đông Chí cảm thấy mẹ mình nói có lý: “Vậy… để con suy nghĩ một chút.”
“Còn suy nghĩ gì nữa?” bà Lăng cương quyết: “Hôm nay con rảnh phải không? Khi nào Tiểu Trang tan tầm, con dẫn nó về nhà ăn một bữa cơm, để nó chính thức ra mắt với gia đình mình, cho ba con gặp mặt nó. Mẹ đã gặp nó rồi, nhưng ba còn chưa thấy mặt đâu. Chúng ta vẫn cần phải xét duyệt thông qua Trang Châu mới có thể đi gặp gia trưởng nhà nó được.”
Ngồi ngay cạnh nên Trang Châu có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay Đông Chí, khẽ gật đầu.
Đông Chí nói: “Được ạ, lát nữa bọn con về. Trong nhà còn đồ ăn không? Bọn con mua cái gì mang tới?”
“Cái gì cũng không cần mua.” Bà Lăng nói thêm: “Vác xác tới là được.”
Nghe bà nói như vậy, Trang Châu ngược lại càng thêm khẩn trương, sau khi Đông Chí cúp điện thoại mới lên tiếng hỏi: “Ba mẹ em thích cái gì?”
Đông Chí dở khóc dở cười: “Anh không nghe thấy mẹ em nói không cần phải mua cái gì về à? Anh không cần khách khí, mua nhiều quá có khi lại chọc bà không cao hứng.”
“Sao lại không cần khách khí,” Trang Châu khẩn trương nhìn bà xã: “Anh lần đầu tới nhà em ra mắt, sao có thể đi tay không?”
Đông Chí bất đắc dĩ: “Nếu anh thật sự lo lắng vậy mua hai cân táo đi.”