Đông Chí vừa tìm khăn tay lau sạch đống phân chim trên bệ cửa sổ, vừa không quá tin tưởng thuận miệng hỏi Tiểu Bát một câu: “Tin gì, thư hỏa tốc à?”
Tiểu Bát ngốc hồ hồ nghiêng đầu nhìn anh: “Thư hỏa tốc gì cơ? Vì sao lại là lông gà, có lông nào khác không, như lông chim khách nè, lông bồ câu nè…” (Jer: thư hỏa tốc (Jīmáo xìn – kê mao tín, thư lông gà) vì trước đây các công văn, thư tín hỏa tốc đều có gắn thêm một chiếc lông gà để phân biệt)
“Dừng, dừng.” Đông Chí sắp phát điên: “Nói chính sự!”
“A, được, chính sự.” Tiểu Bát nói xong còn ưỡn ưỡn cổ làm ra vẻ đứng đắn một chút: “Lúc anh chưa trở về, có người hỏi em có biết anh không, em liền nói đương nhiên biết nha, tổ của em ở ngay bên ngoài cửa sổ phòng tranh của anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh nha…”
“Mày chờ chút…” Đông Chí nhìn nó, trong mắt tràn đầy thần sắc không thể tin: “Mày nói là có người hỏi mày về tao phải không?”
“Phải nha.” Tiểu Bát chớp chớp đôi mắt tròn xoe như hạt đậu của mình, vẻ mặt đắc ý cầu biểu dương: “Em không có nói bừa nha. Mấy chuyện như anh thường trốn trong phòng vẽ ăn dưa hấu nè, còn cả mùa hè hay đi chân trần nè…” Tiểu Bát nhìn sắc mặt Đông Chí, thức thời ngậm miệng lại, lập tức lấy lòng mỉm cười: “Em đều không nói cho hắn biết đâu!”
“Người đó như thế nào?” Đông Chí cảm thấy đầu óc ong ong, tựa như vừa bị một cây gậy đánh trúng: “Người đó trực tiếp hỏi mày? Hay là lúc đó người đó đang hỏi bảo vệ hay một người nào khác, sau đó mày vừa vặn ở bên cạnh…”
Tiểu Bát tức giận đánh gãy lời anh: “Vừa rồi em và Tiểu Cửu tới công viên bên ngoài trường học chơi, ách, anh cũng biết mà, cô bọn em trú trong cái đình gỗ ở gần hồ trong công viên ấy, năm ngoái vợ chồng cô chú ấy mới sinh hai cái trứng…”
Đông Chí phát điên: “Nói trọng điểm!”
“Được rồi, được rồi.” Tiểu Bát bị Đông Chí rống đến mức rụt cổ lại, thành thành thật thật nói tiếp: “Khi em và Tiểu Cửu mới từ công viên bay về, liền thấy một người, a, là một nam nhân, rất cao lớn. Anh ta hướng về phía bọn em huýt sáo một cái. Bởi vì có đôi khi anh cũng huýt sao gọi bọn em cho nên bọn em khẽ liếc nhìn anh ta một cái.”
Đông Chí: “…”
Thằng nhãi này về sau chắc chắn là fan cuồng đi, nhất định vậy.
“Sau đó anh ta liền nói với em: Hi, tiểu mập mạp, hỏi mấy đứa chút chuyện, trong trường này có một thầy giáo mỹ thuật tạo hình họ Lăng, tên Lăng Đông Chí, hai đứa tụi bây có biết không?” Tiểu Bát nhìn hai mắt Đông Chí có chút dại ra, trong lòng nhất thời có vài phần đắc ý: “Sau đó em liền nói biết a, ổ của tôi nằm ngay bên ngoài cửa sổ phòng anh ấy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy…”
Đông Chí đơ mặt nhắc nhở nó: “Đoạn này mày đã kể rồi.”
Tiểu Bát thở dài, nhỏ giọng oán giận một câu, rồi nói tiếp: “Sau đó, em liền nói cho anh ta biết, anh hiện tại đang đi dạy ở trường khác, phải qua trưa mới có thể trở về. Anh ta liền nói tới không đúng lúc rồi. Em nói em có thể giúp anh ta chuyển lời nha. Anh ta nói chuyển lời thì không cần, dù sao anh ta sẽ còn quay lại.”
