Khi Trang Châu về tới nhà, còn chưa kịp xuống xe đã sắc bén nhận thấy không khí trong nhà không đúng. Cửa sổ phòng khách đều đóng chặt không nói, còn mơ hồ nghe thấy tiếng miêu miêu cẩu cẩu nhà mình đang kêu gào thảm thiết…
Không cần đoán cũng biết, nhất định là Đông Chí đang tắm rửa cho đám nhóc con trong nhà.
Trang Châu có chút dở khóc dở cười, hắn không hiểu vì sao mỗi khi Đông Chí tâm tình không tốt đều lựa chọn cách này để phát tiết. Nhưng không thể phủ nhận, sau khi phát tiết xong, tâm tình của em ấy rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Hắn nên đi vào luôn hay chờ bọn họ nháo ầm ĩ xong mới đi vào đây?
Trang Châu còn đang đứng ngoài cửa âm u đấu tranh tâm lý, chỉ thấy một bóng đen vụt chạy ra từ bên trong, rầm một tiếng đụng phải cửa thủy tinh phòng khách, khiến cánh cửa khẽ rung lên. Trang Châu bị nó làm cho hoảng sợ, hình thể này, cái đầu ngốc ngốc này, trừ cẩu nhi tử của hắn ra còn ai khác, nó là bị ức hiếp tới cùng đường nên muốn đi tự sát sao?!
Trang Châu vội vàng mở cửa thủy tinh phòng khách ra, cúi đầu nhìn ngốc nhi tử nhà mình. Hắc Đường lông toàn thân đều ướt sũng dính bết trên người, vốn là một con cẩu béo mập tròn đô đô, lúc này nhìn lại cư nhiên gầy tong teo. Hắc Đường hướng về phía cha nó lắc lắc cái đuôi, muốn sán lại cầu ôm một cái, lại băn khoăn bản thân ướt sũng, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Đông Chí vẫn đang ở trong nhà vệ sinh tầng một tắm cho lũ mèo, nghe thấy tiếng cửa mở còn tưởng Hắc Đường đang cố gắng mở cửa chuồn đi, gân cổ họng gào lên: “Mày rốt cuộc sợ cái gì chứ, máy sấy chỉ thổi tung lông mày thôi cũng đâu có ăn thịt mày…”
Hắc Đường gâu gâu kêu to hướng cha mình làm nũng: “Cái thứ kia cứ kêu ù ù, hù chết người a!”
Đông Chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao lá gan của mày lại nhỏ vậy? Mày có thực sự là chó không đấy, không phải mày là con chuột đấy chứ?”
“Anh mới là chuột!” Hắc Đường càng ủy khuất, Đông Chí tự dưng vừa về đã đè nó ra tắm rửa, sau đó lại đè nó ra sấy lông. Kỳ thật hiện tại thời tiết ấm áp như vậy nó hoàn toàn có thể chạy qua chạy lại rũ rũ lông trong vườn, gió thổi cũng khô, mới không bị cảm đâu!
Đông Chí hừ lạnh: “Tao mới không phải chuột, mày mới là con chuột, con chuột béo lá gan lớn bằng hạt gạo, cha mày cũng là một con chuột tinh, vừa gian xảo vừa đáng giận…”
Trang Châu nhịn không được lên tiếng: “Đang yên đang lành sao lại mắng anh?”
Từ trong phòng vệ sinh truyền tới một trận náo động, lại lập tức vang lên tiếng Đông Chí thẹn quá hóa giận: “Lén lút vào nhà, anh thật sự là chuột tinh sao?!”
Trang Châu đổi giày, mang theo Hắc Đường cả người đầy nếp nhăn đi tới nhà vệ sinh. Đông Chí chỉ mặc áo phông và quần đùi, đang ấn ba con mèo vào bồn tắm lớn để tắm rửa. Trong bồn tắm chỉ đổ một ít nước, ba con mèo cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì, ngoan ngoãn ngồi im bên trong, Tiểu Dạng Nhi thi thoảng còn dùng móng vuốt đập đập mặt nước cho bắn tung tóe.
