Hai người đi bộ vào một nhà hàng có tên Campagnola, cũng khá gần khách sạn. Nó chủ yếu phục vụ những món ăn của nước Italia, và bao gồm các loại rượu vang nổi tiếng, có quầy bar, có phòng ăn riêng, phòng tổ chức tiệc, nhạc sống.
Một nơi rất thích hợp để ai đó gặp mặt đối tác hoặc thuần túy lựa chọn tới để thưởng cho bản thân phút giây thư giãn. Thực khách có thể đắm mình trong những nét mang thơ mang họa của đất nước xinh đẹp này, và thưởng thức hương vị ngọt ngào khó quên trên đầu lưỡi.
Lúc này là giờ rưỡi tối, khách khứa ra ra vào vào khá nhiều, dù vậy không gian của nhà hàng rất rộng, Shinichi cùng Tomoko chẳng cần phải chờ bàn trống. Bọn họ đi theo nhân viên lên lầu hai, ngồi tại một bàn ở khu phòng ăn chung, gần cửa sổ và nhìn xuống được đường phố bên ngoài.
Tomoko cầm thực đơn, liếc qua như gió, nhanh nhảu gọi một phần sa lát kèm một pizza cỡ trung bình.
Cô trực tiếp dùng tay để ăn pizza, cắn một miếng, rồi liếm môi, dư vị mằn mặn của phô mai cùng hành tây ngọt ngọt và miếng cá hồi mềm tưởng như lập tức tan ra trong miệng. Tomoko nheo mắt, cực kì thỏa mãn.
Shinichi ăn đến một nửa, liền lửng dạ. Cậu chống tay trên mặt bàn, hiếu kì nhìn xem Tomoko, từ lúc đồ ăn mang lên, cô hầu như chưa dừng lại khi nào.
Cậu quan sát cô ở mọi góc, chưa thấy ai ăn uống cũng tập trung cao độ như vậy cả. Từ bé đến lớn, có nhiều hai người thường xuyên qua lại nhà của nhau ăn cơm nên hiểu rõ lắm. Tuy biết vậy, cậu vẫn thích cầm nó trêu chọc cô, tỏ ra khoa trương hỏi.
- Cậu bị bỏ đói mấy ngày sao?
Tomoko chẳng thèm đoái hoài, trong miệng vẫn hoạt động liên tục.
- Cũng không khác lắm. Tớ đã cả ngày chưa ăn gì rồi.
Nói dứt lời, cô cắt một miếng bánh Lasagne nhân đậu đỏ bùi bùi bỏ vào miệng, đồng thời lại xúc một muỗng kem lạnh Galeto ngầy ngậy, tươi mát. Lúc nãy, Tomoko gọi thêm mỗi thứ một phần cho mình.
Shinichi không nói gì nữa mà để cô ăn, Tomoko ăn thật sự ngon miệng. Trông thấy cô nuốt liên tục đến độ quai hàm phồng phồng, nhưng suýt bị nghẹn, cậu mau chóng đưa qua ly nước, không tự chủ được cằn nhằn, huyên thuyên.
- Đừng vội, đói đến đâu cũng nên ăn từ từ đi chứ. Trông cậu y như ma đói đầu thai...
Tomoko dừng uống nước, ngẩng đầu, đôi mắt phân minh thản nhiên liếc nhìn cậu, tựa cười tựa không cười.
Shinichi lập tức gõ vang linh cảm chẳng lành, ngượng ngịu sửa miệng theo bản năng.
- Ha...ha, dù sao thì ăn được nhiều luôn luôn tốt hơn á.
Khoảng phút sau, Tomoko xử lí hết đống đồ trên bàn, nhìn Shinichi dặn dò.
- Cậu ngồi đây đợi thêm một chút, tớ đi rửa tay.
Cô vớ lấy một nhân viên hỏi chỗ của nhà vệ sinh, nói tiếng cảm ơn rồi đi theo chỉ dẫn.
Trước khi rửa tay, cô tháo chiếc vòng nhỏ bằng bạc ở cổ tay mình rồi đặt lên bồn, cái đó của anh Toshiya tặng. Lúc rời đi, Tomoko định đeo lại, nhưng vừa bước một chân ra khỏi cửa, cả người cô bất thình lình đụng phải một phụ nữ đang ôm bụng vội vã chạy vào. Tomoko nghiêng ngả lảo đảo, vịn tay vào mép cửa mới đứng vững. Chiếc vòng không cẩn thận rời tay, rơi xuống đất, lăn đến gần lối rẽ phía thang bộ thoát hiểm.
Người phụ nữ cuống quýt tỏ vẻ hối lỗi. Cô ấy là người bản địa nên nói tiếng anh.