“Chỉ có thế?”
“Chỉ có thế.” Tiểu Bát đối với phản ứng của anh rất bất mãn, Đông Chí thoạt nhìn một chút cũng không có ý muốn cảm ơn nó.
Đông Chí mặt đơ đối diện với nó một khắc: “Anh ta thật sự… nói chuyện với mày?”
Tiểu Bát nhất thời nổi giận: “Bộ anh cho là bên cạnh còn ai khác mà em không nhìn thấy sao?”
“Ý tao không phải vậy…”
Tiểu Bát hùng hùng hổ hổ hỏi lại Đông Chí: “Vậy ý anh là gì?”
Đông Chí xoa xoa mặt: “Mày không để ý là anh ta đã nói chuyện với mày sao?”
“Vậy thì sao chứ? Không phải anh cũng thường xuyên nói…” Tiểu Bát đột nhiên phản ứng lại, nhất thời sợ tới mức nhảy dựng lên: “Trời ạ, trời ạ, anh ta đã nói chuyện với em… a ….A…..”
Đông Chí: “…”
Tiểu Bát hưng phấn ngữ điệu đều thay đổi, giương cánh bay qua bay lại quanh phòng vẽ kêu gào: “Anh ta thật sự đã nói chuyện với em! Trời ạ, anh ta cũng có thể nói chuyện với bọn em! Đông Chí, Đông Chí, anh ta giống anh! Anh thấy không?! Thấy không?!”
Đông Chí: “…”
Phản xạ hình cung cùng với bộ dạng béo mập của nó thật sự kém xa.
Đông Chí đang định hỏi kỹ một chút, chuông di động lại vang lên, cầm lên vừa thấy là số điện thoại phòng trực ban cổng trường, Đông Chí nhất thời tim đập như đánh trống: “Alo?”
“Thầy Lăng tổ mỹ thuật tạo hình phải không? Có một vị tiên sinh muốn tìm thầy.”
“Được.” giọng Đông Chí lạc cả đi: “Tôi lập tức qua đó.”
Tiểu Bát ở phía sau giẫm giẫm chân gọi: “Nhất định là anh ta! Nhất định thế!”
Ở trước cổng trường, nam nhân cúi đầu đi qua đi lại là Trịnh Từ.
Đông Chí cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi hoảng hốt một chút. Phía sau hắn là ngã tư đường vừa ướt mưa, đỉnh đầu là bóng lá xanh in xuống, thậm chí qua kẽ lá có các tia nắng nhè nhẹ xuyên qua tựa như hình ảnh trước đây trong trí nhớ, khiến Đông Chí bỗng chốc phân không rõ là thật hay ảo.
Nhưng những gì đã trôi qua thì cũng đã thành quá khứ, chỉ để lại một chút hồi ức đã phai màu.
“Trịnh Từ.” Đông Chí khẽ thở dài: “Đã lâu không gặp.”
Trịnh Từ mỉm cười với anh, mặt mày ủ dột khẽ giãn ra, tựa như đã trở lại là chàng trai anh tuấn nhanh nhẹn phong tư trước kia: “Đông Chí, anh tới nói lời từ biệt với em.”
Đông Chí trong lòng khẽ nhói lên.
Trong trí nhớ, người trước mắt này cũng từng lưu lại cho anh một nỗi đau khắc sâu, đó là khi hắn tới nói lời từ biệt. Hắn ta phải rời đi, cùng với người hắn ta bảo không thích, nhưng lại có trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp của hắn, cùng nhau tới một đất nước xa lạ, chuẩn bị tiền đồ tương lai, tích lũy tiền tài.
Đông Chí bỗng nhiên phục hồi tinh thần: “Anh định đi đâu? Từ bỏ Trịnh gia sao?”
Trịnh Từ nhìn anh, ánh mắt ôn nhuận, cực kỳ giống chàng trai mấy năm trước đứng dưới tàng cây bạch quả mỉm cười với anh. Nhưng trong lòng Đông Chí rõ ràng, chàng trai năm đó cầm tay mình, trong ngày mưa, ở sau lớp vải vẽ tranh sơn dầu hôn môi mình, đã không còn tồn tại.
“Đi thôi.” Trịnh Từ khẽ thở dài: “Về sau chỉ sợ sẽ không còn cơ hội.”