Đông Chí thấy Trang Châu tiến vào, hừ một tiếng cũng không thèm để ý tới hắn.
Trang Châu kéo Hắc Đường sang một bên, lấy khăn bông lau người cho nó, rồi chỉnh máy sấy ở mức độ thấp, từng chút từng chút sấy lông cho con trai.
Hơi nước trong phòng tắm cũng không nhiều, nhưng lại tràn ngập mùi sữa tắm hương trà thản nhiên, hai người không ai nói với ai câu gì, nhưng không khí trong phòng tắm lại tràn ngập sự ôn nhu trấn an nhân tâm. Cả ngày nay Trang Châu đều như đang đánh giặc, cho tới bây giờ thần kinh căng thẳng như dây cung bị kéo căng mới chậm rãi trùng xuống, trên mặt bất giác toát ra vài phần mệt mỏi.
Đông Chí liếc mắt nhìn hắn: “Anh làm gì lại mệt thành như vậy?”
Trang Châu lắc đầu không lên tiếng, Đông Chí nghi hoặc liếc hắn mấy cái cũng không truy vấn. Anh nhìn ra Trang Châu có tâm sự, tâm sự này tám chín phần mười là có liên quan tới ông già ăn no rửng mỡ rảnh rỗi sinh nông nổi nhà hắn. Tuy rằng Đông Chí vẫn luôn nói: chuyện trong nhà hắn thì hắn tự giải quyết, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Trang Châu, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Sau khi sấy khô lông cho đám miêu miêu cẩu cẩu, thấy chúng nó như được đại xá chạy ra sân chơi đùa, Đông Chí lúc này mới dựa vào cạnh bồn rửa mặt lười biếng hỏi: “Có tâm sự? không thể nói?”
Trang Châu cúi đầu cầm tay Đông Chí niết niết trong lòng bàn tay mình, tựa như hạ quyết tâm rất lớn mà mở miệng: “Đông Chí, chúng ta di dân đi.”
Đông Chí sửng sốt.
Một khi đã mở miệng, những câu nói kế tiếp liền tương đối thông thuận: “Tới Anh hoặc Canada, hoặc bất cứ đâu cũng được, chỉ cần em thích, chúng ta đưa cả tụi nó đi cùng, tìm một chỗ an an tĩnh tĩnh sinh sống, em có thể chuyên tâm sáng tác, chúng ta không cần hao tâm tổn trí ứng phó đám người kỳ kỳ quái quái tới thăm dò hay quấy nhiễu, có thời gian còn có thể cùng nhau đi du lịch.”
Đông Chí mặt không đổi sắc lắng nghe, trong mắt lại bất giác trở nên nhu hòa hơn: “Bị ông nội anh kích thích?”
Trang Châu cứng lại một chút, bất đắc dĩ gật đầu: “Anh chỉ có thể cho ông thấy thái độ của anh, nhưng anh không thể dùng thủ đoạn đùa giỡn với ông được. Dù sao ông cũng già rồi, con cháu không nghe lời thì thôi, trái lại còn muốn đối phó ông thì có chút không thể chấp nhận được.”
“Cho nên anh lựa chọn đi xa né tránh?”
Trang Châu gật đầu, trong mắt toát ra vẻ xấu hổ: “Anh chỉ có thể nghĩ tới việc di dân, tới chỗ mà bàn tay ông không thể với tới, không tạo được ảnh hưởng.”
Đông Chí cười cười: “Thái độ anh né tránh như thế kỳ thật đối với ông cũng là một loại bất hiếu đó.”
Trang Châu nhéo nhéo ngón tay vợ, nhẹ giọng thở dài: “Không còn cách nào khác.”
“Ai nói?!” Đông Chí rút tay về lại không khách khí mà vỗ vỗ hai má hắn: “Kiên nhẫn chờ đợi nghe có vẻ có chút yếu đuối nhưng cũng coi như không còn cách nào khác. Nếu bỏ đi một cách quyết tuyệt thì về sau thật sự không còn đường cứu vãn. Trang Châu, dù sao anh và ông cùng huyết thống, em nghĩ anh cũng không muốn nháo tới bước này.”