- Ôi chúa ơi! Tôi xin lỗi, tại tôi đang cần gấp nhà vệ sinh.
- À, không sao đâu, cô cứ vào đi!
- Ồ, cảm ơn cô!
Tomoko xua tay cười, rồi quay ra nhặt vòng. Ngay khi cầm lại nó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía thang bộ làm cô chú ý, lại còn là tiếng Nhật. Điều đó sẽ không lạ nếu... nơi này là Nhật Bản.
-...Đi theo tôi, cô muốn gì cũng có!
Một người đàn ông có chất giọng cực kì từ tính, và trầm ổn. Tomoko chợt cảm thấy thích nó mới chết chứ. Tuy nhiên, một lúc thì cô phát hiện ra đó không phải khẩu âm của người Nhật.
Cô lặng im đứng thẳng, đầu lén lút nghiêng qua bên cạnh để nhìn, tai dỏng lên hết mức để nghe. Quả thật có một nam và một nữ.
Người đàn ông cao to trong bộ vest đen, đứng quay lưng về phía cô. Tóc ngắn, màu vàng nâu, được vuốt keo gọn gàng cùng một thân hình cân đối. Tomoko chắc chắn nó còn ẩn chứa những bắp thịt săn chắc sau lớp áo. Chỉ là cô đoán hắn cũng cỡ ba mươi tuổi, rồi lại tự nhủ đàn ông tuổi này cũng có một sự hấp dẫn khó cưỡng lắm.
Tomoko phải mặc niệm vài giây, cô lại phạm vào ham thích đặc biệt thứ nhất của mình là mê giai. Phải thật tỉnh táo mới được...
Còn cô gái thì lại quá trẻ, giọng nhẹ nhàng và dường như không chút nào cảm xúc dao động. Cô ta bị thân hình cao lớn ấy che khuất, nên Tomoko thấy không quá rõ.
Tuy nhiên, cô thờ ơ cho qua, vì nghĩ nó chẳng mấy quan trọng. Nội dung mà cô nghe được càng khiến cô hứng thú hơn. Bản thân bất tri bất giác não bổ ra một loại tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình. Bá đạo tổng tài, rồi thiếu nữ ngây thơ bị lừa gạt cái gì,... Tomoko cảm giác các tế bào máu hầu như đang chảy lên não, nếu không thì sao cô lại thấy hưng phấn cơ chứ.
Đáng tiếc, đời không như là mơ, Tomoko nghe không được đoạn đối thoại trước đó của hai người họ. Nếu không, chắc cô đã chẳng nghĩ đơn giản như vậy.
"... cô ở trong Tổ chức, nhưng đồng thời hãy ngầm làm việc cho chúng tôi... Đất nước chúng tôi cần những nhân tài như cô... "
- Họ cho cô cái gì, tôi cũng có thể cho cô, còn là mức cao nhất.
Thật bất ngờ, câu trả lời của cô gái khiến Tomoko rất ngạc nhiên. Quá đơn giản, ngắn gọn và dễ hiểu.
– Thật tiếc nuối! Tôi không có hứng thú. Ngài đây tìm sai đối tượng rồi.
Rất kiên định, rất khốc. Tomoko âm thầm tán dương, và nổi lên hiếu kì về cô ta. Ngay lúc cô định thò mặt ra nhìn rõ hơn người con gái ấy, người phụ nữ đụng phải cô vừa rồi đi ra, thấy cô chưa rời khỏi liền chạy tới vỗ vai cô.
- You! Lần nữa xin lỗi vì việc vừa nãy.
- Ách... Không sao đâu, không sao. Quý cô quá khách khí.
Tomoko bỗng chốc lúng túng, trả lời hơi lắp bắp. Trong lòng kêu trời kêu đất, thầm nghĩ, cô nhất định bị phát hiện. Bị phát hiện, aaaa!!!
Quả thật, tiếng trò chuyện của đôi nam nữ kia vừa lúc im bặt.
Nhưng Tomoko ngược lại được như nguyện, rất nhanh nhìn thấy cô gái ấy.
Tiếng giày cao gót bước đi trên sàn nhà, càng lúc càng gần hơn. Một khuôn mặt rất xinh đẹp, trắng nõn, một mái tóc màu nâu đỏ nổi bật, cùng thân hình uyển chuyển. Cô gái nhiều nhất chỉ hơn cô hai, ba tuổi mà thôi. Cô ta đi ngang qua Tomoko, như có như không liếc về phía cô, nhưng chẳng nói gì mà thản nhiên đi thẳng.
