Cửa xe mở ra, lông xù đại cẩu phi xuống đầu tiên, cái đuôi vẫy vẫy hùng hùng hổ hổ lao tới chỗ Đông Chí, vừa chạy vừa không ngừng gâu gâu sủa ầm ĩ.
Đông Chí mặc kệ nó, bình tĩnh cầm di động né sang một bên. Con cún này mới gặp lần đầu đã láo toét đặt biệt danh cho anh, lúc này còn hướng anh sủa bậy liên tục, anh mới không tính toán dễ dàng tha cho nó đâu. Lại nói, nó cũng quá kiêu ngạo đi, nhìn thái độ hung dữ của nó kìa, chỗ nào có ý tứ muốn xin khoan dung chứ?
Tả Hạc nhìn lướt qua hai nam nhân vừa xuống xe, khẽ nhíu mày: “Thực hung dữ.”
“Hắc Đường!” Trang Lâm thấy con chó ngu ngốc nhà mình vừa xuống xe đã xông tới hung dữ với thầy giáo mình, lập tức gào lên: “Chó chết, mày quay lại đây cho tao!”
Hắc Đường mắt điếc tai ngơ, một đôi mắt lam sắc gắt gao nhìn chằm chằm Đông Chí, bộ mặt thực hung ác: “Đều là mi lắm mồm, làm hại ta không có đồ ăn vặt ăn. Mi bồi thường cho ta bánh quy cho chó, xương bò …”
Tả Hạc không rõ con chó này sao lại hùng hục chạy tới sủa tới sủa lui với Đông Chí là thế nào, nhưng xem tư thế của nó, hình như cũng không giống muốn cắn người, lại càng không giống đang làm nũng, gâu gâu gâu liên hồi giống như muốn tìm người cãi nhau… thật không rõ nó muốn làm gì. Mà Đông Chí nhìn nó, trong mắt rõ ràng không phải thần sắc ủy khuất, mà là cảm thấy hớn hở vui vẻ nói không nên lời. Không thể không nói, giống chó Husky loại mặt hàng này 囧 hình dáng bên ngoài mang theo vài phần hung dữ giả mạo, lúc này lộ ra biểu tình bi phẫn, nhìn thấy vậy, Đông Chí quả thực muốn cười ra tiếng.
Hắc Đường nhìn ra Đông Chí có thái độ đứng xem náo nhiệt, ánh mắt càng thêm ủy khuất.
“Hắc Đường, quay về.” cách đó không xa, một nam nhân vừa mới xuống xe gọi nó một tiếng, tiếng nói trầm thấp giống như tiếng đàn Cello trong đêm tĩnh mịch vang lên một bản hòa tấu tuyệt đẹp.
Hắc Đường thấp thấp nức nở một tiếng, quay đầu chạy trở về, cái đầu lông xù cọ cọ lên chân nam nhân kia, lấy lòng mà lắc lắc cái đuôi. Nam nhân xoa xoa lên cái đầu bông xù của nó, ngẩng đầu, nhìn về phía hai người, khẽ gật đầu: “Tả đội trưởng, thầy Lăng.”
Đó là một nam nhân thực anh tuấn, màu da hơi ngăm đen, gương mặt có chút tương tự với Trang Lâm, kiểu tóc không như Trang Lâm bị yêu cầu cắt ngắn theo quy định nhà trường, mà hắn để một kiểu cầu húi cua, hai bên mai cắt thực mỏng, càng toát ra đường cong ngũ quan kiên nghị mạnh mẽ. Hơn nữa dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt linh hoạt sắc bén, nhuệ khí bức người.
Đông Chí híp mắt nhìn, cảm thấy tướng mạo nam nhân này thật không tệ.
Đối với họa sỹ, chuyện không thể cự tuyệt được chính là bị những vật xinh đẹp hấp dẫn, anh cũng đồng dạng như vậy. Khi đi dã ngoại, nhìn thấy cảnh sắc khiến anh tim đập gia tốc, anh thậm chí có thể ở lại đó mấy ngày mấy đêm cũng không thành vấn đề, thẳng tới khi vẽ đủ mới lưu luyến rời đi. Chỉ mấy phút đồng hồ nhìn thấy nam nhân này, anh thậm chí còn có chút tâm tình kích động phán đoán một chút khả năng xem người này có thể làm người mẫu cho mình hay không.