Trang Châu gối đầu lên vai Đông Chí, giống như nảy sinh ác độc mà than thở một câu: “Ai cũng đừng hòng bức anh nghe lời.”
Đông Chí cọ cọ lên đầu hắn: “Vậy còn em?”
Trang Châu khẽ cắn một hơi trên cần cổ bà xã: “Em nói xem?”
Đông Chí đè lại cái tay bắt đầu trở nên không thành thật: “Vừa rồi em và Thanh Thụ đã ăn cơm ở ngoài rồi, còn anh ăn tối chưa?”
Trang Châu rầu rĩ đáp: “Anh ăn cùng với ba và dì, bọn họ cũng nói không khác em, đều khuyên anh đừng đối nghịch với ông, ba anh còn nói sẽ đi nói chuyện với ông lần nữa.”
Đông Chí không lên tiếng, ông nội Trang Châu xuất thân quân nhân, ý chí kiên định chỉ sợ người thường không thể nào sánh bằng, người như vậy càng già càng cố chấp, nữ nhân trong mắt bọn họ không khác gì quân lính, phục tùng mệnh lệnh là tuyệt đối. Muốn bọn họ thay đổi thói quen tư duy hơn nửa đời người, đứng vào vị trí người khác mà suy nghĩ, hay để ý tới suy nghĩ của nữ nhân, ngẫm lại đã cảm thấy không có khả năng.
Đông Chí cũng biết biện pháp Trang Châu nói là phương pháp an ổn nhất, nhưng thật tâm anh không muốn buông bỏ mọi thói quen vốn có của mình để rời đi. Cha mẹ anh giờ tuổi càng lúc càng lớn, thói quen công tác làm việc bao năm cũng không thể nói bỏ liền bỏ, sau đó lại tới một thế giới lạ lẫm hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa Thanh Thụ vẫn còn đang tìm kiếm tộc nhân của bọn họ, anh cũng muốn giúp anh ấy một tay.
“Từ từ sẽ tốt thôi,” Đông Chí an ủi hắn: “Hai bên gia trưởng chúng ta đều đã chấp thuận, chỉ còn mỗi lão gia tử nhà anh, kỳ thật chúng ta cũng đã thành công phân nửa rồi.”
Trang Châu ôm eo bà xã, trong lòng áy náy vô cùng: “Khiến em chịu ủy khuất rồi.”
Đông Chí không am hiểu an ủi người khác, đống khinh ngôn tế ngữ trấn an vừa rồi là đã vượt quá giới hạn kiên nhẫn của anh, thấy hắn vẫn còn rót mật vào tai mình không dứt, nhất thời phiền chán: “Biết lão tử bị ủy khuất về sau phải đối xử thật tốt với lão tử, nghe lời lão tử, không được cùng lão tử chít chít oa oa, nghe rõ chưa?!”
Trang Châu bật cười, hắn biết Đông Chí nhà mình không thích vui đùa, trêu chọc hai cái liền tựa như mèo giẫm phải đuôi, lộ ra móng vuốt sắc nhọn ngay lập tức.
“Hôm nay em và Thanh Thụ làm những gì?”
“Đi ăn cơm…” Đông Chí nhớ tới chuyện náo nhiệt trong nhà hàng, nhất thời hưng phấn quá độ: “Tiện thể còn xem Đồ Thịnh Bắc diễn hề.”
“Em nói Đồ Thịnh Bắc?” Trang Châu lắp bắp kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đông Chí kể lại chuyện trong nhà ăn cho hắn, vừa cười vừa nói: “Khi nhẫn được phát hiện, sắc mặt của gã quả thực phấn khích cực kỳ, nếu không phải sợ gã về sau sẽ trả thù, em thực sự muốn chụp lại lưu làm kỷ niệm.” Nói tới đây, mới nhớ tới trước khi về nhà phải lên mạng tìm kiếm xem có ai quay video tung lên mạng không. Tuy nói Đồ gia có đội ngũ truyền thông, nhưng việc tìm kiếm các thông tin liên quan tới Đồ Thịnh Bắc, phương diện này hẳn sẽ tốn một chút thời gian.