Đông Chí đi tới trước mặt hắn, nhịn không được hỏi: “Anh định tới đâu?”
Trịnh Từ tựa như không nghe thấy câu hỏi của anh, tự cố nói: “Đông Chí, anh nhớ rõ trước kia em rất thích ăn nước hoa quả đá bào ở quán nước ngọt ngoài cổng trường.”
Đông Chí giật mình, lập tức lắc đầu: “Đã lâu không ăn.”
Trịnh Từ tò mò hỏi: “Vì sao?”
Đông Chí thản nhiên đáp: “Không tại sao cả, bỗng nhiên không thích thôi.” Sau ngày Trịnh Từ rời đi, anh một mình đi dạo ngoài trường, mua một cốc đá bào ngồi ghế đá vỉa hè ăn. Sau khi trở về không hiểu sao bị thổ tả, cả đêm còn bị sốt cao, cứ thế gây sức ép cả tuần mới chậm rãi tốt lên. Từ sau lần đó, anh không ăn lại lần nào nữa.
Trịnh Từ không thể nào tưởng tượng được chuyện này, chỉ có thể cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh, cảnh còn người mất.
Lúc này là thời gian làm việc, cổng trường hay các cửa hàng đối diện trường đều vắng vẻ, bởi vậy trên đường không có người. Hai người song song đi với nhau hồi lâu, mới nghe Trịnh Từ nói một câu: “Đông Chí, em có tín ngưỡng gì không? Phật? Đạo? Chúa Jesus hay chúa trời?”
Đông Chí nghĩ nghĩ, thần sắc ngược lại trở nên mơ hồ: “Tôi cảm thấy mình có. Nhưng thực tế mà nói, tôi dường như không có tín ngưỡng. Tôi tin tưởng trên thế giới này có một thứ gì đó cao quý hơn nhân tâm, nhưng thứ này không phải Phật tổ hay thần linh. Đại khái tôi tin tưởng vào sức mạnh của thiên nhiên, trong mắt tôi, đó chính là thần.”
Trịnh Từ bật cười: “Kỳ thật anh không định hỏi sâu như vậy, năm ngoái, mẹ anh cùng một người bạn tới núi Nga Mi, sau khi trở về không hiểu sao bắt đầu tín Phật. Quả nhiên lực lượng tôn giáo rất cường đại, hiện tại bà ấy bắt đầu ăn chay, rất nhiều chuyện so với trước đây đều thông suốt hơn, anh cảm thấy đây là một chuyện tốt.”
Đông Chí không hiểu hắn vì sao lại nhắc tới chuyện này.
Trịnh Từ nói tiếp: “Bà ấy sẽ đi cùng anh tới Anh Quốc. Ở bên đó, anh cùng vài người bạn hợp tác mở một công ty nhỏ, về sau chắc sẽ không quay về nữa.”
Đông Chí kinh ngạc nhìn hắn.
Trịnh Từ quay sang hỏi: “Đông Chí, em nói xem vì sao lúc trẻ phạm sai lầm, đợi khi thời gian trôi qua rồi mới cảm thấy hối hận?”
Trên mặt hắn mang theo ý cười, trong mắt lại toát ra thần sắc bi thương. Đông Chí không dám nhìn thẳng hắn, trong lòng chậm rãi hiện lên một tia thương cảm.
“Tôi không biết.”
“Anh cũng không biết.” Trịnh Từ khoác tay lên vai Đông Chí chậm rãi vỗ vỗ, tựa như bọn họ vẫn còn là sinh viên, hết giờ học liền cùng nhau tới sân thể dục, tới thư viện, hay tới nơi bọn họ cảm thấy hứng thú: “Mẹ anh nói anh chấp niệm thành ma, bà kêu anh nghĩ thoáng một chút, còn nói anh nên đọc kinh Phật. Em có từng đọc kinh Phật không?”
Đông Chí lắc đầu, trong lòng chua xót, ánh mắt lại cảm thấy khô khốc.