Nam nhân rất cao lớn, chân dài thẳng tắp, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thong dong siêu việt của người trưởng thành. Đông Chí cảm thấy anh ta hẳn là một nam nhân có thói quen ra lệnh cho người khác, quyết đoán, cường ngạnh, thậm chí còn có chút bảo thủ. Nhưng loại phỏng đoán này cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ của Đông Chí, bề ngoài của anh ta tương đối hấp dẫn anh, nếu có cơ hội thật muốn kêu anh ta cho anh vẽ một bức thì tốt rồi.
“Thầy Lăng,” Trang Lâm đi theo phía sau cách nam nhân hai bước, vẻ mặt thuận theo giới thiệu với anh: “Đây là anh hai em, Trang Châu.”
Đông Chí chưa từng thấy qua bộ dạng Trang Lâm thành thành thật thật như thế, nghe nói anh ta là anh trai cậu nhóc, lúc này mới hiểu ra. Từ những câu càu nhàu bình thường Trang Lâm hay nói có thể hiểu sơ sơ gia cảnh cậu nhóc, cha mẹ và anh cả cậu nhóc hàng năm đều không có ở nhà, người anh hai này cùng cậu nhóc tình cảm chẳng những không thân mật khăng khít, lại còn thường xuyên ra tay đánh cậu nhóc. Là đánh thật, thậm chí đánh thậm tệ không nương tay nữa kìa.
Tuy rằng nam nhân này thoạt nhìn không giống như loại hình thích tự mình động thủ, Đông Chí không quá xác định liếc nhìn Trang Châu mấy thêm mấy cái, nhưng từ hình thể nam nhân này có thể thấy anh ta thực rõ ràng chính loại người thích vận động bên ngoài, có lẽ… sở thích ra tay đánh em trai cũng không nhất định.
Trang Châu bất động thanh sắc đánh giá Đông Chí, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: “Không ngờ thầy Lăng lại trẻ như vậy.”
“Xin chào, Trang tiên sinh.” Đông Chí bị người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có chút mất tự nhiên.
“Thầy Lăng quá khách khí.” Nếp nhăn bên môi Trang Châu khi cười hiện ra rõ ràng: “Cứ gọi tôi Trang Châu là được.”
Đông Chí không biết anh ta nói như vậy có phải vì thân phận địa vị cao nên coi thường mình không đáng giá hay không, trong lúc nhất thời không thèm mở miệng nói chuyện nữa. tầm mắt Trang Châu nhìn về phía Tả Hạc ở cạnh Đông Chí, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc một chút: “Tả đội trưởng cũng ở đây, thực trùng hợp. Không biết vụ án có tiến triển gì chưa?”
Đông Chí vừa nghe tới hai chữ vụ án, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tả Hạc đang định trả lời, thần sắc vừa động, vươn tay ấn vào tai trái mình, sau một lát, trên mặt toát ra biểu tình kinh ngạc: “Trang tiên sinh, vụ án chỉ sợ đã được phá.”
Hai anh em nhà kia trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc tột cùng, Trang Châu đang định hỏi tình hình cụ thể thế nào, chợt nghe Đông Chí ở một bên lắp bắp hỏi: “Vụ…vụ án gì cơ?”
Trang Lâm vội nói: “Có mấy con mèo vào nhà anh hai em, quản gia đuổi tới đuổi lui, lúc đuổi được chúng nó thì phát hiện bị mất một cái đồng hồ.”
Trước mắt Đông Chí dần biến thành màu đen. Quả… quả nhiên đã trêu nhầm người rồi. vị Trang Châu này nhìn qua thực không dễ chọc, người như vậy sẽ ngậm bồ hòn mới là lạ.
Tả Hạc thấy Trang Châu nhìn chằm chằm vào mình, liền giải thích: “Vừa rồi có một con mèo xông vào trong viện, bị cảnh viên túc trực ở đó bắt được, trên cổ con mèo có quấn một cái khăn, bên trong cái khăn chính là chiếc đồng hồ nhà anh bị mất trộm.”
Trên mặt hai anh em đều toát ra thần sắc không tin nổi, Đông Chí khẩn trương đến độ đầu ngón tay cũng run rẩy, Tiểu Dạng Nhi đồ ngốc này, cư nhiên bị bắt tại trận!
“Vào xem đi.” Tả Hạc nói xong mới nhớ tới bọn họ vẫn đang đứng ngoài đường nói chuyện: “Ah, thầy Lăng định xem nhà trong khu này, nếu không có việc gì…” hắn vốn muốn nói nếu không có việc gì, thì có thể đi vào cùng bọn họ không. Không ngờ Trang Lâm nghe vậy lập tức toát ra nét mặt hưng phấn: “Thầy Lăng muốn mua nhà ở đây sao? Căn nhà bên cạnh nhà anh hai chưa có người mua đâu. Em dẫn thầy đi xem.”