Đông Chí nói liền làm, đẩy Trang Châu ra vội vã chạy tới thư phòng. Trang Châu không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đi theo sau cùng xem. Lúc này cách lúc xảy ra chuyện cũng đã mấy tiếng, Đông Chí mở các diễn đàn nổi danh tìm kiếm một lúc, cũng chỉ moi ra được mấy bức ảnh chụp, các loại video quay lại đều không tìm thấy, cũng không biết có phải Đồ gia đã mó tay vào hay chưa.
Ảnh chụp không rõ lắm, nhưng có thể thấy bộ dạng vẻ mặt suy sụp của Đồ Thịnh Bắc cũng đủ khiến Đông Chí vui vẻ.
Trang Châu xoa xoa đầu Đông Chí, cảm thấy bà xã ngốc nhà mình cũng thực dễ thỏa mãn. Trong mắt hắn, dính phải phiền toái này, đối với Đồ Thịnh Bắc cũng chẳng đáng gì, cảnh sát sẽ không lập hồ sơ, dư luận càng không có lời đồn nào bị tiết lộ ra, nhiều lắm là Đồ Thịnh Bắc bị trưởng bối trong nhà chửi một câu “Không cẩn thận.” Nhưng nghĩ tới Đông Chí từng ngậm bồ hòn làm ngọt với anh em nhà đó, Trang Châu lại cảm thấy có thể hiểu được tâm tình ngây ngô này của em ấy.
Nói đi nói lại, vẫn là do bản thân không đủ mạnh, nếu hắn thật sự cường đại, ai dám khiến người yêu hắn bị ăn mệt.
Trang Châu gắt gao mím chặt môi, cảm thấy trước đây mình dễ dàng đưa thư từ chức, hành động này có chút xúc động. Nhưng ba hắn nói với bên ngoài là để hắn có thời gian nghỉ ngơi, cũng coi như một nước cờ lấy lùi làm tiến.
Trang Châu phục hồi lại tinh thần, Đông Chí đang hầm hầm mà trừng hắn, ngón tay còn đều đặn gõ gõ trên mặt bàn không ngừng: “Vừa rồi em nói anh có nghe thấy không?”
Trang Châu vội vàng cúi đầu thừa nhận sai lầm: “Vừa rồi anh đang mải nghĩ một chuyện trọng yếu, có chút thất thần. Em nói gì? Có thể nhắc lại một lần không?”
Đông Chí nồi sùng: “Mặt đối mặt mà anh còn có thể thất thần?”
“Thật sự là chuyện trọng yếu.” Trang Châu kéo Đông Chí từ ghế đứng lên, chính mình ngồi xuống, lại kéo bà xã ngồi lên chân mình: “Hiện tại anh nghiêm túc nghe, em nói lại lần nữa đi.”
Đông Chí thở hồng hộc tức giận nói: “Lão tử muốn cùng Đậu Nành sinh hài tử.”
Trang Châu ngẩn ra, hoài nghi mình nghe lầm: “Em nói cái gì?!”
“Sinh hài tử!” Đông Chí nhéo lỗ tai hắn gào lên: “Lão tử muốn cùng Đậu Nành sinh một đứa nhỏ thuần huyết thống Sơn Thần!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Trang Châu giận tím mặt: “Em dám bỏ anh đi tìm nữ nhân khác sinh con thử xem!”
Cả ngày nay hắn đã cực kỳ nghẹn khuất, khó khăn về tới nhà mới thấy thoải mái một chút, Đông Chí lại cho hắn một đòn cảnh cáo, Trang Châu lập tức cuồng hóa, ném lại những lời này xong quay đầu bỏ đi, lúc ra tới cửa không biết cố ý hay vô ý mà còn hung tợn đóng sầm cửa một cái.