“Kinh Phật nói: bỉ ngạn hoa, một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, tình bởi vì nhân quả, sinh tử do duyên định. Phật giảng nhân duyên, duyên còn thì tụ, duyên diệt thì tán, bất luận chuyện gì cũng không thoát khỏi quy luật này, sinh tử cũng vậy. Cho dù tình cảm có sâu sắc đến mấy mà không có duyên phận thì cũng không thể nào tụ lại được.” Trịnh Từ nhìn Đông Chí, khóe miệng lộ ra tia cười trào phúng: “Đông Chí, anh không tin chúng ta không có duyên phận. Chỉ là… do anh không tốt, dù duyên phận có tốt đến mấy cũng bị anh phá nát không còn.”
“Hiện tại anh nói cái này để làm gì?!” Đông Chí đẩy hắn ra.
“Anh không biết. Em xem em đứng đây, vẫn là bộ dáng trước kia, lông mày, ánh mắt, tất cả đều giống hệt trước đây, nhưng giữa chúng ta cố tình cái gì cũng không còn như trước.” Trịnh Từ tạm dừng một chút, khó khăn nói: “Em có hiểu được loại cảm giác này không?”
Đông Chí lắc đầu: “Đó là lựa chọn của anh, Trịnh Từ.”
“Đúng vậy, cho nên anh không thể oán thán. Có hối hận nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể tự mình gánh vác.”
“Còn Trịnh gia? Từ bỏ?”
“Chiếm được rồi mới biết đó chỉ là một vũng bùn, ngây ngốc lâu như vậy, chỉ biết càng lún càng sâu, cuối cùng sẽ bị chết chìm trong đó. Một năm qua cơ hồ anh không có một đêm ngủ ngon giấc, rất mệt mỏi, rất bực bội. Cho dù là vậy, vẫn có người không hài lòng.” Trịnh Từ tạm dừng một chút, khẽ lắc đầu: “Mẹ anh cũng đã nói, sẽ không bắt ép anh làm việc anh không thích nữa. Bà nói chỉ muốn yên ổn ở cùng anh, thanh thanh tĩnh tĩnh sống qua ngày.”
Đông Chí biết Trịnh Từ không có căn cơ trong Trịnh gia, nếu không lúc trước cũng không lựa chọn nịnh bợ anh em Đồ gia như vậy. Dù có như thế, thì khi ngồi lên vị trí gia chủ cũng sẽ không thư thái, tất nhiên sẽ có người không phục. Nghe nói lứa con cháu hiện nay của Trịnh gia cũng có vài đứa rất ưu tú, lớp người già chỉ sợ đều đang quan vọng, cái ghế gia chủ không phải Trịnh Từ thì cũng còn nhiều người khác nhòm ngó.
Trịnh Từ cười cười: “Đừng nghĩ nhiều, hiện tại anh cái gì cũng rất tốt, chỉ là…”
Hắn chưa nói hết, Đông Chí cũng coi như cái gì cũng không nghe thấy cắt đứt lời hắn: “Đã quyết định?”
“Đã đặt vé máy bay rồi.” hắn do dự nhìn Đông Chí: “Đông Chí, anh có thể… anh có thể ôm em một cái không?”
Đông Chí nhìn hắn, gật đầu.
Trước mắt Trịnh Từ phút chốc sáng ngời, lập tức tiến lên một bước, tựa như ôm vật gì trân quý mà nhẹ nhàng kéo Đông Chí vào trong ngực.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua tựa như lưu thủy, từ một mối tình ngây thơ trong sáng, đến lúc chia tay ảm đạm thảm thương, rồi tới khi gặp lại có chút xót xa bất đắc dĩ, rồi lại một lần nữa chia lìa.
Tình bởi vì nhân quả, sinh tử do duyên định.
Chuyện này chung quy không vì nhân tâm lưu chuyển mà có thể thay đổi.
Trịnh Từ lặng lẽ bỏ một cái túi nhỏ vào trong túi áo Đông Chí, lại ôm chặt một cái, rồi lùi ra sau một bước, cười vẫy vẫy tay với anh, rời đi.
Đông Chí lấy cái túi màu xanh đậm từ trong túi áo, mở ra, một vật lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay anh, một miếng ngọc nho nhỏ, trên mặt có khắc một đóa hoa lay động đón gió.
Bỉ ngạn hoa.
Đông Chí ngẩng đầu, bóng dáng Trịnh Từ đã biến mất ở góc ngã tư đường. Ánh mặt trời ấm áp trên cao qua kẽ lá khẽ chiếu xuống, không gian yên tĩnh trong lành.