Tiểu Dạng Nhi bị người tóm được, Đông Chí tự nhiên sẽ không chịu rời đi, nghe được Trang Lâm muốn dẫn mình đi vào, vội đáp ứng luôn, nhưng đáp ứng xong lại cảm thấy gạt người như vậy là không tốt lắm, lắp bắp bổ sung thêm một câu: “Kỳ thật mua nhà không phải thầy, là anh trai thầy nhờ thầy tới xem thử, anh ấy còn chưa quyết định.”
Trang Lâm còn chưa nói, Trang Châu đi ở phía trước đã xoay người lại, thản nhiên nói chen vào: “Mua nhà là chuyện lớn, tự nhiên phải đi xem nhiều lần. thầy Lăng có hứng thú có thể để Tiểu Lâm dẫn thầy đi xung quanh nhìn xem, nhà cửa ở đây thiết kế không khác nhau mấy, xem nhiều một chút trong lòng cũng dễ quyết định hơn.”
Đông Chí vội vàng nói cảm ơn, trong lòng khó tránh khỏi có chút thụ sủng nhược kinh. Anh không phải chủ nhiệm lớp Trang Lâm, môn mỹ thuật tạo hình đối với đại đa số học sinh mà nói chỉ mà một môn có cũng được mà không có cũng chả sao trong chương trình học, trừ bỏ những học sinh có ý định thi học viện mỹ thuật thì sự tồn tại của giáo viên mỹ thuật tạo hình cũng không quá được coi trọng. Hơn nữa vị Trang Châu này nhìn qua cũng không giống như loại người sẽ hàn huyên lôi kéo tình cảm với người xa lạ, chẳng lẽ là vì chuyện hôm trước anh đã che dấu chuyện Trang Lâm đánh nhau với nhà trường, còn tự mình đưa cậu nhóc về nhà, cho nên Trang Châu mới coi trọng mà liếc mắt một cái sao?
Nói vậy, Trang Châu đối với đứa em trai Trang Lâm này cũng coi như có quan tâm đi. Đông Chí nhìn Trang Lâm ở bên cạnh đã thu liễm không ít, cảm thấy hài tử ngốc này đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Đông Chí lặng lẽ chạm vào cánh tay Trang Lâm, thấp giọng hỏi cậu nhóc: “Không phải em sợ anh hai em sao?”
“Vô nghĩa.” Trang Lâm nguýt anh một cái: “Thầy không thấy sợ à?”
Đông Chí muốn nói: anh trai em tôi việc gì phải sợ? vừa nhấc mắt liền thấy dáng người thẳng tắp của Trang Châu, nhất thời nhớ tới hình ảnh vừa nãy người này đi tới chỗ mình mỗi bước đi bất giác toát ra khí tràng áp bách khiến người ta không thể lảng tránh, do dự một chút, không hé răng. Anh cảm thấy loại cảm giác này hẳn không phải là sợ, nhưng rốt cuộc nên gọi là gì anh cũng không rõ, hoặc là có người trời sinh khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi.
Trang Lâm bị vấn đề này kích thích tới, vươn một bàn tay ra tạo thành hình khẩu súng hướng về phía Trang Châu như muốn bắn, trên miệng còn thấp giọng phối âm “Piu ~”
Đông Chí nhịn không được bật cười.
Trang Châu như cảm giác được, xoay người lại, tầm mắt dừng ở trên mặt Đông Chí, tựa hồ ngây người một chút, lại rất nhanh chuyển trở về.
Đông Chí nhất thời có cảm giác xấu hổ bị người bắt gian tại trận. Anh kỳ thật không phải cố ý muốn nhìn hai anh em họ châm chọc lẫn nhau. Chỉ riêng mỗi bộ dạng kia của Trang Châu là anh đã không dám rồi, nhưng chính là bị Trang Lâm chọc cười, nhất thời nhịn không được.
Đông Chí bối rối cào cào tóc, đang định nói gì đó làm cho cảm giác xấu hổ dịu đi một chút, lại thấy hai cảnh viên chạy tới chỗ bọn họ, trong tay người đi trước đang bế một con mèo vằn hổ.
Chính là bạn nhỏ Tiểu Dạng Nhi xui xẻo.