Ánh mắt của cô gái thanh triệt và tĩnh lặng như hồ nước. Tomoko còn thấy nó không chỉ như vậy, mặt hồ cũng sẽ dễ dàng bị những cơn gió làm nổi lên gợn sóng, và tóm lại thì đó chỉ là bề ngoài để che dấu đi những cảm xúc khó mà ai biết được.
Tomoko chợt rung động, bởi vì cô kiếp trước chẳng phải cũng là vẻ mặt đó sao?
Tomoko nhanh chóng hồi thần, thử hồi đầu nhìn phía sau, vừa lúc chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía mình của người đàn ông. Cô giật mình, trước tiên phản xạ, gật đầu mỉm cười tỏ ý xin lỗi, liền lập tức bước nhanh rời khỏi.
Quay đi, Tomoko nghiêm túc sắc mặt, tay không tự giác nắm chặt. Cô có linh cảm kẻ này tuyệt đối không phải người dễ chọc. Rất nguy hiểm!
Người đàn ông vẫn đường hoàng đứng đó, tay đút túi quần, nhưng nhìn thật lâu chỗ Tomoko mới đứng.
- Chủ tịch, có cần... _ Một thanh niên khác cũng mặc vest đen, lên tiếng gọi người đàn ông.
Hắn chưa nói hết, người đó cũng đã hiểu và dơ tay lên tỏ ý bảo hắn im lặng.
- Vụ giao dịch hôm nay của chúng ta mới là chủ yếu. Sau nó thì cần tiếp tục nghĩ kế hoạch lấy đến tay viên ngọc Cherry Shaphiare kia... Đi thôi!
Người đàn ông rời đi theo lối thoát hiểm chứ không đi qua chỗ Tomoko đứng. Hắn vừa đi vừa tiếp tục phân phó.
- NewYork không phải địa bàn chúng ta, chỉ có vài người,... nhưng xử lí sạch sẽ một chút!
- Vân, thưa chủ tịch!
Trông thấy cô trở về, Shinichi mau chóng đứng lên bảo.
- Cậu đi gì lâu vậy, chúng ta trở về thôi.
- Haiz! Xin lỗi, xin lỗi mà.
Tomoko nghĩ chuyện vừa rồi, lắc đầu, chán nản.
Đi xuống tầng một và thanh toán xong, hai người liền rời khỏi. Đến bên ngoài, lập tức ùa lên cơn gió mát mẻ khiến Tomoko thấy rất dễ chịu.
Cuối cùng trời cũng tạnh mưa. Nó trả lại cho NewYork một dáng vẻ long lanh như những thành phố tràn ngập tòa nhà tựa những lâu đài bí ẩn, và mĩ lệ trong các câu truyện cổ tích. Nền đất bóng loáng phản chiếu ánh sáng của đèn đường, đèn màu trên những tấm biển quảng cáo lấp la lấp lánh như bụi kim cương rải rác.
Hai người mới đi được vài mét, Tomoko chợt phát hiện một chiếc ô tô đặc biệt quen thuộc. Nó vừa rẽ vào một con hẻm phía bên kia đường, cách họ không xa. Thấy ánh mắt Shinichi sắp sửa nhìn qua, trên mặt cô hơn mấy phần căng thẳng, trái tim như dừng lại nhịp đập, cô vội giữ chặt lấy áo cậu.
- Shinichi!
- Hả?_ Cậu ngạc nhiên, khó hiểu.
- Cũng muộn rồi, chúng ta về đi. Cậu vào tiệm cháo trước mặt mua cho Ran ăn đi. Tớ đứng đây chờ.
- Ờ được.
Tomoko chờ cho Shin bước vào cửa hàng, cô trái lại theo sau chiếc xe vừa nãy, đi vào trong con hẻm. Không ngoài cái khác, đó là chiếc porsche a của... Gin!!!
Tomoko đứng ngó từ phía ngoài, nhưng chưa nhìn thấy xe, cô tiếp tục men theo tường đi vào sâu hơn.
Không có đèn đường, con hẻm thật tối, có lẽ tại vì nó chỉ dài khoảng tám đến mười mét, cuối đường còn có một khúc cua, rẽ trái.
Tomoko dứt khoát tháo giầy, cầm trên tay, điều chỉnh hơi thở vô cùng nhẹ mới đi tiếp. Cô cẩn thận từng bước một. Đến cuối hẻm, quả nhiên cô thấy xe của Gin đậu rất gần đó. Tuy nhiên cô không dám tới gần hơn nữa, đứng nguyên tại chỗ, núp sau tường vì đường trong khúc cua không có gì để ẩn nấp, xe của Gin còn dừng ngay giữa lối đi. Cô không hứng thú đi thử độ nhạy bén của Gin, rồi chuốc họa vào thân đâu.