Bởi vì dùng sức quá độ mà cánh cửa gỗ đập vào khung cửa văng trở lại đập thẳng vào vách tường.
Đông Chí ngốc hồ hồ nhìn cánh cửa gỗ lúc đóng lúc mở lung la lung lay, sau một lúc lâu biểu tình mếu máo, đôi mắt khẽ ửng đỏ.
“Lão tử còn chưa nói xong mà…”
Quay lại mấy tiếng trước, Đông Chí ăn uống no đủ dùng cây tăm gạt gạt lựa lựa tìm dưa Ha-mi trong đĩa hoa quả ăn, Thanh Thụ cầm chén trà tâm sự nặng nề nhìn anh. Đông Chí thấy anh họ mình nhìn chằm chằm nhịn hết nổi, cầm miếng hoa quả trong tay đưa tới: “Anh, ăn hoa quả đi.”
Thanh Thụ do dự một chút, tiếp nhận miếng hoa quả.
“Ăn nhiều một chút.” Đông Chí tâm nói: đừng có nhìn em nữa.
Thanh Thụ giống như hạ quyết tâm buông đồ trong tay xuống, thần sắc ngưng trọng nhìn Đông Chí: “Đông Chí, em có từng nghĩ sinh một đứa con cho mình chưa?”
Đông Chí đang ăn hoa quả bị sặc một cái, khụ khụ ho khan.
Thanh Thụ cố chấp nhìn Đông Chí: “Anh biết em đã nghe rõ.”
Đông Chí ho khan hỏi lại: “Khụ…khụ khụ, sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện con cái?”
Thanh Thụ thở dài: “Đậu Nành cũng sắp ba mươi rồi, nữ nhân bộ tộc Sơn Thần sau ba mươi năng lực sinh sản sẽ yếu dần, không dễ thụ thai.”
Đông Chí rớt cằm dưới đất: “Thanh… Đậu Nành?”
Mình căn bản còn chưa từng gặp qua cô ấy có được không?!
Đông Chí cảm thấy Thanh Thụ nhất định là điên rồi, anh ấy nói vậy chắc không giống như mình phỏng đoán đâu nhỉ: “Năng lực sinh sản của cô ấy thì có liên quan gì tới em, em còn chưa từng gặp cô ấy…”
Thanh Thụ giữ tay Đông Chí lại vỗ vỗ: “Những gì anh biết về bộ tộc Sơn Thần chỉ có nhiêu đó, nếu như có thể lưu lại hậu nhân, anh cảm thấy…”
Đông Chí kỳ quái nhìn Thanh Thụ: “Anh và Đậu Nành quen biết nhau lâu như vậy, vì sao không tự mình sinh con?”
Thanh Thụ cười khổ: “Hai bọn anh đều xem nhau như anh em ruột…”
Đông Chí hiểu được.
Thanh Thụ cõi lòng đầy hy vọng nhìn Đông Chí: “Hoặc là thụ tinh nhân tạo…”
Đông Chí chậm rãi lắc đầu: “Không được, em làm không được.”
Ánh mắt Thanh Thụ có chút buồn bã: “Không làm được sao…”
“Có lẽ ngày nào đó trong tương lai, em sẽ muốn có một đứa con, nhưng em không muốn đứa bé này là một… một công cụ kéo dài hơi tàn.”
Đây là kết quả Thanh Thụ đã dự liệu trước nhưng vẫn cứ cảm thấy thập phần thất vọng.
“Hơn nữa cho dù em và Đậu Nành có sinh thêm một đứa nhỏ có huyết thống sơn thần rồi thì sao, đến lúc nó trưởng thành thì thế nào? Em đi đâu tìm bạn đời cùng bộ tộc cho nó đây?”
Đông Chí nhìn Thanh Thụ vẫn trầm mặc không nói, chậm rãi nói tiếp: “Quan trọng nhất, em không hy vọng con của em khi trưởng thành lưng phải đeo gánh nặng trầm trọng như vậy. Nếu có một ngày nó thật sự tới với thế giới này, em hy vọng nó có thể có được cuộc sống riêng của chính nó.”