Tomoko thật nhanh ló một mặt rồi rụt về. Chỉ khổ nỗi, cô vẫn bị phát hiện, nhưng không phải Vodka hay Gin. Mà có một đôi mắt rất tinh tế bắt trúng thân ảnh của cô thông qua gương chiếu hậu bên trong chiếc Porsche, ánh nhìn tràn đầy hứng thú. Ngày hôm nay, chẳng biết nên nói Tomoko cực không may mắn hay quá đen đủi nữa, giống nhau cả.
Nơi đây có vẻ là cửa sau của một nhà khách sạn khác. Theo tình hình cô vừa liếc thấy thì đám người Gin đứng cách chỗ cô cũng gần mười mét. Nếu họ nói quá nhỏ thì rất khó nghe. Cũng may mà hẻm nhỏ rất yên tĩnh, xung quanh dày đặc tường nên âm thanh của có một phần khuếch đại. Tomoko tập trung hết sức, cô gắng nghe và đoán.
-... Hi! Gặp lại tôi các anh không vui sao,... Gin? _ Là giọng một người phụ nữ, chững chạc, yêu kiều và đầy quyến rũ. Nhưng trong hơi thở có chút không quá thông thuận khi nói.
- Hừ! Tôi không ngờ, cô lại để mình bị thương. Xem ra, bọn FBI và Shuichi Akai cũng triền cô, khiến cô ăn không ít mệt đây._ Gin nhếch lên khóe miệng, cười mỉa.
Tomoko cảm thấy Gin quả thật không phúc hậu mà. Hắn rõ ràng cười trên sự đau khổ của người khác. Mà "cô" ta ở đây là... Vermouth ư?
- Chịu thôi, vài vết thương nhỏ, không đáng kể. Ai bảo cả tổ chức chỉ mình tôi được Boss tin tưởng để làm vụ này chứ.
"Đúng, không tham gia vụ này sao tôi có thể biết vẫn còn có thiên thần mỉm cười với mình đây!"
Cô bé ấy, như một ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời tưởng chừng đã tràn ngập cô độc phủ đầy hắc ám của mình. Nếu không có nó, cô ta sẽ chẳng biết mình còn dãy dụa trong đó bao lâu nữa. Là mãi mãi? Hoặc đến cả lúc chết đi? Vermouth thầm cảm thán.
Nhưng bề ngoài, cô ta nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đưa tay lên tháo đi lớp mặt nạ ngụy trang sát nhân đường phố. Nhiệm vụ cô đã xong rồi. Dù bị thương nhưng cô ta thấy chẳng hề hấn gì, thần thái so với trước kia còn muốn rực rỡ. Vì cô ta biết nên chọn đi đường nào trong quãng đời còn lại của mình rồi, một con đường chứa đựng niềm hi vọng cất giữ bấy lâu.
- Tôi đã tìm một kẻ chết thế. Việc còn lại chỉ cần để lũ FBI phiền phức đó phát hiện và... Đặt một dấu tròn cho vụ này nữa mà thôi! Hahaha... khục, khục...
-...
- Cô nghĩ gã Shuichi kia sẽ dễ dàng tin tưởng được sao?
Gin không quen nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta. Cố ý dội nước lã.
Tomoko đang nghe lén cũng đồng cảm với hắn. Làm sao có thể có người coi thường Akai-san của cô chứ. Đáng ghét!
Tomoko còn không biết rõ là mình đã tự vòng Shuichi vào người nhà rồi.
- Xem kìa, Gin. Anh ghen tị đó sao? Hắn ta có nghi ngờ thì cũng có thể làm gì đâu. Còn anh, vụ giao dịch tối nay tốt chứ?
- Tất nhiên, chỉ là vụ nhỏ thôi.
- Boss lại khá là coi trọng việc hợp tác lần này. Cũng không biết bọn họ thân phận gì?
- Có vẻ như đồng loại trong giới chúng ta.
Gin lạnh lùng híp mắt, hồi tưởng về về cái gã vừa nãy trao đổi cùng hắn.
Tomoko nghe hết sức nhập thần. Đột nhiên bả vai lần thứ hai trong ngày bị người vỗ nhẹ. Cơ thể lập tức căng cứng, trái tim không khống chế được run lên. Cô cảm giác mình sắp bị dọa ra bệnh tim. Làm một gián điệp quả nhiên là miẹ nó khó.
Một giọng nữ quen thuộc, lạnh nhạt vang lên.
- Cô có sở thích đi nghe trộm người khác sao?